Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 572: Không công



Tần Nhất soái khí thu hồi đại đao vào không gian của mình, lông mày như họa thản nhiên: "Ngại quá, đây là ngoài ý muốn."

Dương Kim Đệ muốn nhảy dựng chửi ầm lên, thế nhưng vừa mới mở miệng, chất lỏng tanh hôi dính trên người bà ta liền chảy vào trong miệng, giống như là nước mũi vậy.

Lúc này bà ta thật sự không nhịn nổi nữa, sau khi nôn thốc nôn tháo thì tình huống càng hỏng bét, trên người vừa dính ô uế vừa dính chất lỏng, càng thêm khó ngửi.

Nhưng, tất cả chuyện này đều không liên quan đến cô.

Hơn phân nửa người đều nhìn ra thiếu niên này cố ý, nhưng không có ai chỉ trích cậu. Dù sao bọn hắn cũng nhẫn nhịn Dương Kim Đệ đã lâu, lần này nếu không phải do bà ta, con kiến kia cũng sẽ không tỉnh lại.

Nếu không có mấy người Tần Nhất ở đây, bọn hắn bây giờ sợ là không thể sống mà trở về.
Lần ra tay này của Tần Nhất không chỉ khiến đám người cảm kích cô, đồng thời cũng càng thêm kính nể cùng e sợ.

Tần Nhất dùng tinh thần lực bọc lấy tay mình, sau đó từ trong đầu con kiến móc ra một viên tinh hạch màu xanh sẫm.

Tần Nhất tuyệt không khách khí thu viên tinh hạch vào túi, cô đang nghèo rớt mồng tơi, sính lễ cũng là lừa gạt từ chỗ Lâm Thanh, trên người bây giờ không có bao nhiêu tinh hạch, đã thế bên trong không gian còn có mấy cái tàu há mồm.

Nhìn thấy viên tinh hạch, tất cả mọi người có chút nóng mắt, dù sao bọn hắn chính là vì tinh hạch mà đến. Song, bây giờ bên trong thành phố M đến một con Zombie cũng không có.

Nói không chừng, bọn hắn chỉ có thể gϊếŧ những con kiến biến dị này lấy tinh hạch.

Đám người có chút ngo ngoe muốn động.

Tần Nhất cũng nhìn ra, cấp bậc của những con kiến biến dị này không cao lắm, mấy người hợp tác cùng nhau là có thể giải quyết.
Dù sao biết được nhược điểm thì mọi chuyện đều dễ xử lý.

"Trưởng thôn, nơi này không có Zombie, hay là, hay là chúng ta gϊếŧ những con kiến biến dị này đi." Có người nhịn không được mở miệng đề nghị.

"Chuyện này..." Cổ Thành có hơi do dự: "Nơi này có đến nghìn con, liệu có nguy hiểm quá không?"

Ông ta cũng đã tâm động, thế nhưng cho dù là đồ tốt, không có mạng dùng thì có ích lợi gì.

"Sợ cái gì, trưởng thôn, bọn chúng đều không có tỉnh lại, chúng ta đối phó từng con một không phải là được rồi ư. Trước mắt là hàng nghìn tinh hạch đó! Có những viên tinh hạch này, chúng ta có thể thoải mái không cần buồn rầu lo nghĩ mấy tháng trời. Hơn nữa, không phải là có anh bạn Tần Nhất ở đây sao." Có người con ngươi đảo vòng, trong nháy mắt nghĩ đến một biện pháp tốt.
Tần Nhất cười lạnh, đây là làm cô coi tiền như rác hử?

"Đúng đúng, có Tần Nhất ở đây, chúng ta không cần sợ." Có người đi theo phụ họa, dường như chỉ cần có Tần Nhất, bọn hắn đều không cần sợ gì hết.

Thế nhưng, bọn hắn không có hỏi qua ý kiến của Tần Nhất, thậm chí không muốn cho cô bất kỳ thù lao gì.

Hoàng Oanh rụt rè nói một câu: "Vậy chúng ta nên đưa cho Tần Nhất một chút tinh hạch."

Giọng Hoàng Oanh không tính lớn, thế nhưng cô ấy vừa dứt lời, hiện trường liền im lặng quỷ dị.

Mấy người đàn ông vừa lên tiếng trước đó không muốn cho tinh hạch, một khi cho Tần Nhất tinh hạch, vậy có nghĩ là phần bọn hắn được chia liền ít đi.

Ai cũng đều không muốn.

Một viên tinh hạch có thể khiến cho bọn hắn sống được vài ngày.

Đám người không ai lên tiếng, Hoàng Oanh thấy vậy có chút cuống, cô biết nơi này Cổ Thành có địa vị lớn nhất, vội vàng nói với ông ta: "Trưởng thôn, các anh chị ý cũng không phải là người trong thôn chúng ta, không có đạo lý phải làm mấy việc này cho chúng ta, chúng ta vẫn nên đưa cho họ chút báo đáp."
Hoàng Oanh đã sinh sống ở cái thôn này nhiều năm, tự nhiên biết một số người lòng dạ xấu xí, Tần Nhất đối xử với cô tốt như vậy, cô không muốn để họ chịu thiệt.

"Hoàng Oanh, mày nói linh tinh cái gì vậy, chính bởi vì bọn họ không phải người trong thôn chúng ta, nên mới tận lực không cho. Cho bọn họ rồi, thôn chúng ta liền không còn nhiều."

Có người không đồng ý nói.