Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 193: Rút củi dưới đáy nồi



Edit: Huyền PhạmBeta: Sakura“Hoa Nhi tỷ, cái cửa hôn nhân này là do tỷ tìm đấy, là do tỷ hao hếttâm tư phải gả vào.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Hoa Nhi muốn tố khổ, dùngchiêu đồng tình, cũng có chút không kiên nhẫn. Nàng có tâm đồng tình,hơn nữa không ít, nhưng là không muốn lãng phí trên người giống như Liên Hoa Nhi vậy. “Chuyện vào thành hôm nay, ông nội nói, thành cái dạng gì, đều là nghe theo ta đấy. Tỷ cảm thấy khổ liền cùng ta trở về Tam Thậplý doanh tử a.”

Lời nói của Liên Hoa Nhi vốn là không ứng tâm, bất quá là muốn nóicho Liên Mạn Nhi biết, xuất ra số tiền này, nàng cũng không dễ dàng gì.Sự tình cũng không theo kế hoạch của nàng mà phát triển, nàng đành phảixuất ra số tiền riêng của Tống Hải Long đặt ở chỗ nàng, mặt khác còncùng nhân viên thu chi nhận chi sớm tiền tiêu vặt hàng tháng của mấytháng, mới gom góp đủ số tiền này.

Đương nhiên, nếu nàng sớm có ý định trả tiền, sớm một chút để ra số tiền kia, có lẽ cũng không cần khẩn trương như hiện tại.

Nhưng là ăn ngay nói thật, một ngàn lượng bạc, ngay là ở Tống giacũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu như đổi lại là người khác vừa vàocửa không lâu, không cầu trợ ở Trầm lão phu nhân, tuyệt đối không gomgóp đủ số tiền này.

Nàng muốn dùng những lời này, hảo hảo mà thổ lộ cùng Liên Mạn Nhi,đáng tiếc Liên Mạn Nhi trả lời, lại để cho nàng đem những lời này chỉ có thể nuốt trở lại trong bụng.

Liên Mạn Nhi đem số bạc kiểm lại tốt, lại đem văn khế cùng để lại trong hộp.

“Liên Mạn Nhi, ngươi mau đi về, đem tiền trả, tiền thừa đều tặng chongươi.” Liên Hoa Nhi lên tiếng, vừa rồi, những điều Liên Mạn Nhi nói,nàng đều nghe vào lỗ tai, tiền này nếu trả chậm một ngày, sẽ nhiều hơnra mấy trăm lượng tiền lãi nữa. Hiện tại, tiền mà nàng có thể vơ vét đều đã vơ vét ra hết rồi, nhiều hơn nữa thì nàng cũng không thể kiếm đâu ra nữa.

“Hoa Nhi tỷ, ta cũng không có thời gian cố ý chậm trễ, không cần đuổi về ngay. Cái kia cũng không có biện pháp nào, ai bảo tỷ không sớm nghĩđến chuyện trả số tiền kia.” Liên Mạn Nhi thản nhiên nói.

“Mạn Nhi, hôm nay muội nói chuyện như thế nào vậy?” Liên Hoa Nhi mấylần bị Liên Mạn Nhi dùng lời nói chặn lại, trong lòng liền thấy khôngthoải mái, cau mày nói.

“Hoa Nhi tỷ, nếu tỷ là ta, liền không chỉ nói như vậy?” Liên Mạn Nhi nói.

Liên Hoa Nhi im lặng.

Liên Mạn Nhi đứng lên, muốn đi.

“Mạn Nhi, ta có thai rồi.” Liên Hoa Nhi đột nhiên nói.

“Nha.” Liên Mạn Nhi ah lên một tiếng, cũng không có cảm xúc chấn động gì, tựa hồ như bất quá nghe đến nói chuyện phiếm “ta đã ăn rồi” vậy.

Liên Hoa Nhi càng không thoải mái, có lẽ nàng không nên cùng Liên Mạn Nhi nói những lời này, Liên Mạn Nhi mới mười tuổi, căn bản không hiểuđược những chuyện này.

“Hoa Nhi tỷ.” Liên Mạn Nhi đi ra đến cửa, bất ngờ quay đầu lại, hỏiLiên Hoa Nhi, “Đại bá cùng đại bá nương mua phòng ở tại thị trấn?”

“Cái phòng kia không phải bọn hắn mua đâu, bọn hắn lấy đâu ra tiềnmua.” Liên Hoa Nhi nhanh chóng đáp. “Đó là một tòa nhà của Tống giakhông dùng đến, cấp cho bọn hắn ở đấy, những hạ nhân kia cũng là ngườicủa Tống gia.”

“Ah, ta đã biết.” Liên Mạn Nhi gật đầu. “Hoa Nhi tỷ, tỷ không cần tiễn ta nữa, để bọn hạ nhân dẫn ta đi ra ngoài là được rồi.”

Liên Mạn Nhi cầm trong tay toàn bộ cất trữ riêng của nàng, nàng muốn đưa Liên Mạn Nhi cất bước mới an tâm.

Liên Hoa Nhi được hai cái nha đầu vịn vào, tiễn đưa Liên Mạn Nhi đira. Vừa đi ra khỏi cái viện của Liên Hoa Nhi không xa, trước mặt lạichạm mặt với một đội các nữ nhân trang điểm xinh đẹp.

“Là đại phu nhân cùng nhị phu nhân.” Một nha đầu vị tay Liên Hoa nhi thấp giọng nói.

Liên Hoa Nhi khóe miệng khẽ mấp máy, liền thay đổi thành một bộ dáng tươi cười.

“Ai ôi!!! Tam phu nhân thế nào lại đi ra đây? Hiện tại Tam phu nhânlà người tôn quý, các ngươi phải cẩn thận một chút, nếu tam phu nhân cógì sơ xuất, các ngươi hãy cẩn thận da của các ngươi.” Người phụ nữ caogầy, mặc áo vàng nhạt giầy vải đế bồi, chính là Tống gia nhị nãi nãi.

“Cô nương này là ai, bộ dạng thật tốt.” Người có vóc dáng trungtrung, hơi có vẻ phúc hậu, mặc áo, mặc áo màu xanh nhạt giầy vải đế bồi chính là Tống gia đại nãi nãi.

“Đây là muội muội ta ở nông thôn.” Liên Hoa nhi nói. “Đại tẩu, nhịtẩu, nàng vội vã về nhà, ta tiễn nàng ra ngoài trước, trở về lại cùngđại tẩu, nhị tẩu nói chuyện.”

Bộ dạng Liên Hoa Nhi chính là không muốn Liên Mạn Nhi tiếp xúc nhiềuvới Tống gia đại phu nhân cùng nhị phu nhân. Chỉ là hai vị này hết sứcnhiệt tình cản đường, không có cách nào đi qua.

“Nguyên lai là tộc muội (em họ) ta còn tưởng là đường muội.” Nhị nãinãi cười nói. “Ai ôi!!! Cái đang cầm trong tay là cái gì vậy? Nhìn cũngquan trọng đấy, lại để cho khách nhân cầm đồ đạc, đây không phải là cấpbậc lễ nghĩa của Tống gia ta đón tiếp khách. Tiểu Yến, mau đi giúp mộttay.”

Liền có một nha đầu cười hì hì chạy tới, muốn ôm thay cái hòm trong tay Liên Mạn Nhi.

Trên mặt Liên Hoa Nhi xuất hiện nét túng quẫn. Nàng tiến vào cửa củaTống gia, Tống Hải Long cùng Trầm lão phu nhân đều đối đãi nàng rất tốt. Cũng là nàng vận khí tốt, rất nhanh liền mang thai. Cái này càng khólường, Trầm lão phu nhân không chỉ ban thưởng thật nhiều đồ trang sứccùng xiêm y, lại còn chính mình phụ trách bếp nhỏ làm đồ ăn cho Liên Hoa Nhi.

Cái nhà này từ trên xuống dưới đều muốn nâng nàng trong lòng bàn tay. Nàng càng thêm không đặt Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân trong mắt rồi,không có nhi tử thì chẳng khác nào quả phụ, về sau chỉ có thể nhìn sắcmặt nàng mà sống thôi.

Hiện tại, xem ra nàng nghĩ cũng quá đơn giản. Đại phu nhân cùng Nhịphu nhân không phải là người chết, nàng không nên vội vã cùng người nhà ở quê gây mất hòa khí, khiến người ta có thể nắm được nhược điểm trongtay rồi.

Nàng muốn đem Liên Mạn Nhi đưa đi, trước mắt những thủ đoạn đềukhông tốt dùng đến, liền chỉ có thể trông ngóng Liên Mạn Nhi có thể cơlinh một chút.

Liên Mạn Nhi ôm cái hộp nhỏ, cũng không để cho tiểu Yến có thể đoạt lấy.

Một đám người đang giằng co, Tiểu Thiền từ đằng xa đã đi tới. LiênMạn Nhi đang muốn đi tới cùng Trầm lão phu nhân cáo từ, liền để cho Tiểu Thiền mang nàng đi. Liên Hoa Nhi lo lắng, cũng đi theo, Tống gia đạiphu nhân cùng nhị phu nhân liền mang người tản đi.

Như trước tại thiên sảnh, Trầm lão phu nhân đi ra cùng bọn họ gặp mặt.

“Như thế nào lại đi, tốt xấu gì cũng ăn cơm, ở lại trong thành haingày rồi về.” Trầm lão phu nhân nghe Liên Mạn Nhi nói muốn đi, liền cười nói.

“Đa tạ hảo ý của lão phu nhân, cuối năm trong nhà nhiều việc, liềnkhông thể lưu lại nhiều.” Liên Thủ Tín nói, biết rõ Liên Mạn Nhi đã lấyđược tiền, Liên Thủ Tín không muốn lưu lại lâu trong thành.

“Lão phu nhân, ông nội cháu nói, đại bá cùng đại thẩm ở trong thành,may mắn còn có ngài chiếu cố.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. “Cũng sắp bướcsang năm mới rồi, ông cháu muốn bọn họ về nhà.”

Trầm lão phu nhân ah lên một tiếng.

“Cháu cũng thay đại bá cháu cáo biệt Lão phu nhân ngài. Vậy chúngcháu đi dẫn bọn họ đi, ngài cũng đem tòa nhà cùng bọn người hầu thu hồilại ah.”

Liên Hoa Nhi lắp bắp kinh hãi, vụng trộm mà trừng Liên Mạn Nhi.

Trầm lão phu nhân nở nụ cười.

“Cái này cần gì phải vậy. Thân gia lão gia cùng phu nhân phải đi vềtận hiếu đạo, ái này ta không thể ngăn cản, tòa nhà cùng với những người hầu kia là ta định đưa cho thân lão gia cùng phu nhân đấy.”

“Ông cháu dặn dò như vậy, cháu chỉ có thể làm theo.” Liên Mạn Nhi nói.

“Được rồi, ta sẽ phái người tiễn các người trở về.” Trầm lão phu nhân nói.

Liên Mạn Nhi mấp máy miệng, trong lòng cao hứng, cố ý mang nhiều namnhân ra, cũng là bởi vì nghe Liên Thủ Lễ nói, trong nhà Liên Thủ Nhân có hạ nhân hầu hạ, sợ lúc đó có xung đột, các nàng ít người, đến lúc đólại chịu thiệt. Hiện tại đã cùng Trầm lão phu nhân nói trước rồi, liềnmiễn trừ hậu hoạn.

Cái này cũng coi là rút củi đáy nồi a.

Liên Mạn Nhi ôm hộp gỗ, cũng không có cố ý tránh Trầm lão phu nhânđi. Trầm lão phu nhân đối với cái hộp gỗ kia lại coi như không thấy, tựnhiên cũng không có hỏi tới. Còn nói cùng với mấy người Liên Mạn Nhirằng, lần đầu gặp mặt liền đưa mỗi người một phần lễ. Sau đó mới bảoTiểu Thiền tiễn bọn hắn về.

Liên Hoa Nhi bị Trầm lão phu nhân đuổi về nghỉ ngơi, nàng lo lắng,lại để cho một nha đầu bên người là Tiểu Hồng đưa tiễn bọn Liên Mạn Nhi, bất quá là đảo mắt lại bị Tiểu Thiền tìm một cái cớ, đuổi đi rồi.

Tiểu Thiền một bên đưa tiễn Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, một bên nóichuyện trêu chọc với Liên Mạn Nhi, hỏi trong nhà nàng có người nào đó,Liên Mạn Nhi đều không có giấu diếm, từng cái mà đáp lại.

“Mạn Nhi cô nương, nghe nói, cô cô ngươi lớn bằng ngươi?” Tiểu Thiền cười hỏi.

“Cô cô ta so với ta lớn hơn, cũng lớn bằng Hoa Nhi tỷ, với tỷ củata. Hoa Nhi tỷ cùng cô cô ta không sai biệt lắm về chiều cao, còn tỷ của ta thì không cao bằng bọn họ.” Liên Mạn Nhi nói.

“Đúng rồi, Mạn Nhi cô nương, Đức Tín Đường là tiệm thuốc của giađình, vừa rồi lão phu nhân nói, các ngươi muốn loại thuốc gì, cứ nói với ta, ta cho người đưa các ngươi qua đó lấy.”

“Ban nãy, ta nghe Hoa Nhi tỷ nói, mới biết được dược liệu ở Đức TínĐường đều là loại dược liệu thô, chưa qua bào chế.” Liên Mạn Nhi cườinói, “Ta nghe cô cô ta nói đến, còn tưởng rằng là nơi bán hoa cài đầua.”

Tiểu Thiền phốc một cái bật cười, nhìn nhìn tả hữu, cũng không có những người khác, liền đến gần Liên Mạn Nhi hơn một chút.

“Vài ngày trước, tiểu nhị ở tiệm bán thuốc đến trong phủ, còn nói ởlàng các ngươi có một tiểu cô nương đến tiệm thuốc xem bệnh, còn nói làhọ Liên. Ta lúc ấy còn nghĩ, không phải là người trong nhà các ngươiđấy chứ?” Tiểu Thiền hỏi chuyện, con mắt vẫn nhìn Liên Mạn Nhi.

Biểu hiện trên mặt Liên Mạn Nhi vẫn không thay đổi, Liên Thủ Nhâncùng Cổ thị mang Liên Hoa Nhi đến Đức Tín Đường xem vết thương ở chân,Liên Hoa Nhi che mặt, giả dạng là Liên Tú Nhi. Nhưng Liên Thủ Nhân cùngCổ Thị sẽ bị tiểu nhị của Đức Tín Đường nhận ra. Cái cô Tiểu Thiền nàycũng không phải là người đơn giản.

“Ở Tam Thập Lý doanh tử chỉ có một nhà chúng ta theo họ Liên. Nhấtđịnh là bọn Tiểu nhị nghe nhầm,nhà chúng ta, co cô ta, tỷ ta, còn có tacùng đường muội ta năm nay đều chưa có đi qua thành. Chúng ta không phải vẫn tốt đấy ư, không có bệnh không có tật, chúng ta sẽ không chạy đếnhiệu thuốc làm gì a.” Liên Mạn Nhi nói.

Tiểu Thiền ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng mà nở một nụ cười.

………………………………………..

Ra khỏi Tống phủ, bọn hắn mướn hai cỗ xe ngựa chờ ở bên ngoài, làThạch thái y đuổi bọn họ chạy tới đây đấy. Liên Mạn Nhi lấy ra một baotiền thưởng đã sớm chuẩn bị tốt, lại để cho Thạch đầu theo Thạch Thái ytrở về trước. Tống gia lại phái một quản gia khác, đã ngồi trên mộtchiếc xe ngựa, tới trước trà lâu đón Ngũ Lang cùng Tam lang đi đến phốLiễu Nhai, nơi Liên Thủ Nhân mượn nhờ tòa nhà đấy.

Tới cửa, Liên Mạn Nhi nhảy xuống xe, đã thấy Liên Kế Tổ cùng TưởngThị ôm bé gái Nữu Nữu đứng chờ ở trước cửa ra vào, thấy bọn họ đến, liền chạy ra đón.

Trong lòng Liên Mạn Nhi liền rõ ràng, đây là Liên Hoa Nhi cho người đến báo tin trước cho bọn họ đấy.

“…Phụ thân bị bệnh không dậy nổi giường, mẫu thân đang ở tại đó chiếu cố phụ thân.” Vừa đi vào bên trong, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị vừa giảithích.

Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Nhị Lang, Tam Lang cùng Tiểu Thất sớm nghe Liên Mạn Nhi dặn dò, liền không có đáp lời.

“Tống quản sự, dẫn bọn ta đi tới sảnh chính a.” Liên Mạn Nhi đối với quản sự nói.

Người quản sự kia đã được Trầm lão phu nhân phân phó, hết thảy đều nghe theo Liên Mạn Nhi, liền đi trước dẫn đường.

Mọi người tiến vào sảnh chính, Liên Thủ Tín, Nhị Lang, Tam Lang, NgũLang, Tiểu Thất liền đứng hai bên trái phải. Liên Mạn Nhi đem tẩu thuốccủa Liên lão gia tử ra.

Tới đây cùng tại Tống phủ bất đồng, Liên Mạn Nhi cũng không có ý định khách khí.

“Nhị Lang ca, Tam Lang ca, các người đi khiêng đại bá tới đây.” Liên Mạn Nhi giơ tẩu thuốc nói.