Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 85: Giấc mộng của tôi



Kỳ thi của học sinh trung học đã kết thúc, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, mọi học sinh như trút được gánh nặng sau cuộc thi, đeo theo túi sách trên lưng và lao như cơn gió ra ngoài. Dù sau này là cảnh xuân tươi đẹp hay mưa to tầm tả thì cuối tuần này bọn chúng đều phải vui chơi thật đã.

- Minh Viễn, có một chuyện mình vẫn chưa hiểu rõ, cậu hãy nói lại cho mình một lần nữa đi, ba bước cuối cùng kia là như thế nào?

Lưu Dũng vừa lải nhải hỏi vừa đuổi theo sau Phương Minh Viễn.

- Minh Viễn, Minh Viễn, cậu chờ mình với.

Bỗng phía sau truyền đến tiếng kêu của Triệu Nhã. Phương Minh Viễn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triệu Nhã dắt theo Phùng Thiện chạy tới.

- Cậu chạy gấp vậy làm gì? Dù gì bọn mình cũng chờ cậu mà.

Phương Minh Viễn buồn cười nói. Nếu Phương Minh Viễn đi học thì bọn họ luôn tập trung tại chỗ gửi xe rồi cùng về nhà.

- Hô

Triệu Nhã chống tay trên đầu gối, thở hổn hển rồi vội la lên.

- Minh Viễn, đáp án của câu hỏi thứ hai có phải là 8.46 không, Thiện Thiện lại nói là 6.82.

Đây chính là câu hỏi lớn mười lăm điểm, không hỏi rõ ràng thì trong lòng cô ấy luôn bất an; nhưng người có quyền uy nhất ở đây ngoại trừ thầy giáo ra thì chính là Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn không nhịn được cười, cả hai không ngờ là chỉ vì một đáp án mà cô bé lại chạy không kịp thở đến đây. Thật là một chuyện hiếm thấy.

- Anh Viễn, rốt cuộc trong bọn em, ai mới là người trả lời đúng?

Phùng Thiện vừa ôm cánh tay của Phương Minh Viễn vừa làm nũng nói. Bởi vì chế độ dinh dưỡng tốt nên dáng người của cô bé lộ vẻ thướt tha, nụ hoa nhỏ trước ngực cũng bắt đầu phát triển, khi chạm nhẹ vào có một chút phong tình.

Vẫn là lolita mới tốt nhất nha, Phương Minh Viễn bất giác nhớ lại giọng nói và cơ thể mềm mại chỉ cần đụng nhẹ là ngã mà cậu đã gặp trong kiếp trước.

- Cầm thú, cầm thú.

Phương Minh Viễn vội vàng đem những suy nghĩ đen tối ấy xóa khỏi đầu.

- Mình cũng không nhớ, không phải là đợi đến cuối tuần rồi cũng sẽ biết sao!

Đương nhiên trong lòng Phương Minh Viễn biết rõ đáp án đúng nhưng nhìn bộ dáng hoảng hốt của Triệu Nhã thì cậu sao lại dễ dàng nói ra; tuy rằng trong lòng vẫn còn nhớ đến nhưng ít nhất vẫn để cô bé ôm một chút hy vọng; mặc dù Triệu Nhã trước kia cũng không đặc biệt để ý đến điểm cao hay cao thấp nhưng cô ấy luôn luân chuyển trong mười hạng đầu trong lớp.

- Ôi

Triệu Nhã thất vọng thở dài, một cô bé mười hai, mười ba tuổi không quá cẩn thận và để ý đến lời nói lấy lệ của Phương Minh Viễn.

- Được rồi, chị Nhã, không cần phải như vậy đâu mà.

Phùng Thiện ôm cổ của cô an ủi.

- Không nhất định là câu trả lời của em mới đúng đâu.

- Mình nghe người ta nói câu trả lời của Lý Vũ Hân mới chuyển tới cũng là 6.82

Triệu Nhã nói thầm.

- Mình sẽ không thua cô ấy đâu.

Hóa ra đó là khoảng thời gian mà Phương Minh Viễn không có mặt. Có mấy lần trong cuộc thi toán học, Lý Vũ Hân tuy là người mới nhưng đã đạt được thứ hạng cao, thậm chí có lần còn đạt được hạng cao nhất. Dù sao đi nữa nó cũng khơi dậy lòng háo thắng của Triệu Nhã, cô bé kìm nén lại và muốn trong kỳ thi sẽ áp đảo Lý Vũ Hân.

Phương Minh Viễn gật đầu nhẹ, ở kiếp trước, thành tích học tập của Lý Vũ Hân khá tốt, trong lớp cũng là học sinh xuất sắc, nói chung là vẫn như vậy.

- Được rồi, Triệu Nhã, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Đi thôi, trưa nay mình mời mọi người ăn thật ngon.

Suy nghĩ của con gái thật hay thay đổi và khó đoán, Triệu Nhã đi đường đều rầu rĩ không vui. Sau khi ăn cơm trưa ở quán của nhà họ Phương xong, Phương Minh Viễn lại mua cho cô bé hai ly nước uống, đột nhiên trời trở nên nhiều mây, chiều nay ngoài Phương Minh Viễn, Lưu Dũng, Phùng Thiện còn có hẹn hai bạn học nữa cùng nhau ra ngoài bờ sông cách thị trấn Hải Trang không xa để chơi. Phương Minh Viễn không cách nào lay chuyển được cô bé nên đành phải dẫn mọi người cùng đi.

Sông Lưu Xuyên vốn là từ phía tây bắc Hoàng Xuyên, chảy ngang qua Hoàng Xuyên, Nghiêu Huyện, Bình Xuyên, cùng các con sông của huyện Trệ Nam và các huyện khác nhập lại thành một, Phương Minh Viễn cũng không rõ lắm. Lưu Xuyên là một con sông khá lớn, rộng khoảng mấy chục thước, khi Phương Minh Viễn còn học tiểu học vẫn hay chơi đùa dưới sông. Nhưng nhiều năm trôi qua, bởi vì thượng nguồn xây đập chứa nước cho nên phần lớn lòng sông chỉ còn là dòng suối nhỏ, còn tại những nơi khác đều lộ ra lòng sông và đầy những viên đá cuội tròn vo. Chỗ đất nào ngẫu nhiên hé ra thì sẽ xuất hiện những bụi cỏ um tùm. Mùa hè là thời điểm mưa nhiều, vì đập sẽ mở để nước chảy nên từ chỗ này có thể thấy được nước sông vẩn đục chảy ào qua. Vào thời điểm đó không có người nào dám xuống chơi.

Thị trấn Hải Trang vào tháng năm hơi nóng bức, đoàn người đã đạp xe tới ven bờ sông rồi hô hào rủ nhau đi xuống. Bên trong lòng sông chỉ có một dòng suối bằng nửa chiều rộng con sông chậm rãi chảy qua. Bên trên là những hòn đá cuội được ánh mặt trời chiếu xuống. Lưu Dũng không để ý đã bị phỏng mông, bị mọi người trêu chọc một phen.

Phương Minh Viễn nằm trên bãi cỏ, nhìn lên trời, trong lòng tính toán kế hoạch tiếp theo của nhà họ Phương. Hiện tại, vấn đề lớn nhất của nhà họ Phương chính là tiền bạc, Phương Minh Viễn đã trải qua một đời nên trong đầu có rất nhiều kế hoạch, nhưng phần lớn đều nằm trong cổ phiếu, tem và bộ sưu tập, thật sự có khả năng nhưng số lượng thì có hạn, không có bột đố gột nên hồ. Tuy rằng cho vay cũng là một cách nhưng Trung Quốc bây giờ không phải là lúc nên tỏ vẻ giàu có, nhà nước còn lâu lắm mới đạt được trình độ bảo hộ tài sản riêng của người dân. Điều này khiến Phương Minh Viễn đối với phương án cho vay không tránh khỏi có một chút băn khoăn.

Tuy cậu nhớ kỹ vị trí của mỏ vàng chưa được khai thác nhưng để xử lý nó thế nào thì mấy năm gần đây Phương Minh Viễn vẫn chưa có kết luận. Nộp cho nhà nước hay phải làm như thế nào, đó mới chính là một vấn đề khó giải quyết.

Nếu như nói là có sẵn thì cũng không thực sự. Những mỏ vàng này cho dù khai thác cũng không giảm bớt được phiền muộn, hơn nữa cần phải có một số lượng lớn nhân lực. Ở thời này, nếu đem nhiều người vào núi để lấy quặng mà không kinh động đến những người dân địa phương thì không khác gì đang mơ mộng hão huyền, và nếu như bị chính quyền địa phương bắt thì sẽ bị gán tội tự ý khai thác mỏ vàng hoặc nhẹ nhất là phải giao nộp cho nhà nước. Tuy Phương Minh Viễn tin rằng có thể tìm thấy được một ít vàng khối hay cát vàng thiên nhiên ở nơi nào đó, nhưng khoảng cách của tỉnh Tần Tây lại quá xa. Chưa kể là còn bị núi vây quanh, không thuận tiện đi lại, hiện tại cũng không phải như năm 2000 muốn thấy là có thể thấy được, nếu cứ lui tới vùng núi hoang vu như vậy thì cũng sẽ xuất hiện người qua lại. Và rất khó để giải thích tại sao một đứa học sinh trung học như cậu không có việc gì lại chạy đến một nơi như vậy.

Thứ hai, thông tin kỹ thuật hiện giờ vẫn chưa đủ trình độ, tại nơi rừng núi như vậy, dù cho có đi cùng một người lớn tuổi thì vẫn sẽ gặp nguy hiểm, khi đó cả di động còn không có cho nên có muốn gọi cứu viện cũng không thể.

Thứ ba, hiện tại chỉ tìm được một ít mẫu vàng, lấy thêm nữa cũng không thích hợp để bán ra, chỉ còn cách giấu kín ở trong nhà, cơ bản rất vô ích và mọi cố gắng đều là con số không.

Thay vì cố sức đi tìm chút vàng trở về thì chi bằng an tâm viết vài cái kế hoạch, kịch bản hoặc xem lại mấy cuốn truyện tranh còn hay hơn. Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn không khỏi nhớ tới con “Phao Phao Long” Miyamoto bởi vì mình mà sinh non cũng đã về nước gần nửa tháng rồi, chả biết sao mà vẫn chưa có hồi âm. Chẳng lẽ công ty Enics đã ngừng trò chơi nhỏ này rồi à? Nếu vậy có lẽ cậu cũng phải thử máy Nintendo một chút?

Bất quá, Phương Minh Viễn tin tưởng rằng chỉ cần đưa lên thành phố và sản phẩm được thị trường chấp nhận thì tài chính nghèo nàn trước mắt nhất định sẽ được cải thiện. Khi thời điểm kia tới thì chẳng phải cơ hội của nhà họ Phương cũng đã đến rồi hay sao?

Phương Minh Viễn thở dài, đối với cậu mà nói thì số của cải lớn này tương lai 20 năm sau sẽ bị phát hiện và trở thành tài nguyên của quốc gia, giá trị khó có thể đo lường được; nhưng nó sẽ được quyết định dựa theo những điều kiện quốc gia của Trung Quốc, các xí nghiệp tư nhân sẽ rất khó tiến vào, nhất là nguồn năng lượng, chưa kể đến là dựa vào những thứ như dầu hỏa, dầu mỏ, đồng, thiết thôi cũng đủ đưa cậu trở thành người giàu nhất thế giới, hơn nữa có thể vì đất nước mà tiết kiệm được hàng chục tỷ đô do tổn thất kinh tế. Nếu có thể lưu lại điều này thì ít nhất tiền trợ cấp của quốc gia sẽ không bị một lỗ hổng lớn như vậy.

Mà dầu mỏ lại là linh hồn của người Trung Quốc. Thật đau lòng bởi vì không phải là quốc gia dự trữ mỏ dầu và đất của Trung Đông đã trở thành sở hữu của Mĩ, đường vận chuyển dầu mỏ kẹt lại ở các nước láng giềng không thân thiện cho nên vì bảo toàn năng lượng mà phần lớn lượng nhập khẩu dầu mỏ của Trung Quốc phải trả một giá rất lớn. Hết thảy cũng không phải là không có cơ hội bù đắp lại. Chỉ có điều bởi vì Trung Quốc gặp đủ mọi nguyên nhân nên đánh mất cơ hội nhiều lần.

Chính mình sống lại cuộc đời này cho nên dù là vì công hay vì tư thì phải nghĩ biện pháp thay đổi, sao có thể sống và ngồi xem tất cả như vậy được. Nhưng rốt cuộc là phải làm như thế nào, cậu bây giờ cũng không rõ ràng cho lắm. Xét đến cùng là do thực lực của mình quá yếu, vốn không ra được tiếng nói của bản thân.

- Minh Viễn, cậu đang suy nghĩ gì vậy?

Bên tai bỗng truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng, suy nghĩ của Phương Minh Viễn lúc vẫn chưa thu lại, chỉ thấy Triệu Nhã đang ngồi bên cạnh quan tâm đến cậu, giơ tay vuốt trán của cậu và nhẹ giọng hỏi han:

- Minh Viễn, cậu không thoải mái sao, không phải là bị cảm nắng chứ?

Phương Minh Viễn nhìn xung quanh chỉ thấy đám Phùng Thiện vẫn đang vui đùa ầm ĩ trong nước, cười cười nói:

- Sao cậu không xuống chơi?

Triệu Nhã lắc đầu nói:

- Ban đầu nói là thú vị vậy mà một mình cậu lại ngồi chỗ này ngây ra, người ta là lo cậu bị cảm nắng.

Lời nói quan tâm bộc lộ một chút tình cảm.

Trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi cảm động, ôm bả vai của cô bé mà cười nói:

- Mình không sao, chỉ là muốn nằm ở đây thôi.