Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 80: Lại tìm đường chết



"Không phải nói cho chúng ta xem kịch sao? Sao lại đi rồi?" Quý Liên Hoàn nhìn bóng dáng đám người Nguyệt di nương đi xa, tỏ vẻ tâm tư nữ nhân thật là khó hiểu.

Lâm Tịch Cẩn lại có chút đăm chiêu, theo bản năng duỗi tay để Triệu Mặc Khiêm bế hắn lên, lúc này mới thấp giọng nói: "Lời của Nguyệt di nương chính là trong năm hắc y nhân kia có một người là người của nàng, muốn chúng ta tha cho hắn một mạng..."

Triệu Mặc Khiêm nhìn người trong ngực càng ngày càng quen việc y ôm ấp, rất là vừa lòng, không để tâm gật gật đầu: "Ừ".

Lâm Tịch Cẩn duỗi duỗi eo: "Vậy..."

Lúc này Quý Liên Hoàn lại không có mắt nhìn thò đầu tới: "Tiểu Tịch thiếu gia, ngươi có gì thắc mắc có thể hỏi ta, cái gì ta cũng biết, khẳng định có thể nói cho ngươi biết càng tỉ mỉ hơn Vương gia."

Sắc mặt Triệu Mặc Khiêm lạnh lẽo, Lâm Tịch Cẩn trực tiếp quay đầu nói: "Hiền Vương điện hạ, chúng ta đi thôi, ta không muốn nói chuyện với hoa hoa công tử, hừ."

"Hoa... Hoa hoa công tử?" Quý Liên Hoàn không thể tin nổi chỉ vào mũi mình, An Bình đi ngang qua hắn ta, nhàn nhạt lên tiếng: "Thỉnh Quý đại gia tự biết kính sợ, bảo trì khoảng cách thích hợp với tiểu Vương phi, nếu không thì chính là dĩ (Vương) hạ (gia) phạm (sẽ) thượng (ghen). (Trong ngoặc là của editor =))))

Quý Liên Hoàn vẫn giữ tư thế tay chỉ vào mũi mình, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, nhịn không được ngửa đầu lên trời chửi thề một cái, lúc này mới tung tăng chạy theo.

Bên này Lâm Ngọc Châu bắt đầu phát tính tiểu thư, cho dù Nguyệt di nương muốn mau chóng mang nàng đến chỗ Lâm Thương Hải, cũng sợ nàng không chịu phối hợp. Bởi vì nàng là đại tiểu thư, lại có dung mạo, Lâm Thương Hải đã sớm sắp đặt người đi theo bảo hộ.

Vừa rồi Hiền Vương hạ lệnh vả miệng, cho dù Nguyệt di nương không lên tiếng, hộ vệ cũng sẽ xuất hiện ngăn cản. Điều này Nguyệt di nương cùng Quý Liên Hoàn tất nhiên đều hiểu rõ. Còn Triệu Mặc Khiêm lại không quá để ý, y hạ lệnh, đánh hay không đánh, không lớn chuyện thì y cũng chẳng để tâm.

Mà lúc này, Lâm Ngọc Châu gọi tất cả hộ vệ tới chỉ bảo hộ một mình nàng, tư thái cao ngạo, rõ ràng là bất mãn khi nãy người tướng quân phủ không ra mặt bênh vực nàng, cũng thể hiện cho người tướng quân phủ biết Lâm Thương Hải sủng ái nàng đến mức nào.

Nàng tỏ ra cao ngạo, xem chuyện này là đương nhiên, thể hiện địa vị của bản thân. Nhưng lại không nghĩ đến chuyện tất cả hộ vệ chỉ bảo hộ một mình nàng, vậy những người khác sẽ thế nào? Trong đám đông ồn ào tấp nập như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, người mất mặt nhất định chính là Lâm Thương Hải!

Không, cũng không phải là nàng không nghĩ tới, mà vừa rồi mới bị mất mặt, hơn nữa lại oán hận cùng ghen ghét Lâm Tịch Cẩn, khiến cho đầu óc mụ mị, chỉ biết không ngừng mắng Lâm Tịch Cẩn trong lòng.

Thu di nương nhìn hộ vệ bên cạnh họ đi hết, bắt đầu lo lắng, có chút lấy lòng nói với Lâm Ngọc Châu: "An nguy của tất cả chúng ta đều phải dựa vào đại tiểu thư, đại tiểu thư đừng quên Thu di nương a."

Lời này làm cho lòng hư vinh của Lâm Ngọc Châu thoả mãn, sắc mặt tốt lên không ít, nàng như đại phát từ bi mà gật gật đầu, cằm hơi giương lên.

Nguyệt di nương nhíu nhíu mày: "Đại tiểu thư, như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu."

Lâm Ngọc Châu vốn dĩ chán ghét Nguyệt di nương, hiện giờ Nguyệt di nương lại đoạt quyền quản gia của mẫu thân, vừa rồi còn làm cho mình mất mặt,... Nhiều nguyên nhân gộp lại, làm Lâm Ngọc Châu hận đến tận xương tuỷ, lập tức không khách khí: "Nguyệt di nương, ngươi cho rằng nương của ta sẽ không trở về sao? Cha ta chẳng qua là cho ngươi tạm thời thay nương chưởng gia mà thôi, không phải ngươi thật sự cho rằng tiện nhân chỉ biết câu dẫn nam nhân như ngươi có thể leo lên vị trí chính thất chứ?"

Thanh âm của nàng không nhỏ, xung quanh có không ít người nghe được, tầm mắt hiếu kì từ xung quanh phóng tới. Thậm chí có một vài người có hiểu biết cũng đã đoán được thân phận của bọn họ, nhất thời chung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Nguyệt di nương cũng không tức giận, ngược lại lại nở nụ cười: "Xem ra đại tiểu thư sau khi mất quý tịch, cũng không đủ tự tin nữa, làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, không biết cái danh đệ nhất tài nữ đế kinh là thật hay chỉ là thổi phồng tên tuổi mà thôi?"

Sắc mặt Lâm Ngọc Châu biến đổi: "Ngươi nói bậy gì đó?"

Nguyệt di nương tiếp tục nói "Ta chỉ muốn nhắc nhở đại tiểu thư một chút, cho dù ngươi khinh thường di nương chúng ta, chán ghét chúng ta là hồ ly tinh đến bên gối phụ thân ngươi, nhưng ngươi thân là đại tỷ, có phải là nên chăm sóc các đệ đệ muội muội của mình hay không? Bọn họ đều là hài tử của lão gia, hôm nay đến nơi đông đúc hỗn độn như vậy, nhưng ngươi chỉ kêu hộ vệ bảo hộ một mình ngươi, rốt cuộc là ngươi có rắp tâm gì? Đại tướng quân sát phạt ở chiến trường, tất nhiên là có kẻ thù, nếu hôm nay bọn họ xảy ra chuyện gì, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Sắc mặt Lâm Ngọc Châu xanh mét, vừa rồi nàng không nghĩ tới chuyện này, trong lòng bắt đầu hối hận, nhưng như thế nào nàng cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong trước một di nương, liền lạnh lùng đứng đó, không nói gì. Âm thanh đủ loại nghị luận bàn tán xung quanh lọt vào tai, phần lớn đều là chỉ trích nàng. Nàng đeo mạng che mặt, không ai nhìn thấy dung mạo quốc sắc của nàng, cho nên không có những công tử trẻ tuổi bị sắc đẹp mê hoặc mà lên tiếng bênh vực nàng. Nhất thời nàng bị bao phủ trong đủ loại chỉ trích, không thể phản bác.

Ở phía xa, đám người Lâm Tịch Cẩn đi dạo một vòng, lại lần nữa chạm mặt đám người tướng quân phủ, vừa lúc thấy được tình huống vừa rồi. Lâm Tịch Cẩn có chút khó hiểu, suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn phải quay qua cầu cứu nam nhân cao lớn đang bế hắn: "Hiền Vương điện hạ, ngươi nói coi tại sao Nguyệt di nương phải trực tiếp trở mặt với Lâm Ngọc Châu? Tình huống của nàng ta không phải bảo trì quan hệ tốt với Lâm Ngọc Châu sẽ càng có lợi hơn sao? Quyền chưởng gia này cũng chỉ là tạm thời mà thôi."

Còn một câu Lâm Tịch Cẩn vẫn chưa nói ra, hắn cứ cảm thấy Nguyệt di nương này hoàn toàn không giống một di nương, tác phong làm việc vô cùng nghiêm cẩn, thậm chí có thể cảm nhận được phong phạm của một đại tướng, vô cùng không đơn giản, nhưng Lâm Thương Hải lại có vẻ như không hề nhìn ra, tại sao lại như vậy?

Đuôi mắt Triệu Mặc Khiêm khẽ nhếch, hỏi lại: "Ngươi thấy thế nào?"

Lâm Tịch Cẩn nghiêm túc suy nghĩ: "Ta cảm thấy nàng có mưu đồ rất lớn."

Triệu Mặc Khiêm lắc lắc đầu, không nói gì, Lâm Tịch Cẩn không hiểu, nghi hoặc nhìn y. Lúc này Quý Liên Hoàn lại thò đầu tới: "Ta biết, ta biết, Nguyệt di nương kia căn bản là có mục đích khác... ai da, Vương gia ngài nhẹ tay chút, xương sườn sắp bị ngươi đá gãy rồi ai da..."

Lần đầu tiên Lâm Tịch Cẩn cảm thấy, Quý Liên Hoàn này đúng là dư thừa, luôn nhào tới phá vỡ cuộc trò chuyện của người khác, còn không biết chọn lựa trường hợp, đúng là không lễ phép. Hắn không khách khí nói với hộ vệ bên cạnh: "Hộ vệ đại ca, phiền ngươi đem cái tên ồn ào này ra ngoài."

"Dạ".

Hộ vệ không hề do dự, lập tức phụng mệnh hành sự, Lâm Tịch Cẩn thấy thế thì vô cùng vừa lòng, nhịn không được khen: "Thuộc hạ của ngươi đúng là tốt".

Triệu Mặc Khiêm gật gật đầu, không phủ nhận, sau đó mới ý vị thâm trường nói với Lâm Tịch Cẩn: "Tịch Nhi, chớ hỏi ta những chuyện của nữ nhân tranh đấu nơi hậu viện, bổn vương không có hứng thú. Còn ngươi, ta cảm thấy ngươi rất thông tuệ, ngươi cũng phải cân nhắc, không cần kiêng kị quá nhiều thứ, việc không đáng có thể giao cho thuộc hạ đi làm."

Lâm Tịch Cẩn do dự: "Cho dù... cho dù lấy ngươi làm chỗ dựa, cáo mượn oai hùm mà hành sự?"

Hàn mâu Triệu Mặc Khiêm hiện ra ý cười, cho một đáp án khẳng định: "Cho phép ngươi."

Lâm Tịch Cẩn trong lòng ấm áp, âm thầm quyết định, sau này phải vì Hiền Vương phủ mà suy nghĩ nhiều một chút.

...

Lâm Ngọc Châu tức giận đến mức không biết phải làm sao, gạt mọi người ra, một mình buồn bực đi về phía trước, hộ vệ Lâm Thương Hải chuẩn bị cho nàng lập tức theo sau.

Nàng theo bản năng tránh đi những người có khả năng sẽ nhận ra nàng, đi mãi đi mãi liền ra khỏi con phố khi nãy, đi vào một con phố khác càng náo nhiệt hơn. Tuy Lâm Ngọc Châu đeo mạn che mặt, nhưng như vậy lại càng nổi bật, bắt đầu có một số người lén lút nhìn nàng.

Mấy hộ vệ bắt đầu âm thầm cảnh giác, nhưng Lâm Ngọc Châu nhận thấy những ánh mắt này lại bắt đầu vui vẻ. Cho dù biết những ánh mắt đó không hề có ý tốt, nhưng có hộ vệ đi theo, nàng hiển nhiên là không hề sợ hãi.

Gần đây nàng cảm thấy những ánh mắt chăm chú ngắm nhìn mình càng ngày càng ít, hiện tại lại có không ít người quay đầu nhìn nàng, lòng hư vinh của nàng bắt đầu thăng hoa. Đột nhiên linh quang chợt loé, một kế hoạch hoàn mỹ nảy lên trong đầu.

Nàng gọi hai hộ vệ lại gần, nhỏ giọng phân phó vài câu, hai hộ vệ có chút chần chờ, nhưng đến khi bị Lâm Ngọc Châu trừng mắt, lập tức gật đầu tuân lệnh. Sau đó, hai hộ vệ liền quay trở lại con đường ban đầu.

Hai người tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được đám người Hiền Vương phủ, lặng lẽ đi theo, ẩn núp chờ đợi, chờ đợi cơ hội Lâm Tịch Cẩn chỉ ở một mình, hoặc là chờ cơ hội khiến cho Lâm Tịch Cẩn chỉ còn một mình.

Lúc này Lâm Tịch Cẩn không hề ý thức được có người đang theo dõi hắn, những hộ vệ bọn họ mang theo cũng không hề phát hiện, dù sao nơi này cũng thật sự rất phức tạp, tai mắt của người tập võ cũng chịu ảnh hưởng nhất định.

Nhưng mà Hiền Vương phủ, Hiền Vương điện hạ của chúng ta có ám vệ nha.

Ngay cả bị ảnh hưởng cũng có ưu thế hơn người khác rất nhiều.