Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 510: Công tử trở về



Bóng tối thâm trầm đã biến mất, tia nắng đầu tiên bắt đầu xuất hiện. Chân trời dần dần sáng lên, giống như ai bôi lên bầu trời xanh nhạt một lớp hồng phấn, dưới lớp màu hồng phấn lại ẩn giấu đi vô số đạo kim quang.

Trên tường thành căn cứ Z, Vân Hoán dõi mắt nhìn nơi xa, con ngươi đen nhánh u ám vừa giống như đang nhìn chăm chú vào thứ gì đó, lại vừa giống như không nhìn gì cả.

Môi mỏng mím chặt, gió thổi phất qua mái tóc rối có phần lộn xộn, thế nhưng cũng không làm mất đi vẻ tuấn mỹ vô song của anh.

"Vân Hoán, xuống đi, cha làm xong bữa sáng rồi." Tần Hàn Vũ thở dài, bước tới vỗ vỗ vai Vân Hoán.

Em gái nhà mình đã vài ngày không có tin tức, cũng không biết tình huống thế nào. Nơi đó chính là ổ Zombie, lại còn có thêm một Zombie Vương, nhưng bọn họ đều lựa chọn tin tưởng cô.
Haizz, nhưng khó chịu nhất vẫn là Vân Hoán, mặc dù mấy ngày nay nhìn anh có vẻ rất bình thường, tỉnh táo thương lượng đối sách, bố trí cạm bẫy với bọn họ, nhưng Tần Hàn Vũ biết tâm tình Vân Hoán rất tồi tệ.

"Ừ." Vân Hoán trầm thấp đáp một tiếng, giọng nói khàn khàn tê tê dại dại, nghe rất gợi cảm êm tai, thế nhưng thân thể lại không động.

"Cậu ở đây đợi bao lâu rồi?" Tần Hàn Vũ có chút tức giận, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Vân Hoán, khuôn mặt tuấn tú hơi đen.

Giọng nói đều đã khàn đặc thành như vậy rồi, cũng không biết con hàng này đứng chờ ở chỗ này bao lâu. Nếu không phải nghĩ tới Bảo Bảo sẽ đau lòng vì cậu ta, Tần Hàn Vũ bày tỏ, anh ta mới sẽ không quan tâm tới người đoạt Bảo Bảo nhà mình.

Vân Hoán vẫn không động, cũng không trả lời, bỗng nhiên đôi mắt đào hoa bắn ra tia sáng kinh người, sau đó Tần Hàn Vũ nhìn thấy người này một tay khẽ chống, sau đó từ trên tường thành nhảy xuống.
Nhảy, nhảy xuống?

Tần Hàn Vũ bị dọa đến cả mặt trắng bệch, đây là có chuyện gì, Bảo Bảo còn chưa về, con hàng này đã nghĩ muốn nhảy lầu?

Tần Hàn Vũ vội vàng nhìn xuống dưới, chỉ thấy tốc độ rơi xuống của Vân Hoán rất nhanh, lúc sắp chạm tới mặt đất thì vững vàng dừng lại, lơ lửng ở giữa không trung, giống như là đang làm ảo thuật, sau đó vững vàng tiếp đất.

Trái tim như sắp nhảy ra ngoài của Tần Hàn Vũ chợt thả lỏng, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy một đống trăng trắng di động từ phía xa đang dần dần trở nên rõ ràng, trái tim vừa thả lỏng lại bị xiết chặt.

Bởi vì thân ảnh nho nhỏ bên trên đống màu trắng kia, đúng là Bảo Bảo nhà anh ta.

Tần Hàn Vũ lập tức chạy xuống theo, sắc mặt trắng bệch, Bảo Bảo, em tuyệt đối đừng nên xảy ra chuyện gì.

Tâm tình Vân Hoán so với Tần Hàn Vũ còn muốn hỏng hơn, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt, trên môi còn dính vết máu của tiểu gia hỏa, trong lòng đau đớn.
Tịch phát ra thanh âm "ô ô", tiến lên cọ xát cánh tay Vân Hoán, nam chủ nhân, nhanh lên mau cứu chủ nhân.

Vân Hoán vươn tay ôm Tần Nhất trên lưng Tịch xuống, Tịch có thể thấy rõ ràng đầu ngón tay Vân Hoán đang run rẩy nhè nhẹ.

Cảm nhận được người trong ngực còn hơi thở, trái tim bị bóp chặt của Vân Hoán buông lỏng một chút, nhưng tay vẫn ôm cô thật chặt.

Cửa thành đã mở, Vân Hoán ôm Tần Nhất đi vào: "Tịch, đuổi theo."

Đầu hổ lông xù to lớn của Diệu Thiên Bạch Hổ nghiêng nghiêng, trong đôi mắt hổ vàng óng hơi nghi hoặc, a, nam chủ nhân chưa từng thấy qua chân thân của nó, thế nào mà vừa nhìn đã nhận ra nó?

Mặc dù không rõ, nhưng Tịch vẫn ngoan ngoãn đi theo đằng sau Vân Hoán.

Cổng, Tần Hàn Vũ sốt ruột rướn cổ nhìn, vừa thấy Vân Hoán ôm Tần Nhất tới, nhanh chóng chạy tới. Khi trông thấy sắc mặt trắng bệch của Bảo Bảo trong ngực Vân Hoán, trong lòng run rẩy.
"Đây...làm sao vậy?" Tần Hàn Vũ hoàn toàn mất đi bộ dáng công tử văn nhã ngày xưa, trong lòng trong mắt đều là Tần Nhất.