Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 774: Dĩ tâm hoán tâm (dùng tâm đổi tâm)



Edit: Dao DaoBeta: NoraSở dĩ Liên Mạn Nhi hỏi như thế cũng làdo có duyên cớ. Bất kể là đồ trang sức ở cửa hàng trấn trên hay tiệm đồtrang sức trong huyện thành, vàng bạc ngọc ngà đều có, nhưng trang sứcsan hô lại không nhiều. Mà loại san hô có thể sánh với chuỗi mà Ngô giađưa tới này thì hoàn toàn không có. Chỉ có ở tiệm đồ trang sức lớn trong phủ thành, trang sức san hô mới đa dạng.

Chuỗi san hô Ngô gia đưa, cho dù ở cửahàng trang sức trong phủ thành cũng là hàng đặc biệt tốt. Mà theo LiênMạn Nhi biết, số lần người Ngô gia đi huyện thành có hạn, như vậy, Ngôgia mua chuỗi san hô này lúc nào?

“Cũng không phải mua.” Liên Chi Nhi liền nói với Liên Mạn Nhi: “Đây là đồ trong nhà truyền xuống từ đời trước.”

“Chuỗi san hô này rất quý.” Trương thịđã cầm lấy chuỗi san hô, đánh giá tỉ mỉ, nói: “Nhà Gia Hưng hiện nay ởtrên trấn cũng thuộc giới thượng lưu. Trước kia nhà họ căn cơ khó lường. Mẹ nghe nói, ông cố của Gia Hưng ra ngoài buôn bán, hình như còn theothuyền ra biển, khi đó rất phát tài.”

Trước kia Ngô gia vô cùng giàu có. Đếnmấy đời sau không gây dựng gì nhiều, phần lớn đều sống bằng tiền dànhdụm. Sau nhiều lần chia nhà ở riêng, đến đời Ngô Ngọc Qúy, mấy chi dòngchính tuy không đại phú đại quý, nhưng cũng hơn nhà nông dân.”

“Hóa ra là như vậy.” Liên Mạn Nhi nghexong liền chậm rãi gật đầu. Ngô gia có lịch sử như vậy, đương nhiên cóthể ẩn giấu một chuỗi san hô thế này, cũng không có gì kỳ quái.

“Đừng thấy bình thường cha mẹ chồng con chi tiêu nhiều, đều là người biết dành dụm, có thể trữ tiền.” Trương thị cười nói.

“Tỷ, đồ gia truyền này cho muội, có nên không? Vật này quá quý giá!” Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.

“Cho thì muội cứ cầm đi.” Liên Chi Nhicười nói: “Hôm nay mấy phần lễ này là do cha mẹ chồng chuẩn bị, còn cảGia Hưng, mọi người cùng thương lượng… mẹ chồng cũng cho tỷ thêm vàithứ.”

Liên Chi Nhi vừa nói chuyện, vừa để lộchuỗi san hô trên cổ tay cho mọi người xem. Chuỗi trên tay Liên Chi Nhicũng màu đỏ tươi, nhìn không ra tỳ vết. Hạt san hô còn lớn hơn chuỗi cho Liên Mạn Nhi một vòng.

Trừ chuỗi san hô trên tay, Liên Chi Nhicòn cho Liên Mạn Nhi xem hai cây trâm đồi mồi lớn cài trên tóc nàng, nói cũng là thứ Ngô Vương thị cho.

“Còn có một chiếc khóa vàng, một chuỗihạt san hô giống như của Mạn Nhi, đều để ở nhà, không mang theo.” LiênChi Nhi lại nói: “Đây là khi kính trà cha mẹ chồng cho tỷ.”

Trừ lần đó…

“Mẹ chồng còn kéo tỷ đến phòng bà. Bà mở rương cho tỷ xem, còn lấy một hộp trang sức đeo tay cho tỷ chọn. Tỷ nói đã có đủ đeo rồi, nói mẹ chồng để những thứ đó cho Gia Ngọc đi. Mẹchồng nói, một hộp đó chia ra ba phần, cho tỷ hai phần, cho Gia Ngọc một phần, còn nói cho tỷ chọn trước.” Liên Chi Nhi vui vẻ nói: “Cũng chínhlúc ấy, mẹ chồng chọn lấy chuỗi hạt châu này, nói tỷ khi lại mặt thìmang cho Mạn Nhi muội.”

Ngô Vương thị đối đãi với Liên Chi Nhi như vậy, Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe xong đều vui mừng.

“Mệnh Chi Nhi tốt, gặp được người tốt,cũng không uổng công mẹ thắp hương lạy phật.” Vành mắt Trương thị ửngđỏ. Bởi bản thân bà nửa đời phải xem sắc mặt mẹ chồng, thiếu chút nữathì cả mạng cũng chẳng còn, nên Trương thị đặc biệt chú ý đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa con gái và bà thông gia. Mà Ngô Vương thị đối xửvới Liên Chi Nhi như vậy, ngoài khiến bà thở phào nhẹ nhõm, thì càngthêm vui mừng vô cùng.

Thậm chí còn có cảm giác, lúc này con gái sống vui vẻ làm vơi bớt những cực khổ trước kia của bà.

Liên Chi Nhi chỉ nói với Trương thị vàLiên Mạn Nhi Ngô Vương thị đối với nàng tốt ra sao, nhưng những gì chính nàng làm, thì lại chỉ lướt qua. Liên Mạn Nhi hỏi kĩ mới biết, thì ralúc kính trà cho Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị vào buổi sáng sau đêm tân hôn, Liên Chi Nhi ngoài tặng giày, còn mở rương lấy khế đất hồi môn,khế thư tiệm xay bột và bạc Trương thị áp đáy hòm cho nàng ra.

Liên Chi Nhi cho là, Ngô gia vì muốn nổi bật như đồ cưới hồi môn Liên gia đã tặng, cũng như tương xứng với thânphận Liên gia hôm nay, không chỉ tặng sính lễ vô cùng phong phú mà cònchuẩn bị tiệc rượu tốn rất nhiều bạc. Liên Chi Nhi sợ trong nhà không đủ chi phí, liền lấy ra hết những vật này giao cho Ngô Vương thị, để bàlàm chủ thu xếp.

Liên Chi Nhi còn chu đáo nói nàng còntrẻ, sợ không quản lý được mấy thứ này, nên giao cho Ngô Vương thị, nhờcha mẹ chồng quản lí giúp. Nàng gả vào Ngô gia, chính là người của Ngôgia, như vậy tài sản của nàng, cũng là một phần tài sản của Ngô gia.

Liên Chi Nhi có phần rất giống Trươngthị, không hề coi nặng tiền bạc. Hơn nữa nàng thật sự cho rằng Ngô Vương thị thông minh tài giỏi hơn mình, nên nàng cam tâm tình nguyện giaoquyền quản gia, quyền quản lí tài sản cho Ngô Vương thị.

Kết quả, Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thịdĩ nhiên không lầy đồ Liên Chi Nhi đưa. Nhưng, hai người vô cùng cảmđộng. Sau đó, liền đến chuyện Ngô Vương thị cho Liên Chi Nhi chọn đồ.

“Mẹ chồng con thật khiêm tốn.” Trươngthị lại nói: “Nhìn nàng với Gia Ngọc bình thường cũng chỉ đeo vài móntrang sức, những đồ này, trước giờ đều chưa từng thấy mang ra ngoài.”

Tim Liên Mạn Nhi rung một cái, Trươngthị nói không sai. Đồ như thế này chưa từng thấy Ngô Vương thị với NgôGia Ngọc đeo qua. Mà Liên Chi Nhi vừa gả đến, Ngô Vương thị liền lấy cảra, còn cho Liên Chi Nhi đeo ra ngoài.

Ngô gia không đơn giản chỉ vì khiêm tốn. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, dựa vào thân phận của Ngô gia, đeo vài món vàng bạc trên người cũng chẳng khiến người ta dòm ngó, đồ như hạt trai sanhô cũng vậy.

Thật ra thì Ngô gia làm người rất cẩnthận, cũng rất biết tính toán. Nếu không phải Liên gia có thanh thế vàthân phận như hiện nay, sợ là những đồ đó của Ngô gia vẫn sẽ tiếp tục áp ở đáy hòm.

Liên Chi Nhi có thể gả vào nhà như vậy, quả thật khiến người ta yên tâm.

“Tỷ” Liên Mạn Nhi thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Muội đoán, hộp trang sức kia của thím Ngô đáng nhẽ định chia chotỷ một nửa, Gia Ngọc tỷ một nửa. Nhưng, tỷ lại thân thiết như vậy, thímNgô vô cùng cao hứng, hận không thể cho tỷ hết.”

Lúc này mới thật sự là dĩ tâm hoán tâm (dùng tấm lòng đổi tấm lòng), như hai mà một.

Nghĩ tới đây, Liên Mạn Nhi không nhịnđược liếc nhìn Trương thị một cái. Ban đầu, khi Trương thị gả vào Liêngia chưa chắc đã không có lòng như thế. Đáng tiếc, người Trương thị gặpphải là Chu thị mà không phải Ngô Vương thị.

Nói về chuyện biết cách làm người, cáchxử lí quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Chu thị so ra kém Ngô Vương thị nhiềulắm. Ngô Vương thị thông minh tài giỏi, làm người có chừng mực, tuy chỉsinh được một đứa con trai, nhưng cũng không vì thế mà chèn ép bắt chẹtcon dâu.

“Vàng bạc châu báu đều là vật ngoàithân. Khiêm tốn sống hòa thuận, vậy là được rồi. Đồ trang sức với chẳngtrang sức gì đó, đến khi đó, con nhường cho tiểu cô nhiều hơn một chút.” Trương thị liền nói.

“Dạ” Liên Chi Nhi gật đầu, nàng cũng tính như vậy.

“Tỷ, mới có mấy ngày thôi nha, thế nàomà tỷ vừa lập gia đình đã trở nên thông minh, tài giỏi như vậy rồi?”Liên Mạn Nhi cố ý đánh giá Liên Chi Nhi, nói: “Tỷ, có phải tỷ phu giúptỷ nghĩ kế hay không?”

“Biết thế nào cũng không lừa được muộimà.” Liên Chi Nhi cười một tiếng, cầm ống tay áo Liên Mạn Nhi kéo kéo:“Tỷ vốn tính như vậy rồi, nên thương lượng với chàng. Chàng nghĩ cáchgiúp tỷ, dạy tỷ nên nói chuyện thế nào.”

Hình như vì con gái thông minh giỏigiang, có thể dỗ mẹ chồng. Con rể cơ trí chu đáo có thể giúp vợ xử lítốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu làm cho vị nhạc mẫu Trương thị rất vui:“Gia Hưng là đứa trẻ tốt, sức lực cơ trí kia ít ai có thể sánh được.”Nói thì nói thế, thật ra điều khiến cho Trương thị vui mừng là Ngô GiaHưng thương yêu Liên Chi Nhi, vợ chồng hòa hợp có thương có lượng, thânmật khắng khít.

“Chi Nhi nhà ta cũng là đứa trẻ ngoan,nhưng phần cơ trí này kém Gia Hưng nhiều. Gia Hưng cơ trí, trưởng thành, trải nghiệm nhiều sự tình, nhân phẩm tin được. Chi Nhi à, mẹ nói, saunày có chuyện gì, con nhớ tham khảo ý Gia Hưng, hai đứa nhớ bàn bạcnhiều hơn… Mẹ đây có thể yên tâm rồi.” Trương thị cười nói.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cũng cười theo.Từ lúc Ngô Gia Hưng với Liên Chi Nhi vào cửa, nụ cười trên mặt Trươngthị chưa từng nhạt đi.

“Mạn Nhi, chuỗi hạt này muội cứ giữ lấy, coi như một phần tâm ý của chúng ta.” Liên Chi Nhi lại nhét chuỗi sanhô vào tay Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng không từ chối nữa,cười nhận chuỗi hạt. Ngô gia quả thật biết cách làm người. Trong bangười Ngũ Lang, Tiểu Thất và nàng, nàng là con gái, ở trong mắt ngườibình thường ở niên đại này, phân lượng của nàng không bằng Ngũ Lang vàTiểu Thất.

Nhưng Ngô gia tặng quà cho nàng nào bútlông Hồ Châu, nào nghiên mực, mực Huy Châu các thứ, giống y đúc Ngũ Lang và Tiểu Thất. Bởi họ biết rõ và cũng tán thành địa vị của nàng trongnhà cũng tương đương Ngũ Lang và Tiểu Thất. Biết nàng cũng hiểu biết chữ nghĩa, đọc đủ thứ thi thư. Lại tặng thêm cho nàng chuỗi san hô quý giá, càng thể hiện sự coi trọng đối với nàng, và cả tình thâm tỷ muội củanàng và Liên Chi Nhi.

“Vậy muội có thể yên tâm nhận rồi.” Liên Mạn Nhi vừa nhận chuỗi san hô, vừa cố ý nói: “Một chuỗi san hô liền lấy tỷ tỷ của muội đổi đi. Dù cho muội thêm nhiều thứ tốt hơn nữa, muội vẫn thấy thua lỗ a. Tỷ, tỷ đi rồi, một mình muội ở một phòng, ngủ khôngđược. Tỷ, hôm nay tỷ về nhà mình rồi, muội không cho tỷ về bên kia nữa,hai tỷ muội ta ở chung, để cho tỷ phu về một mình đi a.”

Mọi người nghe xong cười rộ lên.

“Con dám làm như vậy, chờ Ngô tam thúcvà thím Ngô tiến đánh đến cửa, đến lúc đó, chúng ta không ai giúp conđâu.” Trương thị cười nghiêng ngả.

Mọi người lại cười đùa thêm một lúc,Liên Mạn Nhi liền lôi Liên Chi Nhi tới Tây phòng ngồi. Liên Diệp Nhicũng theo tới. Mấy tỷ muội tụ lại một chỗ khẽ khàng nói chuyện. Trươngthị đứng dậy đi với Triệu thị qua phòng bếp, định làm mấy món ngon chiêu đãi con gái, con rể.

Mà vào lúc này, Liên Thủ Tín, Liên ThủLễ, Nhị Lang, Ngũ Lang, Tiểu Thất và Ngô Gia Hưng đang vui vẻ nói chuyện trong tiền thính. Trong lúc Ngô Gia Hưng nói chuyện có liếc Ngũ Langmột cái. Ngũ Lang hiểu ý, nói có khế thư muốn nhờ Ngô Gia Hưng xem mộtchút.

“Các con đi đi, chúng ta ở đây nói chuyện.” Liên Thủ Tín gật đầu.

Ngô Gia Hưng theo Ngũ Lang đi ra ngoài. Tiểu Thất nhìn xung quanh một chút, cũng theo ra, ba huynh đệ vào thẳng thư phòng.