Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 198: Phong Ấn



Tiểu Lam có chút chần chờ: "Không thể nào, nam nhân kia đối xử với ngươi tốt như vậy, còn có những người khác cũng đối xử với ngươi rất tốt, giống như, giống như là người thân."

Tần Nhất không nói gì, cô ôm Tiểu Lam vào trong ngực. Không gian một năm bốn mùa đều là cảnh sắc ngày xuân, giờ phút này ánh nắng vừa vặn chiếu xuống, so với bầu trời tối tăm mờ mịt bên ngoài thì khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn gấp trăm ngàn lần.

Tần Nhất ngồi trêи mặt đất, cỏ xanh mơn mởn tản ra mùi thơm dịu nhàn nhạt.

Tần Nhất sờ cái đầu nhỏ lông xù của Tiểu Lam, trong giọng nói xen lẫn cả sự cô đơn mà ngay cả chính bản thân cô cũng đều không phát hiện ra: "Bọn họ tốt với tao không sai, nhưng Sở Sở và bọn họ lại có tình cảm vài chục năm. Mà tao, chỉ có mấy tháng... Nếu là mày, mày sẽ đứng về bên tao sao?"

Tiểu Lam lắc đầu, nó sẽ không. Đây giống như một bên là tình cảm sư đồ vài chục năm giữa sư phụ và nó, một bên là tình cảm bằng hữu chỉ có mấy tháng, nó khẳng định sẽ chọn sư phụ. Nếu như sư phụ bởi vì người bằng hữu này mà xảy ra chuyện, nó đương nhiên sẽ trách tội người đó.

Nhưng mà nó với Tần Nhất lại không giống nhau, hai người bọn họ là khế ước linh hồn, tình cảm có thể so với sư phụ vài chục năm.

"Đấy, mày cũng nghĩ thế còn gì. Cho nên tao nhất định phải khôi phục dị năng, không thể kéo chậm tốc độ của bọn họ. Bằng không lúc xảy ra chuyện, tao và bọn họ khó tránh khỏi sẽ sinh ra hiềm khích, hơn nữa..." Tần Nhất dừng một chút, ánh mắt có chút tĩnh mịch.

"Tao có cảm giác, tao cùng cô gái tên Sở Sở này, sợ là không thể làm bạn."

Tiểu Lam hiểu ý cô, nhưng nó vẫn không xuống tay được. Nó có chút khó xử cúi đầu xuống: "Nhất Nhất, nhất định phải làm như vậy sao? Không có biện pháp khác tốt hơn à?"

Tần Nhất lắc đầu: "Không có, đây là biện pháp hữu hiệu cũng là cách nhanh nhất duy nhất trước mắt. Đừng lo lắng, tao sẽ cẩn thận. Với lại không phải tao còn có không gian à, thật sự không được thì còn có thể trốn vào bên trong. Tiểu Lam, đây không phải vì bọn họ, mà là vì chính tao."



Tiểu Lam có chút quýnh, dùng móng vuốt nhỏ lay lay quần áo Tần Nhất: "Thế nhưng ta từ trước tới nay chưa từng phong ấn qua não bộ của một con người. Nếu như ta không thành công, tổn thương của ngươi sẽ càng nặng hơn. Hơn nữa, phong ấn trị ngọn không trị gốc, nó chỉ có thế khiến dị năng của ngươi ép về tới trình độ cấp ba, dị năng tinh thần của ngươi trong lúc đó cũng sẽ không thể dùng. Đợi sau khi giải trừ phong ấn, ngươi sẽ phải chịu phản phệ nghiêm trọng hơn, chí ít ba tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục. Với lại trong lúc đó, một khi ngươi chịu kϊƈɦ thích nghiêm trọng gì, phong ấn sẽ bị ép giải khai, não bộ của ngươi sẽ nhận phải đả kϊƈɦ nặng nề." (phong ấn giống như tiêm thuốc gây tê ý, khiến TN không còn cảm giác đau đầu, cơ thể có thể hoạt động lại bình thường, nhưng sau khi thuốc tê hết tác dụng thì cảm giác đau sẽ ập tới cùng một lúc, mà thực lực của TN cũng bị kìm hãm và hạn chế.)

Tiểu Lam liệt kê từng chuyện nguy hiểm sẽ xảy ra khi sử dụng phong ấn cho Tần Nhất nghe, chỉ mong Tần Nhất từ bỏ suy nghĩ này.

Tần Nhất đương nhiên đã nghĩ tới những hậu quả này, đây giống như cưỡng ép phong ấn cảm xúc một người. Thời gian phong ấn càng lâu, về sau phản phệ bộc phát sẽ càng nghiêm trọng. Thế nhưng, lần này cô nhất định phải mạo hiểm một lần.

Nói như thế nào đây, cô có cảm giác lần này sẽ không yên ổn, có dị năng trong người cô mới có thể yên tâm một chút.

"Đừng lo lắng, tao sẽ bảo vệ bản thân thật tốt."

Thấy thái độ Tần Nhất kiên quyết, Tiểu Lam lập tức có chút nhụt chí. Giờ khắc này nó hận chết tên nam nhân Vân Hoán kia, đều tại hắn nhất định bắt Nhất Nhất đi cùng, nếu không Nhất Nhất cũng sẽ không nghĩ tới dùng biện pháp cực đoan này.

Trong lòng Tiểu Lam nghĩ như vậy, cũng không tự chủ được nói ra miệng.

Tần Nhất im lặng, kỳ thật cô cũng có thể lý giải suy nghĩ của Vân Hoán. Đại khái là muốn thành viên trong đội đều có thể ở chung một chỗ. Thật ra cô cũng không phản đối, đối với việc gặp mặt Sở Sở, cô rất mong chờ. Hơn nữa cô có một loại cảm giác, chuyến đi này cô không đi không được.

"Được rồi, ta biết rồi, ta phong ấn não bộ cho ngươi, thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta, một khi gặp phải nguy hiểm mà ngươi không giải quyết được, lập tức tiến vào không gian." Tiểu Lam cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

"Được, tao đồng ý." Tần Nhất vuốt vuốt lông Tiểu Lam, trấn an nói.