Trọng Sinh Thập Niên 80: Tiếu Giai Thê

Chương 44: Tới Cửa Từ Hôn



“Không có việc gì, đừng sợ.” Cô cười cười trấn an em gái, sau đó thu thập đồ đạc để lên xe đẩy nhỏ rồi đi theo Lưu Thúy Hoa.

Nhà của trưởng trấn ở ngay bên cạnh phủ lý, dọc theo đường đi Lưu Thúy Hoa luôn mồm nói ngoa ngoắt khinh thường muốn đuổi Thịnh Ninh đi, nhưng cô không quan tâm vẫn kiên trì đi theo đến cùng.

Vừa vào đến cửa, nghênh đón là khuôn mặt mặt nghiêm túc của trưởng trấn. Đối phương là người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, bởi vì không cần làm việc nhà nông nặng nhọc nên nhìn qua ông ta trẻ tuổi hơn những người đàn ông nông dân rất nhiều.

Ban đầu trưởng trấn nhìn thấy hai cô đến thì ngây ra một lúc, sau khi lấy lại tinh thần thì khách khí tiếp đón: “Là Ninh Ninh cùng An An tới chơi à, mời ngồi, bữa trưa liền ở lại đây ăn cơm nhé!”

Lưu Thúy Hoa nghe vậy mở to hai mắt nhìn, trách móc nói: “Nhà chúng ta làm gì có nhiều cơm như vậy.”

“Bà câm miệng cho tôi, đi nấu cơm đi.” Mặt trưởng trấn lạnh lùng dọa Lưu Thúy Hoa sợ hãi, dù không cam lòng nhưng vẫn phải xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm, trước khi đi còn trợn mắt nhìn Thịnh An một cái.

Thịnh Ninh mắt lạnh nhìn, trong lòng lòng đã có thể xác định được ai là người làm chủ cái nhà này. Kỳ thật nhà trưởng trấn cùng nhà họ Thịnh có một chút quan hệ họ hàng, bằng không mẹ cũng sẽ không đến đây cầu xin giúp đỡ.

Mặc dù cũng được coi là thân thích nhưng làm sao so được với con trai của họ. An An gả đến đây, một bên phải đối mặt với mẹ chồng khó tính đanh đá một bên bị người chồng ngu ngốc bạo hành. Có thể sống tốt được mới là lạ.

Cô quay đầu nhìn xung quanh một lượt không phát hiện ra người con trai ngốc trong lời đồn đâu.

Trưởng trấn luôn để ý đến thái độ và hành động của cô từ khi bước vào nhà đến giờ, trong mắt không biểu hiện cảm bất kỳ cảm xúc gì nói: “Ninh Ninh, cháu trở về lúc nào? Ở bộ đội có tốt không?"

“Cũng khá tốt.” Thịnh Ninh ngồi trên ghế sô pha rất tự nhiên hào phóng, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn ông ta, ngữ khí khi nói chuyện tỏ ra nắm chắc, gãi đúng chỗ ngứa.

“ Chú Lưu, cháu hôm nay tới đây chủ yếu là để cảm ơn chú đã giúp đỡ nhà cháu. Không có chú chiếu cố, cháu chắc chắn không có cơ hội được tham gia bộ đội.”



“Không có gì, cháu là người có tài năng nên chọn cháu là việc trưởng trấn chú nên làm.” Giọng trưởng trấn đúng chuẩn quan chức, nghe qua thì có vẻ khách khí nhưng lại ngầm thể hiện địa vị trong đó. Ông ta hoàn toàn không nhắc đến một chút nào về việc dùng hôn nhân của Thịnh An để đổi lấy sự trợ giúp này.

“Nghe chú nói như vậy, cháu liền biết chú luôn quan tâm đến dân chúng bình thường như chúng cháu, đúng là một người lãnh đạo tốt. Trở về cháu sẽ làm một cái cờ thưởng đưa đến phủ lý tặng chú để tỏ lòng biết ơn.”

Nghe Thịnh Ninh nói làm Lưu trưởng trấn vô cùng hưởng thụ, liên tục khen cô hiểu chuyện.

Thịnh Ninh nhìn dáng vẻ tự đắc của ông ta, trong lòng cười lạnh. Ông cứ kiêu ngạo đi chờ chút nữa xem ông còn cười được không.

“Chú Lưu, thật ra hôm này cháu đến đây ngoài thăm hỏi còn có một việc.”

“Chuyện gì, cháu cứ nói! Về sau đều là người một nhà, nếu chú có thể giúp đỡ được thì tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Thịnh Ninh trấn an vỗ tay Thịnh An, khuôn mặt không chút biểu tình nói: “Cái này chắc chắn chú có thể giúp được, cháu tới là giúp An An từ hôn.” Cô dùng từ “giúp” mà không phải là "muốn” để thể hiện thái độ vô cùng chắc chắn và kiên quyết.

“Cháu nói cái gì?” Lưu trưởng trấn sắc mặt đại biến, đột ngột đứng lên.

Lưu Thúy Hoa đang tránh ở trong phòng bếp nghe lén cũng nổi giận đùng đùng chạy ra, chỉ vào mặt Thịnh Ninh mà mắng: “Đồ tiện nhân nhà mày ? Nhà chúng tao giúp mày được tham gia quân đội, hiện tại muốn qua cầu rút ván? Tao nói cho mày biết không có cửa đâu.”

“ Thím Lưu, thím nói như vậy là sai rồi. Chú Lưu giúp nhà chúng cháu là bởi vì chú ấy là một trưởng trấn tốt biết thương dân, là người chí công vô tư. Thím sao có thể nói chú ấy như vậy ? Nếu những lời này truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến con đường làm quan của chú Lưu đấy.”

Lưu trưởng trấn hừ lạnh một tiếng, trước kia ông đã quá coi thường con gái lớn nhà họ Thịnh rồi. Chẳng những mồm miệng lanh lợi, lòng dạ cũng đủ sâu. Trước đội cho hắn cái mũ quan lớn công chính liêm minh, hiện tại thật đúng là cưỡi lên lưng cọp khó xuống.

“Được rồi, bà câm miệng cho tôi, chuyện này bà đừng có xía vào.” Lưu trấn trưởng tức giận trách cứ vợ mình.