Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 386: Đưa tiễn



Liên Mạn Nhi nói xong, liền xoay thân từ Thượng phòng đi ra.

“Đứa ngốc.” Liên Đóa Nhi ở sau lưng Liên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi liền cười thầm, mỗi người cân nhắc giá trị đồ vật sẽkhông giống nhau, ai là đứa ngốc, vậy phải đợi thời gian từ từ sẽ chứngminh. Chẳng qua từ chuyện này, nàng mới biết Liên Kế Tổ, Liên Đóa Nhiđều cho rằng sách là thứ rác rưởi, giá trị khẳng định không bằng giấybản này. Nhưng đối với nàng mà nói, thì sách thực là quý giá.

Trở lại Tây sương phòng, Liên Mạn Nhi mới cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất lật từng quyển sách mà các nàng nhặt được ra xem.

Sách này mới cũ không đồng nhất, nội dung đủ loại, có “ Dịch kinh » , “ Sơn hải kinh“ thâm thuý khó hiểu, còn có bộ sách vỡ lòng “Bách giatính“ , Thiên tự văn », mặt khác còn có bản thảo tư nhân khắc ấn, thitập, thậm chí còn có mấy cuốn bài thi mấy năm trước khắc ấn, nhiều vôsố, không phải trường hợp cá biệt.

” Sao Kế Tổ ca lại mua mấy quyển sách cũ này?” Ngũ Lang tự nhủ nói.Đúng theo như lời Liên Kế Tổ nói, sách này phần lớn là tạp học, khôngquan hệ với khoa khảo.

“Không phải Kế Tổ ca một người mua đâu, không phải còn có đại básao?” Liên Mạn Nhi nói. Tỷ như kia mấy bản thi tập, mua về để bày biệnhọc đòi văn vẻ là rất có thể xảy ra.

“Ca, ca xem sách nào có ích với ca? Mấy bản bài kiểm tra này, ca xem có thể sử dụng không?” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Ừ, có thể tham khảo.” Ngũ Lang nói.

Đang nói chuyện, thì Liên Thủ Tín từ bên ngoài đi đến.

“Cái này ở đâu ra?” Liên Thủ Tín thấy sách bày đầy kháng lại hỏi.

Liên Mạn Nhi liền đem chuyện vừa rồi kể lại.

“… Dù sao Kế Tổ ca cũng không cần, nhóm lửa thì uổng a, còn khôngbằng con lấy lại. Con vừa rồi trả lại cho các nàng nhiều giấy bản, xemnhư là đổi đi.”

“Con nói cái rương kia…” Liên Thủ Tín a một tiếng, ngồi xuống bêncạnh kháng, tùy tay lật lật sách.”Cái rương kia ta đã thấy, là đồ củanội con. Cũng không phải là của ông nội con. Ta nhớ rõ, nội con từng nói qua, đó là sách của ông cố con. Bên trong có nhiều sách, cũng là ông cố con để lại.”

Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, hóa ra cái rương kia là tổ truyền a. Chẳng lẽ nói tổ tiên Liên gia thật sự là người đọc sách?

“Cái rương kia chất đầy sách. Ông cố nội con giống như để lại món đồnày. Khi đó chúng ta còn nhỏ, ông nội con không cho ai chạm vào…. Sau đó đều cho đại bá con.” Liên Thủ Tín nói tiếp.

“Sách này, có phải đều là do đại bá và Kế Tổ ca mua, hay là được truyền xuống?” Liên Mạn Nhi nói.

Mấy ngày nay. Trải qua Liên Mạn Nhi cẩn thận quan sát. Nàng pháthiện, mặc kệ là Liên Thủ Nhân, hay là Liên Kế Tổ, cũng không phải làngười thật thích đọc sách, thích học vấn. Những quyển sách này. Nếu nóilà bọn hắn mua, thì có chút kỳ quái. Nhưng nếu nói là tổ tiên người đọcsách chân chính tích góp từng tí một cũng truyền xuống, vậy càng hợp lý.

“Hẳn là truyền xuống.” Ngũ Lang cầm một quyển sách giấy đã ố vàng, nói.

“Đều giữ lại đi, không xem cũng đừng đạp hư.” Liên Thủ Tín nói.

“Cha, cha cứ yên tâm đi.” Liên Mạn Nhi gật đầu, cho dù đại đa số sách không liên quan đến khoa cữ, Ngũ Lang và Tiểu Thất không cần,thì nànglại vừa vặn có thể đọc giải buồn khi không có việc gì.

……

Liên Thủ Nhân được làm quan. Mấy ngày qua người tới chúc mừng khôngít, trong đó liền bao gồm nhà mẹ đẻ Triệu Tú Nga, còn có, Hà Lão lụccũng xuất hiện. Một nhà Triệu Văn Tài cũng đến đây, trên mặt Liên Lãogia tử thản nhiên, không quá nhiệt tình. Hà Lão lục đến đây, chưa nóinói mấy câu. Liền bị đuổi ra ngoài.

Thượng phòng mọi người đều vội vã phải đi, hành lý thu thập rất nhanh, hôm nay rốt cục đến ngày khởi hành. Trời vừa hừng đông, thượng phòng liền ăn xong điểm tâm, mấy chiếc xe ngựathuê từ trấn trên cũng đến cửa. Mọi người vội vàng đều tự đem hành lýđều chuyển lên xe, rối loạn một phen, mới đều ngồi ở trên xe ngựa.

Rốt cục đến lúc phải rời khỏi.

Một nhà Liên Mạn Nhi, một nhà Liên Diệp Nhi, cùng hàng xóm. Còn có nhiều người trong thôn thường lui tới đều đến tiễn đưa.

Bởi vì là đi theo nhận chức, đi hưởng phúc, nên người ngồi ở trên xengựa cũng không có gì luyến tiếc, thậm chí có mấy cái còn âm thầm thúcgiục xe ngựa đi mau.

Luyến tiếc đi chỉ có hai người.

Liên Lão gia tử chậm chạp không chịu lên xe, bị mọi người thúc giục vài lần, sau khi lên xe. Đầu còn vẫn quay lại nhìn.

Chu thị là lần đầu tiên rời nhà đi địa phương khác sống, bà cũngluyến tiếc đi. Luyến tiếc từng cành cây ngọn cỏ ở Liên gia, đồng thờicòn sợ hãi đối với hoàn cảnh xa lạ sắp gặp phải, bởi vậy trên mặt liềncó vài phần thê lương.

Cùng đi với xe ngựa ra đến của thôn, mọi người lại đứng ở cửa thôn,thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy xe ngựa mới thôi, mới chậm rãi quaylại.

Một nhà Liên Mạn Nhi, một nhà Liên Diệp Nhi, vẫn ở tại nhà cũ, khôngcó chuyển đi. Đây là Liên Lão gia tử yêu cầu, hai nhà các nàng cũng thỏa hiệp. Liên Lão gia tử nói là chờ ông đi rồi, thì tùy ý bọn họ, nhưnglúc ông còn ở đây, thì ai cũng không thể chuyển đi. Cũng có người trongthôn đến khuyên, nói là nếu Liên Thủ Nhân còn chưa đi, mà bọn họ liềnchuyển đi rồi, thì mặt mũi Liên Lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân, đều khógiữ.

Chỉ còn lại có người hai nhà, Liên Diệp Nhi cao hứng ở phía trước hậu viện điên loạn chạy một trận.

“… Chờ qua mấy ngày, phòng ở bên kia xong, dọn dẹp gọn lại, chúng taliền chuyển đi qua.” Người hai nhà ngồi xuống, thương lượng về sau.Phòng ở mới của nhà Liên Mạn Nhi cũng sắp xây xong, chỉ có phòng ngủ còn chưa xong, gia cụ trong phòng, tuy rằng đều đã đặt rồi, nhưng đợi chogiao hàng, cũng còn có mấy ngày.”Tam ca, mọi người định tính thế nào?Nếu không, đến lúc đó, theo chúng ta cùng nhau đi qua.”

“Không.” Liên Thủ Lễ nói, “Ta còn nhà cũ ở đây, sân trước sân saucũng phải chăm sóc. Cha giao cho ta, ta cũng không thể để lúc ông trởvề, sân trước sân sau, phòng ở gì đó đều thành nhà hoang.

“Trong hai ba năm này, chúng ta gom góp tiền, chờ bọn họ trở về,phòng ở chúng ta cũng có thể xây rồi, khi đó sẽ chuyển đi ra ngoài.”Liên Diệp Nhi nói.

Triệu thị gật đầu theo.

Xem ra ba người một nhà này cũng đã thương lượng qua.

“Tam ca, lúc đó mọi người muốn xây phòng ở, cũng đừng chờ có đủ tiền. Ca cứ nói với ta một tiếng.” Liên Thủ Tín nói. Ý tứ của hắn, là nóiLiên Thủ Lễ muốn phòng ở mà không có tiền, hắn có thể cho Liên Thủ Lễvay tiền.

“Được, lão Tứ, đến lúc đó xem tình huống, nếu không đủ, ta thực sựphải mở miệng hướng đệ mượn rồi.” Liên Thủ Lễ cũng không cố ý khách khí.

“Tam tẩu. Hai mươi con gà Thượng phòng để lại kia, về sau liền về nhà tẩu.” Trương thị nói.

“Sao lại vậy được, đó là bà nội cho các muội.” Triệu thị vội hỏi.

“Bà ấy…, ” Trương thị thở dài, không tiếp tục bình luận, chỉ nói, “Là các tẩu nên có, lấy rau dại cho gà ăn. Tẩu và Diệp Nhi làm nhiều nhất.Việc này, Mạn Nhi đều nói với ông nội rồi. Bà ấy vừa nói cho chúng ta,chúng ta liền tính, sẽ chuyển cho mọi người.”

Nhún nhường một trận. Triệu thị cảm kích đem hai mươi con gà nhận.Hiện tại cũng không phải là mùa gà ấp trứng, Triệu thị muốn chính mìnhnuôi gà con, thì phải đợi đến sang năm. Hiện tại có hai mươi con gà này, thì sinh hoạt sẽ rộng rãi và tốt hơn.

Liên Thủ Lễ còn nói dự tính sau này của hắn.

“Chúng ta chỉ có ba miệng ăn, mẹ Diệp Nhi thân thể cũng không đượctốt, trồng trọt, đối vối chúng ta rất là tốn sức. Ta tính, về sau ta làm thợ mộc. Mẹ Diệp Nhi và Diệp Nhi sẽ ở cửa hàng làm việc.”

Mọi người thượng phòng đi rồi, Liên Thủ Lễ đã dám nói chuyện.

Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu. Cảm thấy Liên Thủ Lễ tính tình thực tế. Liên Thủ Lễ không có con trai, ở phương diện sức lao động rất khiếmkhuyết, nếu làm ruộng, phải cố hết sức mà không được kết quả tốt, vĩnhviễn không thể so với người nhiều con trai, lao động nhiều.

Không có sức lao động, thì dựa vào kỹ thuật kiếm tiền, đây là một con đường không tệ. Liên Thủ Lễ có thể nghĩ vậy. Chứng tỏ hắn một chút cũng không ngốc.

“Cái đó còn phải nói sao, người giống tam tẩu vừa chịu khó, vừa cótrách nhiệm như vậy, chúng ta mướn được là chúng ta may mắn đó.” Trươngthị nói.

Người một nhà trao đổi ánh mắt một cái, Trương thị liền bĩu môi để Liên Mạn Nhi nói.

“Cháu còn tìm việc cho Diệp Nhi.” Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Chúngta đã thương lượng, tính đem cửa hàng giặt quần áo kia, sẽ giao cho Diệp Nhi.”

Nhà Liên Mạn Nhi trừ bỏ cửa hàng điểm tâm. Còn làm cả cửa hàng giặtquần áo. Đừng coi khinh buôn bán này, một tháng tính lại, trừ phí linhtinh vụn vặt cũng có mấy xâu tiền thu vào.

Liên Diệp Nhi nếu tiếp nhận làm ăn của cửa hàng giặt quần áo, chỉ cần đi nhận xiêm y, phân công cho nhóm con dâu trong thôn giặt hồ, là cóthể lấy tiền. Hết thảy đều có sẵn, trước kia Liên Diệp Nhi cũng giúp đỡLiên Mạn Nhi, đối với việc này có thể nói là ngựa quen đường lối.

Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều biết, đây là nhà Liên Mạn Nhi đưa tiền cho các nàng.

Một tiểu khuê nữ hộ nông dân người ta, một tháng thu vào mấy xâu tiền, đây là chuyện tốt trước kia ai cũng không dám tưởng.

“Tứ thúc, tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ…” Liên Diệp Nhi cảm động nức nở đứng lên.

“Đừng khóc, đừng khóc, về sau a, cả nhà chúng ta sẽ trôi qua tốt hơn rồi.” Trương thị đem Liên Diệp Nhi lại đây, an ủi nói.

“Diệp Nhi, buôn bán này cho muội, nhưng có thể kiếm tiền hay không,cái đó phải xem muội rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Diệp Nhi, muội muốn lấy lại uất ức không ?”

“Ừ.” Liên Diệp Nhi lau lau nước mắt, nắm chặt tay. Nàng muốn lấy lạiuất ức, muốn cho toàn thôn nhìn xem, nhà nàng cho dù không có con trai,cũng không kém so với người khác. Chờ thượng phòng trở về, nàng muốn làm cho bọn họ thấy, không có bọn họ, một nhà ba người các nàng vẫn sốngqua ngày lành.”Mạn Nhi tỷ, uất ức này ta nhất định lấy lại.”

Liên Mạn Nhi liền cười, nàng thích người có chí khí, có nhiệt tình.

Người thượng phòng đi rồi ước chừng mười ngày, Hà Lão lục liền đemphòng ở cùng vài mẫu đất trong nhà còn sót lại bán đi, đem thê nhi anbài ở một cái túp lều, rồi một mình ra đi.

“Nói là theo đại lão gia nhà các ngươi, nhị lão gia đã thương lượngtốt, đi sang đó tìm nơi nương tựa ở bọn họ.” Nói cho Trương thị tin tứcnày là vợ Xuân Trụ, “Nói là đi qua có thể có nghề nghiệp kiếm nhiềutiền, sẽ đem cả nhà hắn theo.”

“Này, này không thể.” Trương thị ngạc nhiên. Hà Lão lục còn thiếuLiên gia tiền, Liên Lão gia tử đối với hắn rất là phiền chán, hơn nữatrải qua sự kiện kia, Hà Lão lục đã đắc tội Liên Thủ Nhân và Liên ThủNghĩa. Hà Lão lục tìm nơi nương tựa, ai sẽ cho hắn hoà nhã sắc.”Hắn thếnào còn nói thương lượng tốt, điều đó không có khả năng.”

“Việc này, là có người nghe Hà Lão lục chính mồm nói.” Vợ Xuân Trụ lắc lắc đầu nói.

Vì việc này, mà một nhà Liên Mạn Nhi nghị luận một phen, rồi sau đó cũng bỏ qua.

Mùa bận rộn nhất trong năm, cũng để cho hộ nông dân người ta vui sướng nhất, chính là mùa thu hoạch!