Trung Khuyển Nam Thần

Chương 33-2: Cục cưng (2)



Bạch Hiểu Y mơ một giấc mộng, cô mơ thấy mình đi trong rừng rậm xa lạ,trong rừng rậm rất nhiều cây cối cao lớn, cành lá xum xuê, rậm rạp nhưng lại không cho ta cảm giác âm trầm khủng bố, phía trên điểm xuyết nhiềuđóa hoa nhỏ cũng làm cho rừng rậm mang theo ý cảnh thuần khiết thật tốtđẹp.

Bạch Hiểu Y cũng không biết vì sao mình đến này, còn muốn đi đâu, côthật giống như bị một lực lượng xa lạ chỉ dẫn, một đường đi về phíatrước, đang di chuyển, đột nhiên thấy cách đó không xa có một đứa béđang đứng, đứa bé kia nhìn qua chỉ khoảng ba bốn tuổi, mặc bộ đồ ngủ dahổ, trên áo ngủ còn có một cái mũ da hổ, đứa bé kia hoàn toàn được bọctrong bộ đồ, thấy rõ tay ngắn chân ngắn, nhìn thật đáng yêu.

Cô bé lúc này đang cúi đầu, hai tay xoa mắt, giống như đang khóc, khôngbiết tại sao, Bạch Hiểu Y nhìn bộ dáng này, chỉ cảm thấy trái tim giốngnhư bị bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo, cô không kịp nghĩ nhiều vội vàng đitới, lại cẩn thận ngồi xổm bên cạnh đứa trẻ, ôn nhu hỏi: “Cô bạn nhỏ,sao lại tới đây, cha mẹ cháu đâu?”

Đứa trẻ cuối cùng ngẩng đầu lên, mặt tròn nhỏ đáng yêu, một đôi mắt tolóe thủy quang, cái mũi nhỏ bởi vì khóc đỏ rực thật đáng yêu, môi nhỏcũng nõn nà, lại thêm một đầu tóc ngắn, tóc mái chỉnh tề, càng nổi bậtkhuôn mặt tròn phúng phính trắng nõn nà, tựa như là phấn điêu ngọc trác.

Bạch Hiểu Y chưa từng gặp cô bé lớn lên khả ái như thế, vừa thấy khuônmặt này trong lòng lập tức dâng lên một loại yêu thích, lại thấy trongđôi mắt to lóe lệ quang, cô thương yêu không dứt, gấp rút mềm giọng hỏi: “Cô bạn nhỏ, sao một mình chạy đến nơi đây? Ai khi dễ sao? Vì sao khóc? Mau nói cho dì nghe, cháu là cục cưng nhà ai, dì dẫn cháu về nhà.”

Tiểu cô nương kia mắt to như hai quả bồ đào đen nhánh sít sao nhìn cô,miệng nhỏ mở ra, mềm mại đáng yêu nói, “Con là cục cưng nhà mẹ.”

Bạch Hiểu Y ngẩn người, có chút không thể tin được nói, “Cháu... cháu nói gì?”

Tiểu cô nương tinh tế cau mày, chu môi, vẻ mặt khổ sở, “Con là cục cưngcủa mẹ, nhưng mẹ không cần con nữa...” Vừa nói, nước mắt trong suốt lớnchừng hạt đậu từ hốc mắt rơi xuống.

Bạch Hiểu Y quả thực tim đau chết, không chút nghĩ ngợi, gấp rút ôm vàongực, “Tốt lắm đừng khóc, con đáng yêu như thế, mẹ sao có thể không cầncon chứ?”

Tiểu cô nương thân thể mềm mại, ôm vào trong ngực hết sức thoải mái, cần cổ còn tản ra một cỗ mùi sữa thơm ngọt ngào, ôm thân thể mềm mại, BạchHiểu Y chỉ cảm thấy tim mình tan ra.

Tiểu cô nương đưa bàn tay mập mạp nhẹ nhàng ôm eo cô, ôn nhu như cũ cònlàm bộ khóc thút thít, giọng nói mềm mại: “Mẹ còn nói muốn đánh rớt conchết.”

Bạch Hiểu Y vừa nghe thế, lập tức thương yêu không dứt, cô gấp rút vuốtvuốt cái đầu nhỏ, an ủi: “Mẹ sẽ không, mẹ sao có thể muốn đánh rớt conđây?”

Tiểu cô nương từ trong lòng cô nhô đầu ra, Bạch Hiểu Y giúp cô bé launước mắt sạch sẽ, cô bé lại nhìn chằm chằm, mắt to đen bóng sáng lóe hào quang đáng thương, “Mẹ thực sẽ không đánh rớt con chết sao?”

Bạch Hiểu Y tự nhiên là không nghĩ ngợi lập tức bảo đảm, “Đương nhiên sẽ không.”

Tiểu cô nương liền cong khóe miệng cười cười, trong đôi mắt to còn lóenước mắt, nhưng cười một tiếng như thế, giống như là toàn bộ kim cươngtrên thế giới đều rơi vào mắt, chiếu lấp lánh, cô bé đưa bàn tay nhỏ bénâng mặt cô lên, lại châu đầu đến hôn một cái ở trên mặt cô, thanh âmmềm mại đáng yêu tha thiết dặn dò, “Mẹ nói phải giữ lời.”

Bạch Hiểu Y từ ái cười cười với cô bé, “Mẹ đương nhiên sẽ giữ lời.” Đang muốn mở miệng hỏi thăm tên tuỏio, đã thấy nụ cười trên mặt cô bé độtnhiên nhạt xuống, vẻ mặt thất lạc đáo: “Tốt lắm, đã đến giờ, con phảiđi, mẹ phải nhớ con.”

Bạch Hiểu Y ngẩn người, đột nhiên ý thức được cái gì, đang muốn duỗi tay ôm chặt cô, nhưng vừa hợp lại, thân thể của cô bé lập tức hóa thành một lớp sương mù màu trắng, biến mất không thấy gì nữa.

Bạch Hiểu Y cả kinh từ trên giường ngồi dậy, trong miệng còn hô to, “Cục cưng cục cưng, không được đi!”

Tần Uyên ngủ không sâu, cô vừa động anh liền tỉnh, anh vội tới gần ômlấy cô, ôn nhu an ủi: “Không phải sợ, không phải sợ, anh ở chỗ này.”

Bạch Hiểu Y lúc này còn chưa từ trong cơn ác mộng phục hồi tinh thầnlại, liền hồng đôi mắt nói: “cục cưng của em, biến mất rồi, em tận mắtthấy bé biến mất.”

Tần Uyên bị cô nói làm ngẩn người, cũng không nhiều nghĩ, ôm cô vào trong ngực nói: “Tốt rồi, tốt rồi, tỉnh rồi, đừng sợ!”

Bạch Hiểu Y mới chậm rãi tỉnh lại, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, vộivàng ở trên lồng ngực anh đánh vài cái, oán hận nói: “Đều tại anh, nóicái gì có giết con hay không, cho nên em mới gặp ác mộng như thế.”

Bị cô trách cứ, bị cô đánh, Tần boss lại một chút cũng không tức giận,khóe miệng của anh thậm chí cong lên vui vẻ, trong giọng nói cũng lộ ravài phần sung sướng, “Vừa mới nằm mơ mơ sinh con cho anh?”

Bạch Hiểu Y không muốn cho anh chiếm tiện nghi, vội vàng từ trong lòng anh tránh ra, lên giường mới không thích đáp: “Không có!”

Tần Uyên đi tới gần, hai tay chống hai bên thân thể cô, từ trên cao quan sát cô, “Vậy là cái gì?”

Bạch Hiểu Y nghĩ tới cảnh tượng trong mộng cảm thấy trong lòng còn đau,cô khẽ thở dài, “Em mơ thấy một đứa bé, nói em muốn giết bé.”

”Này...” Tần Uyên như có điều suy nghĩ gật đầu, lại tới gần cô hơn, “Con trai hay con gái?”

”Con gái.”

”À?”

Bạch Hiểu Y ngẩng đầu nhìn anh, không biết có phải ảo giác hay không,lúc Tần Uyên nghe cô nói là tiểu cô nương, mắt anh thật giống như thoáng có ánh sáng chợt lóe qua, nhưng cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt, nhìnlại, gương mặt đó vẫn lãnh đạm nhìn không ra bất luận vẻ mặt gì.

Anh đột nhiên ghé vào tai cô hôn một chút, giọng nói ẩn nụ cười ở bêntai cô vang lên, “Nếu em có thể sinh con gái cho anh, anh đem cái mạngnày cho em.”

Bạch Hiểu Y nghe nói như thế lại ngẩn người, lập tức không cho là đúngđáp “Em lấy mạng anh làm gì?” Nghe giọng anh nói lộ ra vui sướng khó cóđược, cô liền quay đầu hỏi anh, “Anh thích con gái như vậy?”

Anh ở trên mặt cô nhẹ nhàng hôn một ngụm mới nói: “Em sinh, anh đều thích.”

”Vậy nếu em sinh con trai?”

Tần Uyên đơn giản suy tư một lát, “Anh để em nghênh ngang khắp cả nước.”

Bạch Hiểu Y khinh thường thiết một tiếng, “Đây vẫn tương đối thích con gái hơn sao!”

Tần Uyên nằm xuống bên cạnh cô, lại nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, ôn nhuhỏi: “Em nói một chút cảnh tượng em gặp mặt con gái, con bé có ngoankhông, lớn lên giống em sao?”

Bạch Hiểu Y nghiêng đầu nhìn anh, nhưng thấy anh trong hai mắt đen thẫmtựa như lộ ra một chút mong đợi, hết sức hiển nhiên, lời anh nói cũngkhông phải là thuận miệng hỏi, mà là thực hết sức muốn biết bộ dáng côgái nhỏ kia.

Bạch Hiểu Y không nghĩ tới nam nhân này cao lãnh lại lòng dạ độc ác vẫncòn có một mặt này, phảng phất tháo xuống hết thảy khôi giáp, lộ ra mộtmặt ôn nhu nhất mềm mại nhất, trong giọng nói thậm chí lộ ra cưng chiềuhoàn toàn không thuộc về anh, hơn nữa bất quá chỉ là một giấc mộng, anhthế nhưng cũng cảm thấy hứng thú như vậy.

Nhìn anh hiếu kỳ như thế, Bạch Hiểu Y cũng không đành lòng, liền nghiêm túc đáp: “lớn lên rất giống em.”

Tần Uyên nghe nói như thế trong mắt rất nhanh chợt lóe qua một điểmsáng, cho dù cực lực khắc chế, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vài phânvui sướng, “Là sao?”

Tần Uyên bộ dáng hưng phấn cũng làm cho Bạch Hiểu Y có chút kinh ngạc,cô còn tưởng rằng nghe thấy thấy con lớn lên giống cô anh sẽ thất lạc,thật sự không rõ loại hưng phấn đầy ngọt ngào này anh lấy từ đâu tớiđây.

Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh một cái, “Lớn lên giống em, anh cao hứng cái gì?”

Tần Uyên vội vàng ôm chặt cô một chút, cằm tựa ở bên tai cô, thanh âm ôn nhu nói, “Lớn lên giống em càng đáng yêu.”

Tần Uyên đột nhiên trở nên mềm mại như thế khiến Bạch Hiểu Y không chịunổi, cô liền không chút do dự chọc phá ảo tưởng của anh, “Bất quá là một giấc mộng thôi, cũng không phải thật.”

Tần Uyên không cho là đúng, còn duỗi tay sờ sờ bụng cô, “Nói không chừng, trong này đã có.”

Bạch Hiểu Y lập tức rùng mình một cái, gấp rút kéo tay anh ra, “Chớ nói lung tung!”

Tần Uyên hôm nay tính tình thật đúng là tốt làm cho người ta giật mình,giống như cô bất kể chọc anh thế nào, anh cũng không tức giận, giờ phútnày vẻ mặt ôn nhu nhìn cô: “Bây giờ còn muốn uống thuốc sao?”

Bạch Hiểu Y nghĩ tới bộ dáng tiểu cô nương trong mộng khóc rống, lập tức trừng mắt liếc anh một cái, “Không nên nói nữa!”

Tần Uyên quả nhiên không tiếp tục đề tài này, kéo cô từ trên giường lênnói: “Được, đi ăn cơm, cơm nước xong anh dẫn em đi chỗ này.”

”Chỗ nào a?”

Tần Uyên không đáp, trực tiếp kéo tay cô đi xuống dưới lầu, nữ giúp việc đã đem bữa tối chuẩn bị tốt, cơm nước xong Tần Uyên lại kéo cô ra cửa,dừng ở cửa một chiếc xe màu đen có rèm che, lái xe đã đươcc phân phótrước thì phải, lúc hai người lên xe liền trực tiếp quay đầu đi ra ngoài biệt thự.

Bạch Hiểu Y cũng rất nghi hoặc, “Anh muốn mang em đi chỗ nào a?”

”Đến sẽ biết.”

“...” thần bí như thế.

Hai người ăn cơm xong đi ra đã là chạng vạng, xe đi rất lâu mới đến nơi, lúc đó trời đã tối rồi, Bạch Hiểu Y và Tần Uyên lần lượt xuống xe,trước mắt là một bãi đất trống bằng phẳng, rộng rãi, hơi giống sân bay, ở chỗ không xa còn có một chiếc máy bay trực thăng.

Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ tới đã từng xem qua tình tiết điện ảnh nào đó, lập tức bắt đầu nghĩ Tần Uyên lần này mang cô đến, chắc anh định đưa cô ngồi máy bay ngắm cảnh đêm sao?

Cô không nghĩ tới Tần Uyên vốn là người không có mấy tình cảm vẫn còn có thời điểm lãng mạn như thế.

Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt không khỏi lóe hào quang hưng phấn, “Anh đã xem Năm mươi sắc thái?”

Tần Uyên đầu lông mày nhíu lại, “Cái gì sắc thái?”

“...” Bạch Hiểu Y cảm thấy Tần Uyên loại người này sẽ không xem phim, dứt khoát lắc lắc đầu, “Không có gì.”

Con gái ai không thích lãng mạn? Bạch Hiểu Y cũng giống vậy, nghĩ tớilúc ngồi thưởng thức cảnh đêm trong máy bay riêng của Tần Uyên, BạchHiểu Y cũng rất ước ao.

Hai người xuống xe rồi, Tần Uyên liền kéo cô đi tới chỗ máy bay trựcthăng, đến gần mới phát hiện bên cạnh máy bay còn có mấy người mặc chếphục đang làm việc. Hai người đi đến những nhân viên này lập tức khomngười chào Tần Uyên, lại dùng Tiếng Anh nói với anh mấy câu, Tần Uyênnghe xong thì gật gật đầu với họ.

Sau đó này vài nhân viên lấy hai bộ trang bị từ trên máy bay tới đưa cho hai người mặc vào, Bạch Hiểu Y chỉ cho là ngồi máy bay phải chuẩn bịnhư vậy nên cũng không để ý, cho đến khi nữ nhân viên giúp cô mặc đồ còn đeo cho cô một cái mũ bảo hiểm lấp lánh tỏa sáng cô mới cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái.

Cô dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Tại sao phải mang này cái?”

Người phụ nữ chỉ cười cười, không trả lời.

Bạch Hiểu Y liền quay đầu nhìn lại Tần Uyên, vẻ mặt nghi hoặc, “Chúng ta... Không phải là muốn ngồi máy bay sao?”

Tần Uyên nhưng cũng không giải thích nhiều, chỉ lãnh đạm ném lại một câu, “Chờ rồi sẽ biết.”

Bạch Hiểu Y cảm thấy có chút mơ hồ, cho đến khi nhân viên ở sau lưng côtreo một sợi dây Bạch Hiểu Y mới đoán được một khả năng, cô lập tức vẻmặt hoảng sợ nhìn về phía Tần Uyên, anh lại nắm tay cô khích lệ, “Khôngcần phải sợ, anh sẽ luôn luôn ở cùng em.”

Hai nhân viên hỗ trợ chuẩn bị xong, Tần Uyên liền hướng về phi công làm ra dấu tay”ok”, phi công nhận được mệnh lệnh, lập tức khởi động máy bay trực thăng, chỉ chốc lát, tiếng cánh quạt quay vang lên ở nơi trốngtrải trên quảng trường.

Bạch Hiểu Y cuối cùng hiểu được, lúc này gân giọng hoảng sợ kêu to: “Tần Uyên, anh điên à? Em không cần, mau để em đi!”

Tần Uyên vội vươn tay ôm cô vào trong ngực, ôn nhu an ủi: “Không cầnphải sợ, chờ chút em sẽ biết chúng ta làm gì, anh sẽ luôn luôn ở bêncạnh em, nhé?”

Bạch Hiểu Y không quan tâm ngó ngàng, chỉ khóc ròng nói: “Mau bỏ em ra, mau bảo bọn họ bỏ em ra!”

Nhưng mà căn bản cũng không có ai nghe cô khổ sở cầu khẩn, máy bay trựcthăng đã từ từ bay lên trời, sợi dây thừng buộc hai người cũng bị kéocăng một chút, Bạch Hiểu Y bị dọa thét chói tai, Tần Uyên ôm cánh tay cô càng chặt, ở trên trán cô ấn xuống một cái hôn bày tỏ an ủi.

một khắc kia lúc hai chân Bạch Hiểu Y rời khỏi mặt đất, cô đã sợ đến nói năng lộn xộn, chỉ vừa thét chói tai vừa mắng: “Tần Uyên anh tên khốnkiếp này! Tần Uyên cả họ nhà anh (đây là 1 câu chửi, kiểu như tổ sư mày), anh mau thả em xuống đi!!”

Tần Uyên bị cô mắng như thế, một chút cũng không tức giận, ngược lại mềm giọng an ủi cô: “Em đối với cả nhà anh cảm thấy hứng thú như vậy? Cómuốn anh bới phần mộ tổ tiên, đào ra cho em ngắm không?”

Bạch Hiểu Y hiện tại thật đúng là tâm tư giết anh cũng có, lúc này haingười đã lên đến không trung, máy bay vẫn còn đang không ngừng bay lên,Bạch Hiểu Y cũng không dám nhìn xuống, chỉ khóc ròng nói: “Tần Uyên, đến tột cùng em với anh có thù gì oán gì? Tại sao phải lăn qua lăn lại emthế này?”

Tần Uyên một tay ôm lấy eo cô, một tay nhu hòa giúp cô lau nước mắt, giờ đã vào đêm, xung quanh chìm trong một vùng tối mịt, chỉ còn đèn phatrên máy bay mơ hồ chiếu xuống.

Anh yên tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra tia nhu hòa bao phủ cô, anhdịu dàng vuốt ve mặt cô, giọng nói thuần hậu cũng đầy nhu tình, “Em cònnhớ đã từng nói với anh, em vô cùng muốn trở thành sao trên trời, bâygiờ, người trên mặt đất nhìn chúng ta chính là thấy hai vì sao.”

Bạch Hiểu Y tạm thời dừng nước mắt, sững sờ nhìn anh, cho nên nói anhbây giờ đang giúp cô thực hiện nguyện vọng trước kia, cho cô trở thànhsao trên trời?

Bạch Hiểu Y lại ngẩng đầu nhìn nhìn mũ bảo hiểm chiếu lấp lánh trên đỉnh đầu, cô hiện tại cuối cùng hiểu vì sao trên mũ gắn một hàng đèn flash.

Bạch Hiểu Y trong lúc nhất thời thật sự không biết nên cảm động hay nênkhóc, cô thật sự là quá bội phục Tần Uyên động não, quả thực lớn đến đột phá không trung.

Cho rằng mang mũ bảo hiểm chiếu sáng lấp lánh, lại được máy bay trựcthăng treo trên sợi dây kéo lên bầu trời thì biến thành những vì sao?Biến thành hai con đom đóm còn không sai lắm!

Bạch Hiểu Y hiện tại còn thấy có chút may mắn, anh không có cho cô đeođèn pha công nhân đào than đá vẫn dùng, bất quá tạo hình của hai ngườibây giờ cũng không đẹp bao nhiêu, cô phỏng đoán, nhân viên dưới kiakhẳng định xem mình như người bệnh thần kinh.

Bạch Hiểu Y hít một hơi thật sâu, thoáng khống chế vẻ mặt mình một chút, lúc này mới nói với anh: “Tần Uyên, chỉ số cảm xúc của anh có phải đềubị chỉ số thông minh chiếm hết hay không?”

Tần Uyên nói xong lời đó còn cho rằng cô ít nhiều sẽ cảm động, sao nghĩđến vừa ra khỏi miệng chính là câu này, trên mặt Tần Uyên lập tức chợtlóe ra vẻ không thích, “Sao đang yên đang lành, lại muốn đả kích chỉ sốcảm xúc của anh?”

Bạch Hiểu Y ngửa đầu nhìn trời, lúc này cô có thể lựa chọn đi tìm chết hay không a?!

Tần Uyên nhìn vẻ mặt cô không có chỗ nào vui, ánh mắt lập tức tối sầm lại, “Em không thích?”

Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, mặt không chút thay đổi nhìn anh, “Tần tiên sinh, cuối cùng anh cũng thấy rõ sao?”

“...”

Tần Uyên trong nhất thời không lên tiếng, chỉ giữa lông mày bén nhọn lại chậm rãi bị một bóng ma thất lạc bao phủ, loại người như anh, cùng vớithời gian, kiêu ngạo ngạo mạn đã quen, ngược lại rất khó có lúc thế này.

Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ tới, kỳ thật Tần Uyên hiện thời cũng đã dùngcố gắng lớn nhất để yêu cô, đối lập với đời trước anh lãnh đạm, nay anhchịu tốn tâm tư vì cô làm chút ít này đã rất tốt, hôm nay máy bay này,trên người bọn họ trang bị thế này, còn có mũ bảo hiểm gắn đèn flashkhông tính là quá xấu cũng không phải có thể chuẩn bị trong một lát, anh đang dùng phương thức của anh để yêu cô, anh muốn cho cô vui vẻ.

Chỉ là, trong tình cảm, anh vốn là một kẻ ngu ngốc, anh không giốngnhững kẻ phong lưu kia, chỉ cần một ánh mắt của cô gái là anh có thểhiểu các cô đang suy nghĩ gì, chỉ dùng một đóa hoa có thể dụ dỗ được các cô vui vẻ.

Anh không giống, trong lĩnh vực của mình, anh là một vương giả, anhkhông gì không làm được, nhưng đối mặt với tình cảm, đối xử với ngườikhác phái, anh không có nhạy cảm, nhưng mà, anh vẫn vét hết năng lực lớn nhất để đối tốt với cô, cô muốn biến thành những vì sao, anh liền cốgắng làm cho cô biến thành những vì sao, cho dù phương thức ngốc nhưthế.

Nhưng mà, đây chính là Tần Uyên không phải sao?