Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 545: Say



Tay Tần Nhất đang châm trà cho Vương Ổn Ổn dừng một chút: "Lâm Bạch nói đến tìm Vân Hoán, sao vậy?"

Tần Nhất lúc này rốt cuộc ý thức được, Vương Ổn Ổn thích Lâm Bạch.

Ánh mắt Vương Ổn Ổn ảm đạm, khóe môi cong lên ý cười tự giễu.

Tìm Vân Hoán? Vừa nãy cô mới nhìn thấy anh đi ra từ chỗ Vân Hoán.

Tần Nhất đưa chén trà hoa cho Vương Ổn Ổn, đầu lông mày có chút lo lắng: "Ổn Ổn, có phải cậu thích Lâm Bạch không? Anh ấy không phải người lương thiện."

Lâm Bạch người này nhìn thì ôn nhuận nhu hòa, kỳ thật so với ai khác đều lạnh tâm lãnh tình. Nếu như anh ta thích Ổn Ổn, đã sớm ra tay. Nhiều năm như vậy không có biểu hiện gì, chính là không có ý đó với Ổn Ổn.

Thứ như tình cảm, lưỡng tình tương duyệt sẽ ngọt như mật, yêu đơn phương vừa khổ vừa chua, loại người như Lâm Bạch thì càng thêm khổ không thể tả.
Cô không muốn Ổn Ổn rơi vào trong đó.

Vương Ổn Ổn nắm chặt góc áo, ánh mắt đau khổ: "Nếu như có thể, tôi cũng không muốn yêu anh ấy, thế nhưng nam thần, tôi đã không thể thu lại trái tim mình."

Giọt nước trong suốt rơi xuống, trong lòng Vương Ổn Ổn là đắng chát ngập tràn, nhưng cô chưa từng trách Tần Nhất, Lâm Bạch thích Tần Nhất, cô biết chứ.

Cô không bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc, Tần Nhất với cô mà nói, không chỉ là Công tử nam thần, còn là người thân.

Lâm Bạch không yêu cô, là do cô không đủ ưu tú, cô không trách bất kỳ ai.

Tần Nhất không thích Vương Ổn Ổn không có sức sống như vậy, sầu khổ bò đầy trên mặt cô ấy, một chút cũng không thấy sự hoạt bát sáng sủa lúc trước.

Thế nhưng cô lại không biết khuyên cô ấy như thế nào, thứ như tình cảm, chỉ có người trong cuộc mới biết được.
"Công tử nam thần, tôi không muốn uống trà, có rượu không, tôi muốn uống rượu." Vương Ổn Ổn lau khóe mắt, nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Có." Ý niệm trong đầu Tần Nhất khẽ động, trong nháy mắt trên bàn liền xuất hiện mấy chai rượu.

Tần Nhất lại lấy ra vài món nhắm cùng một bộ chén bạch ngọc chạm khắc hoa mộc lan xinh đẹp.

Mở nắp, một mùi thơm xông vào mũi, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta có chút say.

Tần Nhất rót hai chén, sau đó đưa một chén trong đó cho Vương Ổn Ổn: "Tôi uống với cậu, đêm nay không say không về."

Vương Ổn Ổn nhận lấy, nhưng không có uống, mà nhìn Tần Nhất nói: "Công tử nam thần, cậu uống rượu sẽ bị dị ứng, không nên uống, cậu ngồi đây với tôi là tốt rồi."

Vương Ổn Ổn chính là như thế, cho dù người Lâm Bạch yêu là Tần Nhất, nhưng cô ấy vẫn quan tâm đến Tần Nhất như cũ, thói quen nhỏ của cô, từng giờ từng phút, đều ghi tạc trong lòng.
Tần Nhất cười nhẹ: "Không có việc gì, rượu này tôi có thể uống, không bị dị ứng."

Rượu này là rượu trái cây Tần Nhất dùng quả trong không gian ủ ra, cô uống không bị dị ứng, nồng độ cũng không cao, sẽ không dễ say.

"Được." Vương Ổn Ổn dù cho hai mắt đã sưng đỏ giống quả hạch đào, nhưng vẫn hướng Tần Nhất nở nụ cười đẹp nhất.

Một phòng thơm ngát, cũng không ngăn được tình nghĩa một thế.

Sắc trời dần dần muộn, Vân Hoán có chút mỏi mệt về nhà, nghĩ đến cô gái nhỏ đang ở nhà, trong lòng anh một mảnh mềm mại.

Mấy ngày nay anh khá bận rộn, vẫn đang vì đám cưới của hai người làm tốt công tác chuẩn bị, ngược lại có hơi vắng vẻ cô.

Vân Hoán về đến nhà, còn chưa vào cửa, liền cảm nhận được có một mùi thơm ngát nhàn nhạt phả vào mặt.

Anh theo bản năng khẽ nhíu mày, khứu giác của anh nhạy bén, đương nhiên là ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí.
Thế nhưng, tiểu gia hỏa nhà anh không thể uống rượu, mùi rượu này là từ đâu tới?

"Lão Đại, cuối cùng anh cũng về." Lâm Thanh bỗng nhiên lon ton chạy tới.

"Lão Đại, anh mau vào xem đi, cũng không biết là chuyện gì, mùi rượu này đã bay bay quanh đây cả buổi chiều rồi."

Lâm Thanh không biết có chuyện gì, nhưng mùi rượu này cứ quẩn quanh ở đầu mũi anh ta, cũng khiến cho anh ta thèm cả một buổi chiều.