Trung Cung Lệnh

Chương 117: NGẨNG ĐẦU NHÌN LÊN



Đổng Ngạc phi thở dài một hơi, dọn dẹp tập kinh Phật, cũng đứng lên nghênh giá.

Hoàng hậu từ xa nhìn thấy, bước chân nhanh hơn đi vào trong, đỡ lấy tay Đổng Ngạc phi, "Tỷ tỷ đừng đa lễ". Nàng nói, "Nghe nói tỷ tỷ vẫn không khỏe, bổn cung nên tới thăm sớm hơn mới phải. Bao nhiêu lần không tiện, hôm nay rốt cuộc mới có thể tới được, mong tỷ tỷ không để tâm."
"Hoàng hậu nương nương sao lại nói như vậy." Đổng Ngạc phi mời Hoàng hậu ngồi xuống, "Chủ tử nương nương bận trăm công ngàn việc còn tranh thủ tới đây, thần thiếp đã thập phần cảm kích."
Hoàng hậu đúng là tới thăm Đổng Ngạc phi đấy. Hoàng quý phi đổ bệnh nhiều ngày, Trung cung sao có thể không quan tâm. Coi như dù là Tang Chi không ở đây, nàng cũng vẫn sẽ tới, huồng chi hiện tại người kia còn đang ở đây. Hai người nói mấy câu chuyện phiến, nhìn qua án thấy tập kinh Phật xếp một bên, Hoàng hậu hỏi, "Tỷ tỷ cũng đọc kinh Phật?"
Đổng Ngạc phi cười nói, "Hồi Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chẳng qua là tùy hứng lật mấy trang mà thôi."
"Hoàng thượng cũng rất thích." Hoàng hậu khẽ than, "Đáng tiếc bổn cung không hiểu những thứ này cho lắm."
"Những thứ này cũng chỉ là chút tài hèn để tìm niềm vui lúc nhàn hạ, thần thiếp cho rằng cũng không cần thiết với Hoàng hậu nương nương người."
Hoàng hậu cười cười, "Tỷ tỷ nói phải."
Còn đang nói mấy câu qua lại, cung nữ đã đi vào.
"Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Lúc này mới nói với Đổng Ngạc phi, "Nương nương, Trinh phi nương nương tới cầu kiến."
Đổng Ngạc phi có chút ngưng lại, ánh mắt liếc qua Hoàng hậu. Coi như Trinh phi biết chọn thời điểm mà tới. Hoàng hậu đang ở đây, Đổng Ngạc phi sao có thể cự tuyệt tần phi đến thỉnh an được. Nói cho cùng, Trinh phi cũng tính là thân nhân duy nhất của nàng trong cung này, nàng đổ bệnh, Hoàng hậu đến thăm, Trinh phi đến đương nhiên là chuyện hợp tình hợp lý. Không còn cách nào khác, đành âm thầm thở dài, mấp may môi, "Mời Trinh phi vào."
Cung nữ vào báo vốn tưởng rằng chủ tử sẽ lại cự tuyệt, đột nhiên nghe thế cũng bất giác mà mừng cho Trinh phi. Trong nội cung này e rằng ai cũng sẽ đều mừng thay cho Trinh phi cả. Trinh phi ngày nào cũng tới, mỗi lần tới đều bị cự tuyệt, ai nấy nhìn cũng thấy xót xa thay. Bước chân nhanh chóng đi ra ngoài báo với người đang đứng đợi.
Hoàng hậu cũng coi như không có gì, nhàn nhã ngồi đợi, tiếp tục tán ngẫu. Ngay đến ánh mắt cũng không có lấy một tia dị sắc, thế nhưng trong lòng đã vô cùng mất hứng không vui rồi. Tang Chi đi đâu rồi? Sao đã tới một hồi lâu mà đến bóng người cũng không thấy? Nàng cúi đầu nhấp trà, kín đáo cau mày, có lẽ không một ai thấy được. Mà người đứng phía sau nàng, Thái Uyển Vân cũng đang đưa mắt tìm kiếm  thân ảnh Tang Chi đấy, thấy người kia không xuất hiện trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Ai nấy có tâm tư riêng, chưa đầy một lát sau Trinh phi đã bước vào, hành lễ, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng quý phi nương nương. Nương nương vạn phúc kim an."
"Đứng lên đi." Hoàng hậu nhìn nàng, cười nói, "Vừa khéo, Thừa Càn cung hôm nay náo nhiệt như vậy."
Trinh phi không ngẩng đầu, "Thần thiếp tới thỉnh an Hoàng quý phi nương nương, ấy mà còn gặp được cả Hoàng hậu nương nương, đây là phúc phận của thần thiếp."
Giờ đã vào tháng hai, trời không còn rét căm nữa, thế nhưng vẫn không khá hơn là bao. Trong điện tuy rằng ấm áp, thế nhưng vì Hoàng quý phi bị bệnh mà cửa sổ đều mở để thoáng khí. Hoàng hậu gần đây vất vả lao lực, thân thể có chút yếu đuối, vừa ngồi một lát đã thấy có chút váng đầu rồi. Đổng Ngạc phi thì rất ổn, vai khoác liên bồng y, tay ôm lấy thủ lô, gió có thổi cũng không thổi tới nàng. Còn Trinh phi thì rõ ràng là không ổn, đứng ngoài đợi một hồi lâu, vào trong gió vẫn còn thổi, không được bao lâu liền hắt xì hơi.
Vừa thế, Hoàng hậu còn chưa kịp lên tiếng, Đổng Ngạc phi đã lập tức lạnh giọng, "Ngươi bị bệnh?"
Trinh phi lập tức thẳng lưng, "Không có."
Đổng Ngạc phi nhíu mày, "Bị bệnh thì hồi cung đi, tránh cho người khác nói bổn cung lây bệnh cho ngươi."
Ngữ điệu dù không tỏ hỉ nộ ái ố, nhưng rõ ràng cũng không phải là lời nói ấm áp quan tâm. Hoàng hậu nghe, không thể không ngạc nhiên. Từ khi nhập cung tới nay Hoàng hậu chưa từng chứng kiến Đổng Ngạc phi có loại thái độ này với ai, kể cả là với nô tài. Vậy mà lúc này thái độ với Trinh phi như thế, Hoàng hậu kinh ngạc là phải.
"Không có!" Trinh phi không động bước, dứt khoát phản bác, "Thần thiếp rất khỏe, Hoàng quý phi nương nương cứ yên tâm."
Đổng Ngạc phi như còn muốn nói thêm gì nữa, rồi để ý Hoàng hậu đang ngồi đây lại thôi, cũng không để ý đến Trinh phi nữa.
Trinh phi lúc này mới mím môi ngồi xuống, dáng vẻ nhu thuận không thể tưởng nổi, nếu để Tang Chi nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Tang Chi nhất định sẽ kinh ngạc. Đêm ấy uống rượu với Tang Chi rõ là một vẻ tiêu sái, bây giờ ở đây lại như thể lâm cảnh khốn cùng.
Hoàng hậu chứng kiến cảnh này, tuy là cảm thấy kỳ quái rõ ràng, nhưng rồi cũng không biểu lộ ra, chỉ nói, "Một mảnh tâm ý của Trinh phi đối với Hoàng quý phi, thật khiến người ta cảm động." Nói xong liền phân phó cho Thái Uyển Vân đi lấy liên bồng y và thủ lô cho Trinh phi, thuận tiện dùng thanh âm không ai nghe thấy được mà nói, "Đi xem Tang Chi đang ở đâu."
Thái Uyển Vân sững sờ một khắc, rồi cũng bất đắc dĩ lĩnh mệnh mà đi.
Ba nữ nhân, thế nhưng cũng chẳng có gì để nói, nhưng rồi lại không thể cứ thế im lặng không nói gì.
Thái Uyển Vân trở về, dâng đồ lên cho Trinh phi, liền kề bên tai Hoàng hậu nói nhỏ, "Nương nương, Tang Chi đi Tân Giả khố rồi." Nói xong cũng yên lặng đứng một bên.
Hoàng hậu nâng thủ lô, tâm tình lập tức sa sút. Thất vọng tràn đầy, nhưng đương nhiên cũng không thể để người khác nhận ra điều bất thường, đành cứ tỏ ra bình tĩnh mà ngồi đó. Mắt thấy ánh mặt trời xuyên chéo trên không, Hoàng hậu cũng không định nán lại lâu hơn nữa. Thần sắc nàng như thường, đứng dậy nói, "Cũng không còn sớm, bổn cung không quấy rầy tỷ tỷ nữa. Tỷ tỷ tĩnh dưỡng cho tốt, Hoàng thượng mới an tâm,"
Đổng Ngạc phi và Trinh phi cùng đứng lên hành lễ, cung tiễn Hoàng hậu rời khỏi.
Ra khỏi cửa, Hoàng hậu mới thấp giọng hỏi, "Nàng đi từ khi nào?"
Thái Uyển Vân bất ngờ, rồi cũng liền hiểu được 'nàng' là ai, đáp, "Nghe nói từ hôm qua đã bắt đầu đi rồi."
Hoàng hậu nhíu mày, thầm trách người kia đi cũng không nói một tiếng, nhưng trách xong lại liền hiểu được Tang Chi không thể cứ vô duyên vô cớ mà tới Khôn Ninh cung. Mà bản thân mình, không phải cứ muốn gặp nàng là có thể gặp.
Hoàng hậu càng ngày càng chán ghét thân phận này. Bước chân vì  thế cũng gấp gáp mạnh mẽ hơn, nhưng cũng không để mất đi khí độ đoan trang.
Vừa ra khỏi Thừa Càn cung đã gặp Hoàng đế đi tới.
Đã lâu nàng không gặp Hoàng đế, cũng bất giác quên mất sự tồn tại của người này rồi, bây giờ nhìn thấy, không khỏi khẩn trương. Những tháng gần đây Hoàng đế cũng rất bận. Năm Thuận Trị thứ Mười bảy, trong triều xảy ra nhiều chuyện lớn, hắn cũng bận rộn đến chân không chạm đất. Bản thân hắn, nếu không phải đột nhiên gặp Khôn Ninh cung ở đây, có lẽ cũng quên mất mình còn có một Hoàng hậu. Bất quá dù sao lúc này cũng khác xưa, hắn động tâm với Hoàng hậu rồi, cũng chỉ thầm tiếc không có thời gian rảnh rỗi ghé qua.
Hoàng hậu vội vàng hành lễ, "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Hoàng đế đỡ lấy, kéo nàng đứng dậy, "Sao Hoàng hậu lại ở đây?"
"Nghe nói Hoàng quý phi tỷ tỷ không khỏe, thần thiếp tới thăm."
Hoàng đế hài lòng, "Vậy tốt, Hoàng hậu có lòng."
Hắn đánh giá người trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy người này đã thay đổi rồi, không còn là thiếu nữ khi xưa nữa. Hoàng hậu trước mắt hắn này không như cành liễu trước gió giống Đổng Ngạc phi, cũng không ôn nhu uyển ước như bất kỳ cung phi nào ngoài kia. Nữ tử này, rèn cho mình cái dáng vẻ đoan trang, thế nhưng đầu mày vẫn còn ẩn ẩn dã tính phóng khoáng, phong phạm càng lúc càng thuần thục. Hắn nhìn có chút ngây dại.
Thẳng cho tới khi Ngô Lương Phụ khẽ hắng giọng một tiếng, Hoàng đế mới định thần trở lại, quay đầu cho Ngô Lương Phụ một cái trừng mắt. Ánh mắt lại chuyển qua Hoàng hậu, không chớp, "Hoàng hậu đây là đang hồi cung?"
"Hồi Hoàng thượng, đúng vậy. Khôn Ninh cung vẫn còn vài việc chờ xử lý, thần thiếp đang muốn cáo lui." Ngữ điệu rất bằng phẳng, thực tế cả người nàng đã lạnh như băng. Ánh mắt của người trước mắt khiến nàng cảm giác như cả người bị dội một chậu nước đá, run đến tận trong lòng.
Hoàng đế cầm lấy bàn tay nàng, vỗ vỗ, "Khiến Hoàng hậu hao tổn tâm trí rồi, thế nhưng trẫm rất yên tâm." Lại căn dặn Ngô Lương Phụ, "Cống phẩm Giang Nam tiến cung lần trước, tặng cho Hoàng hậu thưởng, mang tới Khôn Ninh cung đi." Giọng nói rất ôn hòa, "Mấy thứ đồ thủ công của đất Giang Nam, trẫm còn nhớ hình như Hoàng hậu thích?"
Hoàng hậu lúc này chỉ thấy khó chịu, muốn rút tay ra lại không thể, đành kiên nhẫn, "Thần thiếp tạ ân điển của Hoàng thượng. Thích thì đúng là thích, thế nhưng không đế nỗi mê muội mất cả ý chí."
"Mê muội mất cả ý chí?" Hoàng đế nhíu mày, "Nàng là Hoàng hậu, có mấy thứ đồ tiêu khiển mà thôi, sao có thể mê muội mất cả ý chí được? Hoàng hậu cứ tự nhiên."
Ngô Lương Phụ ho một tiếng, Hoàng đế quay đầu nhìn hắn, nghe hắn nhỏ giọng, "Hoàng thượng... năm xưa... quả thực đúng là người đã nói Hoàng hậu nương nương mê muội mất cả ý chí."
Hoàng đế sững người, thấp giọng quát Ngô Lương Phụ, "Ngươi đứng một bên đợi cho trẫm!" Thuận Trị và Ngô Lương Phụ là quần thần thân cận, cũng có đôi phần bằng hữu, hắn ưu ái Ngô Lương Phụ từ lâu. Ngô Lương Phụ đã từng dính vào án nhận cấu kết nhận hối lộ, thế nhưng Thuận Trị cũng là giơ cao đánh khẽ. Hắn là Hoàng đế, ý của hắn cao còn cao hơn quốc pháp.
Hoàng đế cũng hiểu ý Ngô Lương Phụ, cũng không tức giận, nỏi, "Trẫm đưa cho nàng chính là muốn nàng tiêu khiển vui vẻ một chút, về sau đừng nói cái gì mà mê muội mất ý chí nữa." Lúc này mới buông tay, "Tối đến trẫm sẽ tới thăm nàng."
Hắn đi vào, thăm Đổng Ngạc phi.
"Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng." Hoàng hậu khuỵu gối cúi đầu, thẳng cho tới khi Hoàng đế và Ngô Lương phụ biến mất khỏi tầm mắt mới đứng lên. Đứng lên lại choáng váng, lảo đảo khiến cho Thái Uyển Vân thảng thốt, "Nương nương!"
Tay Hoàng hậu có chút run lên, "Hồi cung."
Lúc này Thái Uyển Vân mới phát hiện, vầng trán của chủ tử mình đã phủ một tầng mồ hôi lạnh từ lúc nào.
"Hoàng hậu nương nương..." Thái Uyển Vân cũng đau lòng. Nhập cung đã nhiều năm như vậy, ở bên chủ tử bao lâu, lúc này Thái Uyển Vân mới cảm nhận được rõ ràng chủ tử mình bài xích Hoàng thượng nhiều đến thế nào.
Sắc mặt Hoàng hậu như tái đi, nhất thời đi không vững. Siết lấy tay Thái Uyển Vân, nàng muốn lên tiếng lại nhận ra cuống họng mình khản đi, đành thì thào, "Đêm nay... Hoàng thượng sẽ không tới chứ?"
Thái Uyển Vân giật mình, phát hoảng, động môi lại không dám trả lời. Thứ nhất, Hoàng hậu hỏi lời hết sức không ra thể thống gì, thân là đích thê mà bài xích chán ghét Hoàng thượng tới mức này, biết phản ứng thế nào? Thứ hai, có là người mù cũng có thể nhận ra Hoàng thượng bắt đầu ưa thích Khôn Ninh cung, cho dù là đêm nay không tới, vậy còn sau này? Rồi cũng sẽ đến. Câu hỏi này Thái Uyển Vân không biết trả lời thế nào, mà lòng lại như bị một quả núi chèn ép, không thể nào thở nổi.
Nhất thời, khoảnh khắc này Thái Uyển Vân thực rất muốn khóc. Khóc thay cho Hoàng hậu, cũng khóc cho chính bản hân mình. Hoàng hậu và Khôn Ninh cung phải thật tốt, nàng mới có thể tốt được. Bằng không, sống mà không giống người. Nhưng bây giờ thế này, Thái Uyển Vân cũng có chút lảo đảo đứng không vững. Hoàng hậu không chỉ là e sợ Hoàng thượng nữa rồi, mà chính là bài xích và chán ghét.
"Nương nương, chúng ta hồi cung thôi." Thái Uyển Vân áp chế tâm tình, hít sâu một hơn, vẫn là không khá lên chút nào.
Ngay tại lúc hai người xoay lưng đi, Thái Uyển Vân nhìn vào sân Thừa Càn cung, chợt, nhìn thấy Lan Tú. Lan Tú cũng đã nhìn thấy nàng. Thái Uyển Vẫn sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Lan Tú gật đầu với mình, vậy lại cũng cho người kia một cái gật đầu, rồi lướt qua trong chớp mắt. Đột nhiên, lòng Thái Uyển Vân vang lên một tiếng sấm. Lan Tú! Ánh mắt lập tức chuyển đến Hoàng hậu, lại nghĩ về Tang Chi.
Sắc mặt Thái Uyển Vân đã chuyển sang màu đất.
"Thái ma ma?" Hoàng hậu quay đầu nhìn, cũng đã thấy bóng lưng Lan Tú. "Kia là Lan Tú?"
"Hồi nương nương, đúng vậy." Giọng Thái Uyển Vân run lên, cắn răng ổn định tâm tình của chính mình, lúc này mới có thể đỡ chủ tử hồi cung.
--- Hết cương 117 —-