Trọng Sinh Thập Niên 80: Tiếu Giai Thê

Chương 45: Bộ Mặt Thật Của Lưu Trưởng Trấn



“Cô ta muốn từ hôn, coi thường nhà chúng ta như vậy còn không cho tôi nói vài câu?” Lưu Thúy Hoa tức giận nói.

“Thím Lưu, cháu không phải muốn mà là nhất định phải từ hôn.” Thịnh Ninh từ lúc vào cửa đến giờ trên mặt vẫn luôn nở nụ cười khéo léo. Phong thái tự nhiên hào phóng chưa từng thay đổi kể cả khi Lưu Thúy Hoa chỉ vào mặt cô mà mắng.

Lưu trưởng trấn nhìn thấy Thịnh Ninh trấn định như vậy trong lòng cảm thấy hơi kiêng kỵ. Vốn tưởng nó chỉ có thể lừa dối Thẩm Lộ Hoa thôi nếu như vậy thì dễ đối phó chỉ cần lừa dối đe doạ một chút sau đó đem người đuổi đi. Hiện tại Thịnh Ninh biểu hiện tự tin nắm chắc mọi chuyện như vậy, ông ta ngược lại không dám làm thế.

“Ninh Ninh, việc từ hôn là chuyện đại sự không phải một cô gái chưa chồng như cháu quyết định được. Hơn nữa bây giờ cháu đã có một tương lai đầy hứa hẹn cũng phải nghĩ cho An An chứ? Một khi lui hôn, con bé giống như là đã gả một lần rồi nếu muốn tái giá cũng khó khăn hơn.” Lưu trưởng trấn tâm tư xảo trá, cố ý châm ngòi ly gián nói: “Bản thân cháu không gả được, cũng không thể liên luỵ em gái mình cũng không lấy được chồng chứ!”

Trong lòng Thịnh Ninh khinh thường, quả nhiên là một tên ngụy quân tử, lòng dạ thật tiểu nhân.

“An An, cháu cũng suy nghĩ như vậy sao? Sau này nếu cháu không lấy được chồng lại đến tìm nhà chú khi ấy quá muộn rồi, chúng ta không chấp nhận cháu làm con dâu nữa đâu.” Lưu trưởng trấn ra vẻ là một người hết sức hòa ái dễ gần, nhẹ giọng dò hỏi Thịnh An.

Thịnh Ninh sợ An An bị dọa, lén véo em gái một cái, nhỏ giọng nói: “Em nếu muốn sống lâu thêm mấy năm nữa thì hôn sự này nhất định phải lui.”

Thời điểm mấu chốt, cô tuyệt đối không để An An rút lui có trật tự. Chẳng sợ càng bị An An thêm chán ghét cô, cô cũng không hối hận khi làm vậy.

Cả người Thịnh An run lên, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cô không muốn gả cho người ngốc, cô không muốn thời gian cả đời mình hao phí trên người tên kia. Cô càng chán ghét Lưu Thúy Hoa khắc nghiệt, Lưu trưởng trấn dối trá.

Chỉ là…… Nếu thật sự từ hôn về sau cô phải làm sao bây giờ? Vốn dĩ nhà bọn họ thanh danh đã đủ khó nghe, bây giờ cô lại từ hôn, nước miếng người trong thôn có thể phun cô chết đuối.



“An An, em hãy nghĩ một đời người rất dài, sẽ luôn có đường ra.” Việc từ hôn hôm nay quá đột ngột, cảm xúc của Thịnh Ninh cũng như ngồi tàu lượn siêu tốc. Đáng lẽ cô phải làm công tác tư tưởng tốt cho An An trước, nếu không phải đột nhiên náo loạn với Lưu Thúy Hoa cô cũng không vội vàng đi theo để từ hôn như vậy.

“An An, thân thể cha cháu không tốt chân lại bị què, cháu gả đến nhà của chúng ta không chỉ bản thân cháu hưởng phúc mà cũng có thể chiếu cố cho bố mẹ cháu." Lưu trưởng trấn tiếp tục dụ dỗ nói.

“Cháu…… Cháu muốn từ hôn.” Thịnh An lấy hết can đảm ngẩng đầu nói: "Cháu nhất định phải từ hôn.” Lưu trưởng trấn càng nói như vậy, cô càng sợ gả đến đây.

Ấm áp trên mặt Lưu trưởng trấn rốt cuộc không duy trì được nữa trở nên xanh mét. "Tự tiện từ hôn, các cô có thể gánh vác được tổn thất mà mình gây ra cho nhà chúng tôi không.” Không đạt được mục đích ông ta lập tức thay đổi thái độ không còn chú cháu gì ở đây hết.

“Ông thì tổn thất cái gì? Chúng tôi không nhận từ nhà ông bất cứ cái gì, ngược lại mẹ tôi còn tặng cho nhà các người một trăm quả trứng gà đấy!” Số trứng đó bằng với phí sinh hoạt trong ba tháng của nhà cô. Cái này cô vẫn nhớ rõ từ kiếp trước đến kiếp này.

Nhìn sắc mặt Lưu trưởng trấn xanh tím, Thịnh Ninh không nhịn được muốn cười.

“Ngươi nói bậy gì đó? Tôi nhận trứng nhà các cô khi nào?” Trấn trưởng mặt xụ xuống, thái độ cao ngạo nói: “Tôi giúp đỡ nhà các ngươi mà không cần báo đáp, không nghĩ tới các ngươi lại vong ân phụ nghĩa như vậy.”

Cái tiếng vong ân phụ nghĩa này nhà cô không thể chịu được. “ Chú Lưu, chú nói như vậy thì nghiêm trọng hoá vấn đề quá.” Thịnh Ninh cho Thịnh An một cái ánh mắt ám chỉ đừng lên tiếng, đứng lên đi đến trước mặt Lưu trưởng trấn hơi cúi người thái độ thành khẩn nói: “ Nhà chúng cháu vô cùng cảm ơn chú Lưu đã giúp đỡ, việc từ hôn đúng là do nhà chúng cháu không đúng. Cháu nguyện ý đền bù tổn thất.”

“Ân! Vẫn là Ninh Ninh hiểu chuyện.” Sắc mặt Lưu trưởng trấn đẹp lên không ít, trong lòng cũng đang đánh bàn tính. Hôn sự này muốn huỷ đối với ông cũng không ảnh hưởng lắm. Tuy rằng con trai ông bị ngốc, khó cưới vợ, nhưng dựa vào thân phận trưởng trấn của ông còn sợ con trai không lấy được vợ sao?