Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 117: Cái đồng hồ Này là do Như Nhã đưa cho tôi



Editor: Mai Thanh Nguyễn

Beta: Jenny Thảo

Sự tình phát triển đến mức này, cho dù là ai cũng không thể đoán trước được, Khương Nhược Nhân thét lên chói tai, mọi người trong sảnh nhỏ giọng nghị luận, ai nấy cũng đều đứng về phía đối lập với Ôn Hinh Nhã.

Bị hàng nghìn người chỉ trỏ như vậy làm cho cô nhớ tới đời trước của mình cũng bị làm ầm ĩ lên như vậy, áp lực từng chút một đè trêи tấm lưng gầy của cô, chậm rãi cong xuống, khiến cho nội tâm cô càng thêm nặng nề.

Trong đầu của cô hiện tại là một mảnh hỗn độn, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, đồng hồ của Khương Nhược Nhân làm sao lại ở trong túi của mình?

Những lời này cứ như bóng ma tâm lý cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Là ai đã mang đồng hồ của Khương Nhược Nhân để vào trong túi xách của cô?

Ninh Thư Thiến? Hay là Hạ Như Nhã?

Cô đột nhiên bị người ta cho một kϊƈɦ, cả người như bị bóng đè chưa tỉnh hẳn, mồ hôi trong nháy mắt thấm ướt cả ngực làm toàn thân cô lạnh lẽo, lý trí của cô dần thu hồi, ánh mắt trở nên thanh minh hơn, nhìn về phía chiếc đồng hồ mà Khương Nhược Nhân đang cầm trêи tay.

Khi nhìn đến kiểu dáng chiếc đồng hồ kia, những gì không rõ ràng ngay lập tức trở nên minh bạch.

Cô duỗi tay giật lại cái đồng hồ trêи tay Khương Nhược Nhân, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn trông có vẻ suy yếu: "Khương tiểu thư, cô xác định cái đồng hồ này là của cô sao?"

Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh càng thêm sôi trào, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Hinh Nhã càng thêm khinh thường, ngươi ở trước mặt mọi người ăn trộm bị người ta vạch trần, vậy mà còn cố giãy dụa chống chế, không muốn thừa nhận bản thân mình làm sai, hành vi như vậy đúng là không hề có giáo dưỡng, vô sỉ hết sức, nhưng mà hành xử như vậy thật ra mới giống với một đứa nhóc từ nhỏ lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.

Khương Nhược Nhân không nghĩ tới, cô ta đã tìm được đồng hồ của mình ở trong trong túi xách của Ôn Hinh Nhã, vậy mà cô còn dám hỏi như vậy, sắc mặt của cô ta trở nên vặn vẹo, thét to: "Ôn Hinh Nhã, cô đúng là quá vô sỉ, đây rõ ràng chính là đồng hồ của tôi."

Ôn Hinh Nhã đối với sự trào phúng xung quanh không hề để bụng, dung mạo xinh đẹp non nớt lại mang theo vài phần tái nhợt, thanh khiết như ngọc, ánh mắt rực rỡ, lưng đứng thẳng, khi thế vô cùng thanh nhã.

Sắc mặt Ôn Hạo Văn đã xanh mét một mảng, gân xanh trêи trán tựa như những con rắn nhỏ vặn vẹo, lộn xộn ngang dọc đan xen làm cho người ta sợ hãi: "Ôn Hinh Nhã, mày cái đồ nghiệp chướng này, mày còn ngại chưa đủ mất mặt có phải hay không, lập tức xin lỗi Khương tiểu thư cho tao, nếu không hôm nay tao sẽ không tha cho mày."

Ninh Thư Thiến cũng đi theo phụ họa: "Hinh Nhã, đừng có nói hươu nói vượn nữa, trước tiên cứ xin lỗi Khương tiểu thư đã, đừng làm mất mặt Ôn gia chúng ta..."

Ôn Hinh Nhã đánh gãy lời nói của Ninh Thư Thiến, ánh mắt nhìn về phía Khương Nhược Nhân, sắc bén như kim châm: "Cái đồng hồ này là do Như Nhã đưa cho tôi, tôi vậy mà còn không biết cô cùng với Như Nhã mua đồng hồ cùng một kiểu dáng."

Nhãn hiệu đồng hồ Thụy Sĩ Hạ Như Nhã thích chính là Vacheron Constantin, ông ngoại cô đời trước cũng từng tặng cho cô một cái so ra cũng không kém, cô vô cùng yêu thích nó, bởi vì kiểu dáng nạm ngọc xanh vô cùng hợp với sao Hải Dương của cô, cô thường xuyên đeo nó tham dự các loại yến tiệc, cho nên cô mới biết được, cô có thể khẳng định cái đồng hồ trong túi xách của mình là của Hạ Như Nhã, còn chuyện cái đồng hồ của Khương Nhược Nhân ở chỗ nào, vậy thì càng phải hỏi Hạ Như Nhã.

Khương Nhược Nhân ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Hạ Như Nhã.

"Hinh Nhã, chị..., em khi nào..." Huyết sắc trêи mặt Hạ Như Nhã trong nháy mắt bị rút hết, trắng đến trong suốt ảm đạm, mạch máu hiện rõ trêи da mặt nàng vừa mỏng manh lại có chút dữ tợn.

Tiện nhân Ôn Hinh Nhã này làm sao biết được cô ta có một cái đồng hồ giống hệt như vậy? Cô ta cũng chưa từng đeo ở trước mặt Ôn Hinh Nhã? Này rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

"Như Nhã, em quên rồi sao? Em lúc trước không cẩn thận làm hư đồng hồ của chị, sau đó liền lấy cái này bồi thường cho chị." Ôn Hinh Nhã nhìn Hạ Như Nhã, hơi hơi nheo mắt, ánh mắt lóe qua tia nguy hiểm rồi biến mất, trong mắt như cũ thanh lãnh lại đạm mạc, cô vậy mà còn có một loại sắc bén kinh tâm động phách như thế,

"Thật ra..." Không hề có chuyện này! Hạ Như Nhã nhìn Ôn Hinh Nhã, con ngươi híp lại, mũi nhọn trong chớp mắt hướng về phía cô ta, vừa kiên quyết lại uy hϊế͙p͙, giống như hoá thành thực chất, có thể đem cô ta đâm xuyên qua, cô ta cảm giác ánh mắt của mọi người đều hướng về trêи người chính mình, loại ánh mắt tựa như kim châm này làm cho cô ta hận không thể thét chói tai bỏ chạy.

Cô đã biết, cô cư nhiên cái gì cũng đều biết, lời phủ nhận chuẩn bị thốt ra cứ như thế mắc nghẹn trong cổ họng của cô ta.

"Cũng không biết cái đồng hồ kia của Khương tiểu thư rốt cuộc đánh rơi ở đâu..." Dung mạo Ôn Hinh Nhã thanh lệ, mang theo nét hồn nhiên thuần khiết, trong nháy mắt như một đóa quỳnh hoa nở rộ viên mãn.

Thanh âm khinh thường bây giờ lại như dao nhỏ cắt vào da thịt của Hạ Như Nhã, đau đến thấu tâm, cô ta nghe ra được Ôn Hinh Nhã là đang uy hϊế͙p͙ cô ta, cô ta nếu như hiện tại không thừa nhận, vậy thì cô liền đem sự thật nói ra hết.

Khương Nhược Nhân thấy Hạ Như Nhã sau một lúc lâu cũng không nói thêm lời nào, căm giận trừng mắt nhìn Ôn Hinh Nhã: "Ôn Hinh Nhã, cô không cần cố chống chế nữa, Như Nhã cũng không có chính miệng xác nhận cô ấy có một cái đồng hồ kiểu dáng giống của tôi, cô căn bản chính là muốn nhờ vào Như Nhã giải vây."

Ôn Hinh Nhã lạnh nhạt nói: "Tôi tuy rằng không có mua đồng hồ Thụy Sĩ, nhưng cũng nghe người ta nói loại đồng hồ kiểu dáng như thế này số lượng có hạn, mỗi một cái đều có mật mã chống trộm độc nhất vô nhị, không bằng chúng ta liền gọi cho xưởng sản xuất ở Thụy Sĩ, hỏi một chút xem mật mã của chiếc đồng này thì như thế nào?"

Biến cố bất thình lình xảy ra lúc trước làm cho cô bị khϊế͙p͙ sợ cùng hoang mang lo sợ, trong lúc nhất thời thất thố, cư nhiên quên mất việc tra xét, không chỉ có cô, đoán chửng rất nhiều người ở đây cũng đều như vậy, cho nên mới để cho sự việc phát triển đến mức này.

Khương Nhược Nhân ngẩn ra, bởi vì chiếc đồng hồ này là cha cô ta cho, cô cũng không biết còn có thể tra cái này.

Tất cả mọi người bao gồm cả Chung Như Phong ở bên trong đều bị kinh ngạc, lúc này mới biết được thì ra còn có thể tra cái này, như thế về cơ bản cũng có thể nhận định được, Ôn Hinh Nhã không có trộm đồng hồ của Khương Nhược Nhân.

Ánh mắt của Ôn Hinh Nhã nhìn về phía cha của Khương Nhược Nhân: "Tôi nghe nói ngài đã mua cái đồng hồ này tặng cho con gái của mình, nói vậy hẳn là biết được những lời tôi nói đều là sự thật!"

Cha Khương trong lúc nhất thời á khẩu không thể trả lời.

Hạ Như Nhã thấy đại thế đã mất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt càng thêm mỏng manh, thấp giọng nói: "Tôi lúc trước xác thực có đưa cho Hinh Nhã một cái đồng hồ kiểu dáng giống như vậy, ban nãy cũng không có nhìn kỹ tới kiểu dáng của nó, cho đến lúc Hinh Nhã nói tôi mới biết được mình vậy mà mua cùng một kiểu đồng hồ với Khương tiểu thư."

Cô ta không thể không thừa nhận, hiện tại chuyện này muốn giấu cũng không không cách nào giấu được, thời điểm cô ta mua cũng có đăng ký tên họ khách hàng, mỗi một cái mật mã riêng biệt đầu có lưu trữ thông tin của khách hàng, cô ta vậy mà quên mất điều này, để cho Ôn Hinh Nhã thoát được một kiếp.

Nếu Ôn Hinh Nhã muốn đem cô ta khai ra, chỉ cần gọi điện cho công ty Vacheron Constantin tại Thụy Sĩ xác nhận liền biết được cô ta có mua cái đồng hồ kiểu dáng giống như vậy hay không, cô ta cũng không thể tránh khỏi có liên quan, hiện giờ Ôn Hinh Nhã đã rửa sạch hiềm nghi của chính mình, cô ta cũng vội vã phủi sạch quan hệ, cũng thuận theo cho Ôn Hinh Nhã một bậc thang đi xuống.

Hạ Như Nhã đứng ra làm nhân chứng, hầu như không còn có ai tiếp tục hoài nghi Ôn Hinh Nhã trộm đồng hồ của Khương Nhược Nhân.

"Chuyện này... thật ra cũng chỉ là hiểu lầm!" Ninh Thư Thiến không nghĩ tới, Ôn Hinh Nhã chỉ ngắn ngủi đôi ba câu liền rửa sạch hiềm nghi của bản thân, trong lúc nhất thời bà ta ngây ngốc tại chỗ, trong lòng một bụng phẫn hận.