Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 727



Chương 727: Bắt đầu đại chiến (1)

Mái tóc dài đen nhánh đổi thành búi tóc củ tỏi đáng yêu, hai bên thái dương có vài sợi tóc mai rủ xuống, thỉnh thoảng bị che tầm nhìn, cô lại vén những sợi tóc nghịch ngợm đó ra sau tai.

Vân Hoán lòng tràn đầy mỏi mệt cùng tức giận, ngay tại thời khắc này vậy mà biến mất vô tung vô ảnh, cuối cùng còn lại là bình tĩnh cùng hạnh phúc lăn tăn.

Trong l*иg ngực tựa hồ có cái gì muốn thoát ra, Vân Hoán biết, đó là yêu thương nồng đậm.

Tần Nhất đặt kem ly đã hoàn thành trong tay vào tủ lạnh, quay người liền thấy Vân Hoán đang dựa góc tường nhìn mình.

"Anh..." Tần Nhất một câu còn chưa nói được, đã ngửi thấy mùi hương bạc hà tươi mát.

Tần Nhất khẽ đẩy người đàn ông đang ôm lấy mình: "Sao vậy?"

Vân Hoán nhẹ nhàng hít sâu, quả nhiên, mùi thơm ngọt ngào tản ra trên người cô khiến anh nhịn không được mê luyến trong đó.
"Chuyện trên đường hôm nay, xin lỗi em, nhưng anh trước giờ không hề nhiều lời với cô ta."

Vân Hoán đúng là không cùng Vương Bảo Bảo nói qua mấy câu, chủ yếu vì anh rất chán ghét cô nàng mê trai này.

"Không sao, em không tức giận, nhưng hoa đào anh rước lấy thì tự anh đi mà giải quyết." Tần Nhất hơi nhíu mày.

Vân Hoán buồn cười nhéo nhéo mũi Tần Nhất, cúi người hôn khóe môi hồng nhuận của cô: "Rất ngọt."

Vân Hoán nhịn không được liếʍ liếʍ khóe miệng, bên trong đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười.

Người ngày thường không hay cười bỗng nhiên cười lên, thật sự có một loại cảm giác nghiêng nước nghiêng thành, có điều, cô không bị mê hoặc, chỉ có cảm giác eo mỏi chân đau, còn muốn một vuốt vỗ xuống khuôn mặt tuấn tú trước mặt này.

"Đúng rồi, hôm nay cha của cô gái đó đến đây, tuy rằng cô ta không có não, nhưng chú Vương là người tốt."
Vân Hoán bị Tần Nhất chê cũng không giận, ngược lại tiếp tục ôm lấy cô vợ nhỏ của mình, vừa nói chuyện vừa không quên động tay động chân.

Một tay anh nâng cằm Tần Nhất, không cho Tần Nhất thời gian phản ứng, lập tức hôn xuống.

Mềm ngọt trước sau như một, giống như thạch hoa quả, khiến anh muốn ngừng mà không được.

Đầu lưỡi Vân Hoán cạy mở môi Tần Nhất, lưỡi linh hoạt chui vào trong khuấy đảo, lôi kéo Tần Nhất cùng nhau trầm mê.

Răng môi quấn quýt, tiếng nước mập mờ vang lên trong phòng bếp, kiều diễm khiến cho người ta phải đỏ mặt.

Mãi đến lúc Tần Nhất sắp thở không thông mà ngất thì Vân Hoán mới lưu luyến không rời buông cô ra.

"Lúc em gặp nguy hiểm, chú Vương đã cho anh một viên tinh thạch cao cấp."

Vân Hoán không cần nhiều lời, nhưng Tần Nhất hiểu được.
Bởi vì chuyện này, cho nên anh không ít lần nhẫn nhịn Vương Bảo Bảo, chỉ vì, cô trong lòng anh là người quan trọng nhất.

Tần Nhất đột nhiên cảm giác l*иg ngực trướng lên lợi hại, một loại cảm xúc gọi là yêu thích người đàn ông trước mắt sắp tràn ra ngoài.

Người đàn ông này, thật rất biết chọc người nha.

Tần Nhất bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay vò rối tóc Vân Hoán: "Ừm, em đã biết, chú ấy có thích ăn món gì không, em chuẩn bị thêm mấy món."

Vân Hoán bắt được tay nhỏ nghịch ngợm của Tần Nhất, đưa tới bên môi hôn hôn: "Chú Vương rất thích ăn thịt kho tàu."

Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Em đã biết, anh vào phụ giúp em đi, không thì không cho ăn cơm."

Tần Nhất cười nháy mắt tinh nghịch, mắt phượng xinh đẹp như ngôi sao sáng đẹp nhất.

Vân Hoán cũng cười: "Tuân mệnh, phu nhân."

Vợ chồng son ở trong phòng bếp hạnh phúc ngọt ngào, ngoài phòng cũng rất náo nhiệt, sắc trời dần dần tối xuống, tối nay nhất định là một tối tuyệt vời.

Nhưng đối với một vài người mà nói, đêm tối là thời điểm cô độc nhất, tịch mịch nhất.

Vân Hiên bỗng nhiên choàng tỉnh, hoảng hốt một lát mới nhớ tới mình đang ở trong thành Zombie, không bao lâu, cậu sẽ cùng Zombie Vương đi tiến đánh loài người.