Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 721



Chương 721: Trước đại chiến (8)

"Vâng, chú Vương, đây là Tần Nhất." Vương Ổn Ổn cũng không có nói rõ ràng thân phận của Tần Nhất, không phải không muốn nói, mà là biết Tần Nhất không muốn nói.

"Nha đầu Nhất Nhất, đến nhìn xem nơi này của chú Vương có thứ mình thích không?" Cảm giác chú Vương mang lại khiến cho người ta có chút quen thuộc, thấy Tần Nhất là cô gái nhỏ xinh đẹp, giọng nói không khỏi ôn hòa mấy phần.

Thoạt nhìn chú Vương hung thần ác sát, kỳ thật tâm địa rất tốt.

Tần Nhất cũng cười nói: "Vậy phiền chú Vương giới thiệu cho cháu một chút, xem có thứ tốt gì hợp ý không ạ."

"Đơn giản." Chú Vương thích những cô gái nhỏ hào phóng như vậy, nhiệt tình giới thiệu: "Ngoại trừ thỏ tinh, chỗ này còn có một miếng thịt đùi dê lớn, cũng rất không tệ."
Tần Nhất nhìn qua, miếng thịt chú Vương chỉ kia quả thật không tệ, thậm chí có thể nhìn thấy từng đường vân da.

Thịt dê làm thịt xiên nướng rất ngon, Tần Nhất không do dự lấy hết: "Chú Vương, cháu lấy cả."

Chú Vương cười tít mắt nhẹ gật đầu, tay chân lanh lẹ bọc lại cho Tần Nhất, còn cho thêm một khối xương bên cạnh: "Đây là xương của heo biến dị, nấu canh vừa ngon lại dinh dưỡng."

Tần Nhất cũng không khách khí: "Vậy cảm ơn chú Vương."

Lúc Tần Nhất đưa tinh hạch cho chú Vương, cũng bỏ thêm vào một túi gạo nhỏ: "Cái này cho chú Vương mang về nếm thử."

Gạo ở các căn cứ khác vô cùng trân quý, nhưng ở căn cứ Đế Đô lại khá hơn chút. Vân Hoán quản lý căn cứ rất tốt, đằng sau căn cứ có một miếng đất lớn để trồng trọt, tuy gạo có quý, nhưng đôi khi cũng có thể mua một chút về ăn một bữa ấm bụng.
Nhưng dù như thế thì một túi gạo nhỏ cũng đáng giá hơn tinh hạch, chú Vương vội vàng từ chối, nhưng Tần Nhất kiên trì, bất đắc dĩ chú Vương mới nhận lấy.

Có điều trong lòng lại nghĩ đến lần sau có cái gì tốt đều giữ lại cho Vương Ổn Ổn và Tần Nhất một chút.

Mua xong thịt, Tần Nhất cùng Vương Ổn Ổn bắt đầu đi dạo xung quanh, trên các sạp quán bán hàng ngược lại có không ít thứ, có bán rau dưa hoa quả, có bán đồ trang sức, có bán đồ trang điểm, thượng vàng hạ cám cái gì cần có đều có.

Những thứ này Tần Nhất cũng không thiếu, ngược lại Vương Ổn Ổn bên cạnh xem rất thích thú.

Người trên đường không ít, Vương Ổn Ổn đang đi dạo, bỗng nhiên có người đυ.ng phải cô ấy, lực khá lớn, nếu không phải Tần Nhất ở phía sau nhanh tay lẹ mắt đỡ được Vương Ổn Ổn, cô ấy đã té ngã.
"Này, đi không nhìn đường hả, mù rồi có phải không!" Vương Ổn Ổn còn chưa nói gì, ngược lại thiếu nữ đυ.ng người lại mở miệng cáo trạng trước.

Tần Nhất thấy buồn cười, đây chính là ác nhân cáo trạng trước trong truyền thuyết sao, hôm nay cô ngược lại được thêm kiến thức.

Vương Ổn Ổn hít thở sâu, vốn cô ấy cũng không định nói gì, dù sao trên đường nhiều người, có chút va chạm là khó tránh khỏi, nhưng bây giờ nghe được đối phương nói như vậy, lửa nhỏ trong lòng xoẹt xoẹt xoẹt dâng lên.

Thoạt nhìn cô ấy mỏng manh mềm yếu, nhưng kỳ thật tính tình không tốt lắm.

"Nè, cô nói chuyện kiểu gì đấy, rõ ràng là cô đυ.ng tôi trước, tôi đã không so đo với cô thì thôi, thế mà cô còn bật ngược lại, hôm nay thật đúng là không may, tâm trạng tốt đều bị phá hư." Vương Ổn Ổn lạnh lùng quay người lại, tuôn ra một tràng dài.

Nhưng khi thấy rõ người trước mắt là ai, trong đôi thủy mâu tràn đầy chán ghét: "Vương Bảo Bảo, tại sao cô lại ở chỗ này, không phải cô bị nhốt lại rồi à."

Vương Bảo Bảo cũng thấy rõ người mình đυ.ng phải là Vương Ổn Ổn, hừ một tiếng coi thường: "Đã nói bây giờ tôi tên Vương Thi Nhã, cô gọi bậy cái gì!"

"Hừ, gà rừng chính là gà rừng, có cắm thêm cọng lông chim cũng không phải Phượng Hoàng!" Vương Ổn Ổn mạnh miệng chế giễu Vương Bảo Bảo.

Tần Nhất từ trước tới nay chưa từng thấy Vương Ổn Ổn chán ghét một người như vậy, cô nhìn về phía nữ sinh tên Vương Bảo Bảo.