Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 116: Quả nhiên là cô ăn trộm đồng hồ Đeo tay của tôi



Editor: Mai Thanh Nguyễn

Beta: Jenny Thảo

"Tôi đã thấy qua cái đồng hồ kia của Khương tiểu thư, là nhãn hiệu nổi tiếng Vacheron Constantin, vô cùng xinh đẹp, dù là tôi cũng vô cùng hâm mộ, nghe nói cái đồng hồ kia cho dù có tiền cũng mua không được, nhìn thái độ của cô ta hình như là thật sự đánh rơi, cô nói có phải thật là do Ôn đại tiểu thư lấy hay không? Bằng không bên trong yến hội nhiều người như vậy, Khương tiểu thư tại sao chỉ nhận định là Ôn đại tiểu thư lấy đồng hồ của cô ta?"

"Tôi cũng nghe nói trước khi Ôn đại tiểu thư trở về Ôn gia cũng có một đoạn thời gian từng lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, ăn cắp lừa gạt không gì là không thể làm, những người như vậy chính là những kẻ ăn trộm quen thói, rất khó sửa đổi."

"Cho dù có trộm hay không, để cho người ta kiểm tra túi xách một chút cũng không có chuyện gì lớn, như vậy che che giấu giấu, sẽ không phải thật sự ăn trộm đồ của Khương tiểu thư chứ!"

Ôn Hinh Nhã hiện tại đã không còn đường lui, cô hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh, ánh mắt bắn ra quang mang lạnh lẽo, bình tĩnh nói: "Tốt! Tôi cho các người kiểm tra!"

Ôn Hinh Nhã vừa nói ra lời này, trong sân đã hoàn toàn yên lặng.

Ôn Hạo Văn sắc mặt đã vô cùng âm trầm, chỉ thiếu chút nữa đã ra tay động thủ, nếu không phải là đang ở trong yến hội, ông ta nhất định sẽ xông lên phía trước đánh chết cái tiện nhân làm mất mặt gia tộc này.

Ninh Thư Thiến đứng ở bên cạnh Ôn Hạo Văn nhìn Ôn Hinh Nhã, trong mắt có vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa.

Ôn Hinh Nhã không để ý đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Ôn Hạo Văn, hai mắt tỏa ra hàn quang sắc bén: "Nhưng mà, tôi có một điều kiện!"

Khương Nhược Nhân cười lạnh nói: "Cô ăn trộm đồ của tôi, còn muốn cùng tôi nói điều kiện, Ôn Hinh Nhã cô rốt cuộc có biết xấu hổ là gì không?"

Ôn Hinh Nhã chỉ đơn giản yên lặng đứng đó, sống lưng thẳng tắp, vô hình trung toả ra một loại khí thế đỉnh thiên lập địa(*), cả người tỏa ra một cổ tự tin mạnh mẽ, giống như tất cả mọi người xung quanh trong mắt cô chỉ là những con kiến nhỏ bé!

(*) đỉnh thiên lập địa: đầu đội trời chân đạp đất

Cô không trả lời, chỉ là tự tin như thế.

Loại tư thái ngạo nghễ này, làm cho những tiếng nghị luận khe khẽ xung quanh chậm rãi ngừng lại

Ninh Thư Thiến tiến lên phía trước một bước nói: "Khương tiểu thư, việc tự ý kiểm tra đồ đạc của người khác chính là hành vi vũ nhục nhân quyền, cô nếu như không đáp ứng, tôi cũng sẽ không để cho cô kiểm tra túi xách của Hinh Nhã."

Ninh Thư Thiến nhớ tới việc Ôn Hinh Nhã đã để mình đứng ra sắp xếp tiệc tối, cho nên cũng đứng về phía Ôn Hinh Nhã ra mặt, Ôn Hinh Nhã lúc này đúng thật là tứ cố vô thân(*), chỉ cần bà ta ra mặt, tiện nhân này còn không cảm động đối với bà ta mang ơn đội nghĩa hay sao.

(*) Tứ cố vô thân: không có nơi nương tựa.

Trong lòng Ninh Thư Thiến đang nghĩ gì, Ôn Hinh Nhã chính là nhận thức càng thêm rõ ràng.

Khương Nhược Nhân nhìn thấy cô ta cứ làm bộ làm tịch như vậy, cũng không có biện pháp bắt buộc, chỉ có thể dậm chân cắn răng nói: "Được, cô nói đi! Tôi càng muốn nhìn xem cô còn có thể làm ra được loại sự tình gì."

Ôn Hinh Nhã nhướng mày nhìn về phía Khương Nhược Nhân, nhàn nhạt nói: "Nếu như tôi không có lấy đồng hồ của cô, như vậy cô liền phải ở trước mặt tất cả mọi người ở đây xin lỗi tôi, cô có thể làm được không?"

Khương Nhược Nhân chần chờ trong chốc lát, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy Ôn Hinh Nhã chỉ là đang giả bộ khí thế, cắn răng nói: "Được, tôi đồng ý với cô!"

"Một khi đã như vậy, hy vọng Khương tiểu thư tuân thủ lời hứa." Ôn Hinh Nhã ở trước mắt mọi người đặt túi xách xuống, chậm rãi mở dây kéo.....

Hạ Như Nhã nhìn động tác của Ôn Hinh Nhã, khóe miệng khẽ nhếch.

Đồ vật trong túi cũng không nhiều, chỉ có vài thứ linh tinh, một ít tiền lẻ, còn có đồ trang điểm, chỉ cần nhìn sơ cũng có thể thấy được rõ ràng.

Khương Nhược Nhân trừng mắt nhìn túi xách của Ôn Hinh Nhã, mắt đột nhiên phóng to, hét lên một tiếng: "Đây! Đồng hồ của tôi!"

Thanh âm vô cùng bén nhọn, làm cho không khí xung quanh lập tức sôi trào...

Ôn Hinh Nhã ngớ người, cúi đầu vừa nhìn, liền thấy trong túi xách thật sự có một cái đồng hồ sang trọng, trong đầu cô nổ ầm một tiếng, lý trí hoàn toàn biến mất, toàn thân vô lực.

Lúc này một giọng nam giận dữ vang lên: "Cái đồng hồ này đúng là cái mà tôi đã tặng cho con bé."

Một câu này đủ để chặt đứt tia hy vọng cuối cùng trong lòng Ôn Hinh Nhã.

Khương Nhược Nhân hét to: "Ôn Hinh Nhã, quả nhiên đúng là cô trộm đồ của tôi, cô cái đồ ăn trộm này, đúng là đồ ăn cướp."

Hạ Như Nhã lẳng lặng nhìn Ôn Hinh Nhã, thấy Ôn Hinh Nhã lúc này chỉ đứng ngốc ở nơi đó, nhận lấy ánh mắt khác thường của mọi người đổ dồn về đây, bị hàng ngàn người chỉ trỏ, cảm giác trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích tư vị như thế nào?

Cô phỏng chừng cho đến bây giờ còn không biết là đã xảy ra chuyện gì đi!

Thật đáng thương! Chưa có danh chính ngôn thuận trở thành đại tiểu thư Ôn gia, vậy mà liền trở thành tội nhân làm mất mặt Ôn gia.

Hạ Như Nhã chậm rãi nở một nụ cười lạnh, xuất thân có tốt đến đâu, vận khí không tốt thì còn có ích lợi gì?

Những gì mà Ôn Hinh Nhã sở hữu, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày mất tất cả.

Những thứ thuộc về cô ta, sớm hay muộn cô ta cũng sẽ giành trở lại.

Ninh Thư Thiến là người đầu tiên phản ứng, vô cùng đau đớn nhìn Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, con như thế nào có thể làm ra loại chuyện này, Ôn gia của chúng ta cũng không có bạc đãi con, mỗi tháng đều cho con ba vạn tiền sinh hoạt, đã là gấp ba lần người bình thường, con còn có cái gì chưa thỏa mãn chứ?"

Ninh Thư Thiến nhìn Ôn Hinh Nhã đứng ở giữa đại sảnh như một người gỗ mất hồn, trong lòng cảm xúc mừng như điên kéo tới, nếu không phải hiện tại đang ở trong yến hội, lông mày của bà ta cũng đã sớm nhếch lên thật cao.

Bữa tiệc hôm nay những người được mời tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng, Ôn Hinh Nhã ở trước mặt mọi người bêu xấu, ăn trộm đồng hồ của tiểu thư Khương gia, chuyện này chứng tỏ nhân phẩm của cô có vấn đề, xem cô về sau còn như thế lăn lộn trong giới, lão gia cho dù có giữ lại cô, cũng sẽ bị cô chọc cho tức chết. Dù sao tiệc tối giới thiệu này muốn tiếp tục cũng không được nữa, bà ta tự nhiên nghĩ đến việc bỏ đá xuống giếng, lấy chuyện này phát tiết hận ý trong lòng.

"Ôn tiểu thư, đây đến cùng là đang xảy ra chuyện gì?" Chung Như Phong hơi hơi nhíu mày, hắn cũng không tin tưởng việc này, ít nhất hắn tin tưởng ánh mắt nhìn người của ông mình, càng tin tưởng Mạc Công (ông cụ Mạc) cũng đồng tình với cô, hơn nữa... Nữ tử trước mặt khí khái hiên ngang, hai mắt thanh triệt cũng không giống loại người có thể làm ra chuyện như vậy.

Ôn Hạo Văn tức giận đến xanh cả mặt, xông lên phía trước cho Ôn Hinh Nhã một bạt tai: "Nghiệt nữ, mày lại có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy, làm nhục danh dự của gia tộc, mày lập tức hướng Khương tiểu thư xin lỗi cho tao, nếu không tao liền lập tức trục xuất mày ra khỏi Ôn gia."

Ôn Hinh Nhã bị Ôn Hạo Văn đánh đến phát ngốc, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, trêи mặt đau đến nóng rát cũng chưa hoàn toàn làm cô tỉnh táo lại. Trong đầu toàn là tiếng mọi người nhỏ giọng nghị luận, nhiều như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng truyền lại.

"Trời ạ! Đúng là cô ta làm, đường đường là đại tiểu thư của Ôn gia mà lại làm ra loại chuyện này, thật đúng là làm nhục gia phong, mất hết thể diện."

"Ban nãy nhìn cô ấy ở bên kia viết chữ, thoạt nhìn cũng là một người có tài văn chương, ngay cả cụ Chung cũng khen ngợi cô ta, một chút cũng không giống loại người sẽ làm ra chuyện như vậy, đúng là... không thể cứ trông mặt mà bắt hình dong được."

"Một đứa nhóc đã từng lăn lộn nơi đầu đường xó chợ còn có thể là cái loại gì tốt? Tôi thấy Ôn gia lúc trước tốt nhất đừng có mang cô ta nhận trở về, cô nhìn xem... Cô ta đã làm ra chuyện gì, vậy mà còn đi ăn trộm đồ của người khác."

"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô ta đối với loại chuyện ăn trộm lừa gạt thiếu đạo đức này cũng không phải là chưa từng làm qua, cho dù có bay lên đầu cành làm phượng hoàng cũng chưa chắc có thể thay đổi được tính nết."

"Cô nhìn Hạ Như Nhã xem, đúng là cô bé tốt, nếu là tôi liền dứt khoát đâm lao theo lao, cũng đều là đứa nhỏ do Ôn gia nuôi dưỡng mười hai năm, Ôn Hạo Văn cũng còn trẻ, nói không chừng về sau còn có thể lại sinh ra một người thừa kế khác."