Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 507: Đuổi sói nuốt hổ



Do ngày 18/10 Đài Loan bỏ qua sự can thiệp của thị trường ngoại hối, ảnh hưởng của thị trường chứng khoán Đài Loan giảm xuống, từ ngày 19/10 thị trường chứng khoán Hồng Kông liên tục giảm giao dịch trong 5 ngày, tổng cộng lúy thừa hằng số giảm gần 2500 điểm, giảm đến mức độ 11%, đột pháthấp nhất 7000 điểm! Thị trường tài chính Hông Kông nhất thời rơi vàokhủng hoảng, các nhà đầu tư như chim gãy cánh xuất hiện bán với số lượng lớn, lũy thừa hằng số bị trượt dốc.

Mà hiện tượng trượt dốc củathị trường chứng khoán Hồng Kông lại khiến cho thị trường chứng khoánChấu Á Thái Bình Dương, thị trường Âu Mĩ cũng bị hạ xuống ở mức độ không giống nhau.

Ảnh hưởng rõ ràng đến tình hình kinh tế, đầu ta, ngoại thương của các nước phát triển Nhật Mĩ Âu.

Rạng sáng ngày 24/10/1997, để duy trì liên hệ tỉ giá hối đoái của đôla HôngKông, bảo đảm sự ổn định của Hông Kông và toàn khu vực Đông Nam Á, chính phủ Hông Kông và Cục quản lý tài chính đồng thời tuyên bố, việc mượntạm tài chính từ 7% lên đến 300% của cơ cấu tài chính Hông Kông! Việcnày đã nâng cao độ khó việc mượn vốn của các nhà đầu cơ tài chính.

Phương Minh Viễn, Trịnh Ngu Đồng, và Quách lão gia, Tô Ái Quân ngồi quanhchiếc bàn trong nhà Quách lão gia, thưởng thức trà ngồi ngắm cảnh biển,ánh trăng. Mặc dù vào buổi tối nhưng nhiệt độ lại không thấp.

TôÁi Quốc có chút không hiểu, Phương Minh Viễn lại mời hắn đến Quách giathưởng thức trà, ngắm cảnh vào nửa đêm là có dụng ý gì? Phải biết rằng,theo như tình trạng hạ xuống trong mấy hôm nay trên thị trường cổ phiếuHông Kông, không khí trong tổ chức chính phủ đã trở nên gấp gáp hơn.

Hông Kông vừa trở về tổ quốc, cuộc khủng hoảng kinh tế Đông Nam Á nổ ra, hơn nữa không thể càn quét Đông Nam Á, dường như tất cả các nước Đông Nam Á đều bị quấn vào đó. Hơn nữa, cuộc khủng hoảng tài chính này vẫn còntiếp tục mở rộng, và chuyển hướng sang Hồng Kông. Tỉ giá hối đoái củaHông Kông đến bây giờ, về cơ bản có thể coi là ổn định, biến động khônglớn,nhưng thị trường cổ phiếu lại bị trượt dốc, chỉ số const từ cao nhất hơn 10000000 điểm hạ xuống hơn 7300 điểm hiện nay, giảm vượt quá30%.

Nếu nền kinh tế Hồng Kông vẫn tiếp tục chuyển biến xấu đi, căn bản ảnhhưởng đến Hông Kông, về vấn đề trong nước không chỉ nền kinh tế HồngKông mất đi sự sống, đối với vấn đề hạ xuống của nền kinh tế trong nước, đồng nghĩa với vấn đề nền kinh tế bị ảnh hưởng nghiêm trọng, sẽ ảnhhưởng đến lợi nhuận của khu hành chính đặc biệt Ma Cao đến năm 99, cũngcó thể bao quanh quan hệ hai bờ trong tương lai một màu đen.

VịTổng thống quốc dân đối bờ của các eo biển từ trên cao nhảy xuống, tuyên bố**, Hồng Kông vừa trở về tổ quốc đã xảy ra chuyện như vậy, là chứngcứ tốt nhất để tuyên dương ông ta.

Cho nên cuộc khủng hoảng tàichính Hồng Kông đến bây giờ đã không chỉ là một mối nguy hiểm về kinhtế, còn nguy hiểm cả về chính trị! Để hòa giải nguy cơ này, tổ công tácvà các chuyên gia trong nước, còn có các vị lãnh đạo Trung ương, vắt óccố gắng cung cấp nhân lực cho chính phủ khu hành chính đặc biệt HồngKông! Nhưng Đài Loan lại không hề thông báo trước, cũng như không hề tín dụng đột nhiên từ bỏ việc bảo vệ tỉ giá hối đoái của tiền Đài so vớiUSD, đánh đòn cảnh cáo vào mọi người! Gây áp lực lớn cho người HồngKông, nếu không kịp lúc hóa giải nguy cơ này, tương lai của Hồng Kông sẽ gặp nguy hiểm.

-Chú Tô, sở dĩ mời ông đến đây, là muốn thông qua chú báo với tổ công tác ý tưởng và kế hoạch của chúng tôi.

Phương Minh Viễn mê hoặc Tô Ái Quốc nói,

-Đây là kế hoạc của tôi, ông Quách và ông Trịnh đã chuẩn bị từ rất lâu, màbây giờ chúng tôi cho rằng đã đến lúc khởi động nó rồi.

-Kế hoạch gì?

Tô Ái Quốc có chút bất ngờ nói.

-Đuổi sói nuốt hổ.

Cụ Quách trầm giọng nói.

-Đuổi sói nuốt hổ?

Tô Ái Quốc nhắc lại, mặc dù ý nghĩa câu nói này ông hoàn toàn hiểu, nhưng dùng trong trường hợp này, ai là sói, ai là hổ?

Kế hoạch đuổi sói nuốt hổ thật sự rất đơn giản, chính là Hồng Kông coimiếng mồi béo các nhà đầu cơ tài chính quốc tế là sói, còn Nhật Bản vàHàn Quốc là hổ. Nói ngắn gọn, chính là chuyển sự chú ý của các nhà đầucơ tài chính này từ Hồng Kông sang Hàn Quốc và Nhật Bản, nói như vậy,nhưng áp lực và các đòn tấn công mà Hồng Kông phải chịu tất nhiên sẽđược giảm nhẹ đi.

Mà một khi các nhà đầu cơ tài chính quốc tếthành công lấy thân phận là sói cắn Hàn Quốc và Nhật Bản, lại trở lạiđối phó với Hồng Kông, lúc đó họ lại thu được rất nhiều lợi, sẽ pháthiện ra khó có thể tập hợp lại đội hình khổng lồ nha bây giờ. Chắc chắncó một bộ phận các nhà đầu cơ tài chính quốc tế không đồng ý có món tiền hậu hĩnh đó rồi lại quay lại gặm miếng xương cứng ngắc Hông Kông, nóivậy tỉ lệ giữa phiêu lưu và lợi nhuận sẽ khiến người ta chùn bước.

Hơn nữa, đến khi đó chính phủ Hồng Kông sẽ bắn tỉa các nhà đầu cơ tài chính quốc tế, chuẩn bị đầy đủ cũng có tính châm chích! Đến lúc đó, chỉ sợkhông còn sợ bọn họ đến mà lo lắng bọn họ không đến.

Đạo lý Tô Ái Quốc hiểu nhưng ông ta lại không rõ, rốt cuộc Phương Minh Viễn làm thếnào để chuyển sự chú ý của các nhà đầu cơ tài chính.

-Chúng tôi đã định làm như vậy…

Phương Minh Viễn cười nói.

Ba tiếng sau, Tô Ái Quốc người như trong mộng rời khỏi nhà Quách gia, láixe đến tòa nhà tổ công tác. Ông cần thông báo cho tổ công tác kế hoạchcủa mấy người Phương Minh Viễn, đồng thời sắp xếp thời gian thích hợpvới chính phủ Hông Kông. Mặc dù, mới vào rạng sáng không ít người trongtổ công tác đã nghỉ, nhưng ông bất chấp vẫn vào trong.

-Thật không thể tưởng tượng tên tiểu tử Phương Minh Viễn còn chuẩn bị sãn một đòn như vậy.

Trịnh Ngu Đồng liên tục lắc đầu nói. Ông không biết kế hoạch này trước Tô ÁiQuân, Phương Minh Viễn cũng đang trên đường đến Chương Châu, tự nhiêntoát ra ý nghĩ này, mà mấy ngày ở Chương Châu cũng đã cân nhắc bàn bạcvới những người khác mới đưa ra quyết định, kế hoạch này có khả năngthành công! Sau khi về Hông Kông, hắn sẽ thuyết phục cụ Quách trước, sau đó sẽ thuyết phục Trịnh Ngu Đồng, đợi thời cơ chín mùi mới thông báocho Tô Ái Quốc.

-Tên tiểu tử này dám nghĩ dám làm! Khoản kinh phí lớn như vậy, ha ha, cả đời lão già tôi cũng phải phát điên lên.

Cụ Quách đắc ý vỗ vai Phương Minh Viễn nói.

-Kết quả xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là không xờ tới lợi nhuận của chúng tatrong cuộc khủng hoảng tài chính Đông nam Á thôi! Chúng ta là những“công thần” của Hồng Kông.

Cụ Quách rất tán thành phánđoán về tương lai của Phương Minh Viễn, các nhà đầu cơ tài chính quốc tế sau khi tấn công Hông Kông, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy,mà đến khi đó Hàn Quốc và Nhật Bản chính là đối tượng tấn công của họ!Kế hoạch đuổi sói nuốt hổ nếu thực hiện được, rất có khả năng thành công thoát khỏi tai họa này.

Hàn Quốc và Nhật Bản trở thành đồng minh của Mĩ,hơn nữa quan hệ gay gắt cua với Trung Quốc nay đã thiết lập quan hệ ngoại giao trở lại, nhưng điều đó không có nghĩa Trung Quốc sẽ cấtsúng vào kho, thả ngựa Nam Sơn, Nhật Bản trên thực tế vẫn khống chế ngưđảo và Ryukyu, trên bờ biển Đài Loan, Nhật Bản còn thỉnh thoảng nhảy ralàm khó Trung Quốc, Ở Nhật Bản ảnh hưởng thế lực của hữu quân đang không ngừng sống lại, điểm này thủ tướng Nhật chỉ cần đến thăm ngôi đềnYasukuni là có thể nhìn rõ ngọn ngành. Quan hệ sau này giữa Nhật Bản vàTrung Quốc, chỉ sợ không được tốt đẹp về sau như người ta tưởng tượng.

Còn về phần Hàn Quốc, sau cuộc chiến tranh lạnh với Liên Xô vẫn đóng quântrong quân đội Mĩ, cũng không phải thuần túy vì sợ người Triều Tiên! Hơn nữa, cụ Quách rất có cảnh giác với Hàn Quốc. Một nước nhỏ với diện tích không quá 10 vạn kilomet, gần bằng sáu phần thủ đô Trung Quốc, dân sốkhông đến 50 triệu, GDP từ năm một nghìn chín trăm sáu mấy không đủ trăm USD tăng hơn một vạn năm trăm USD vào năm ngoái, trong một thời gianngắn như vậy từ một quốc gia nghèo lạc hậu trở thành một trong bốn conhổ Châu Á, là một trong những quốc gia được công nhận phát triển nhanhnhất, ngân hàng thế giới, tổ chức quỷ thế giới đều liệt Hàn Quốc vàodánh sách các quốc gia phát triển. Mà theo sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế Hàn Quốc, các xí nghiệp Hàn Quốc đang đấu tranh lên vị tríđầu trên thị trường quốc tế, càng ngày càng chủ động, hơn nữa người HànQuốc trên thực tế còn đưa ra các ngôn luận khiến người Hoa không mấy hài lòng. Cụ Quách sớm đã không vừa mắt với mấy tên Triều Tiên này.

Nếu số cổ phiếu này có thể gây tai họa cho Nhật Bản và Hàn Quốc, gây phiềnphức cho sự phát triển kinh tế làm đứt đoạn thời kỳ tăng trưởng củachúng, khiến bọn chúng phải đổ máu, làm chậm lại tốc độ phát triển củachúng, tạo cơ hội cho Trung Quốc đuổi theo chúng, là một việc tốt khiếnngười dân không thể nghi ngờ.

Đúng là xuất phát từ suy nghĩ nhưvậy, hơn nữa đối với ánh mắt tín nhiệm không điều kiện của Phương MinhViễn, cụ Quách mới ngang nhiên quyết định,và cũng khiến Phương Minh Viễn phát điên lên, thuyết phục Trịnh Ngu Đồng ba nhà liên thủ lại ngắm tấncông các nhà đầu cơ tài chính quốc tế, đồng thời số cổ phiếu này sẽ gâytại họa cho Nhật Bản và Hàn Quốc.

-Không tồi! Chính là thất bại, chúng ta sẽ được lưu danh sử sách! Con người sống một đời, mưu toan cái gì?

Trịnh Ngu Đồng cũng là khí khái quá,

-Để cho bọn quỷ hút máu người ấy hiểu được, Hông Kông không phải là TháiLan! Không phải Indonesia! Càng không phải Philippin và Malaysia! Bọnchúng muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa, cũng phải cẩn thận bị bỏng! Tài sảnngười Hông Kông chúng tôi vất vả tích lũy, không phải để bọn chúng tùy ý sử dụng.

-Nói không sai, tôi đã thương lượng với mấy người Lý Siêu Nhân, họ cũng sẽ phối hợp với chúng ta, ra tay vào lúc thích hợp.

Cụ Quách lại mất một quả bom.

-Ông anh Quách, hành động của anh quá nhanh.

Trịnh Ngu Đồng cười nói,

-Sau này tôi và anh xem còn ai có thể giúp được.

Nhìn hai ông già tán gẫu với mấy thiếu niên, Phương Minh Viễn cười không nói.

Mặc dù ngắm bắn chính diện mấy nhà đầu cơ tài chính quốc tế đúng là cũng có mạo hiểm, nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, người thắng cuối cùng làhắn.