Trọng Sinh Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 953: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (215)





Phong Lăng mím môi, bị người đàn ông nhìn như vậy, cô bắt đầu thấy không được tự nhiên.

Điều mấu chốt là bị anh ép lên tường như thế này, cô không thể không hoài nghi mảnh vải quấn trước ngực mình rốt cuộc có được quấn chặt hay không, có bị anh phát hiện ra phần ngực mình có gì khác thường hay không…

Dù sự khác biệt không quá rõ ràng, nhưng nếu cứ thế này mãi, chắc chắn cô vẫn sẽ bị lộ.

Trước giờ Phong Lăng luôn phải chịu thua thiệt khi đứng trước mặt người đàn ông này, hơn nữa cũng không biết tại sao hết lần này tới lần khác, cô luôn bị anh nắm trong lòng bàn tay như vậy…

Dù sao… Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên…

Hơn nữa cô đã sớm bị anh giở trò.

Dù anh không nhớ nhưng trong lúc cân nhắc thiệt hơn, hình như bây giờ phản kháng không hề có ích lợi gì với cô cả.
Dù tay chân đang bận rộn nhưng Lệ Nam Hành vẫn ung dung ngắm nhìn vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì của Phong Lăng, cuối cùng Phong Lăng không chịu đựng được nữa. Bị ép lên tường thế này, dù thế nào thì cuối cùng cô cũng không chiếm được chút ưu thế nào cả, vậy chỉ bằng cô chủ động một chút, dẫu sao… dẫu sao cũng đã thế này rồi …

Vì vậy, một giây sau, bàn tay đang bị anh ấn xuống chỗ đó của cô chợt cử động.

Trán người đàn ông hơi cau lại, anh nhìn động tác bất ngờ của cô.

“Tôi, tôi không thạo lắm…” Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh, lúc nói ra câu này, gương mặt cô đã nóng tới mức có thể luộc chín một quả trứng.

Đôi mắt của người đàn ông thoáng chốc chứa đầy vẻ mù mịt, giống như một dòng nước xoáy có thể cuốn cô vào trong, khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười vui vẻ:
“Tôi dạy cậu.”

Lúc đi từ trong phòng tắm ra, Phong Lăng nhanh chóng chỉnh lại trang phục trên người mình, sau đó cô kéo áo lên, cố gắng che đi những vết hôn đậm nhạt khác nhau trên cổ.

Tay cô mỏi muốn chết, cô phát hiện làm mấy chuyện này còn mệt hơn so với huấn luyện thể lực vài tiếng đồng hồ trong sân huấn luyện, điều quan trọng hơn nữa là chuyện này thật sự đã phá vỡ một phòng tuyến nào đó trong đáy lòng cô. Cô đóng giả làm con trai lâu như vậy nhưng chưa từng biết hóa ra thân thể của đàn ông và phụ nữ lại khác biệt nhiều đến thế.

Đặc biệt là những sự biến đổi khi cô làm chuyện đó…

Hình như một bàn tay của cô cũng không nắm hết được.

Đêm ở trên núi tuyết hôm đó, rốt cuộc làm sao cô có thể chịu đựng được nhỉ?

Chẳng trách cô đau đến mức mấy ngày cũng không muốn xuống giường.
Ban nãy lúc giúp anh làm chuyện đó trong nhà tắm, anh không hề cởi đồ của cô, chỉ luôn ôm cô vào lòng, tinh tế hôn lên vành tai mẫn cảm.

Thậm chí Phong Lăng còn cảm giác được rằng, khi ôm cô, thân thể anh ngày một căng cứng hơn, hai cánh tay cũng siết chặt như thể sắp nghiền nát cô ra.

Lệ Nam Hành hừ nhẹ, khẽ cắn lên vành tai cô, tiếng thở dốc khàn đục đến mức khiến cô run rẩy, làm gương mặt cô nóng ran. Cuối cùng, hình như người đàn ông không nhịn được nữa mà hôn cô. Anh cúi đầu xuống, đến khi không thể khống chế được nữa định cởi cúc áo của cô, nhưng cuối cùng anh lại cố kiềm chế để không làm vậy, mà chỉ lưu lại từng dấu hôn trên cần cổ của cô.

Tiếp theo đó, Phong Lăng không biết mình đã đi ra ngoài như thế nào.

Nhưng kết quả là tay cô mỏi, mặt thì nóng, lòng bàn tay cũng cực kỳ nóng.
Lúc này trong phòng tắm sau lưng truyền đến tiếng nước chảy, Phong Lăng cấp tốc chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Nhân lúc tạm thời Lệ Nam Hành không thể sang đây, cô vội vàng đi tắm, sau đó quấn chặt lại ngực, mặc đồ, nằm lên giường, nhưng vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng người đàn ông ôm chặt lấy cô vào lòng và cơ thể căng cứng lúc đó lại không ngừng hiện lên…

Phong Lăng chợt kéo chăn chùm lên mặt mình. Một lúc sau, cô trở mình trên giường, cầm lấy cái gối tiếp tục đè lên đầu.

Chỉ một lần này nữa thôi, lần sau cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện này nữa!!!

Vì gần như mất ngủ cả đêm, chỉ cần nhắm mắt lại là lại thấy dáng vẻ đó của người đàn ông, nên đến hôm sau khi trời gần sáng, Phong Lăng mới ngủ được, vì vậy cô đã ngủ thẳng một mạch đến giữa trưa mới dậy.
Phong Lăng tưởng rằng Lệ Nam Hành không sang tìm mình, cô đã ngủ một giấc rất ngon, cô cứ ngỡ do tâm trạng mệt mỏi và tay cũng mỏi dẫn đến mệt lử.

Nhưng kết quả, giây phút tỉnh lại, đang chuẩn bị mở mắt ra, cô chợt cảm thấy thân thể mình có sự khác lạ. Trong giây phút đó, cô đã nhận ra là có chuyện gì, khi mở mắt ra, Phong Lăng bất chợt nhìn thấy gương mặt tuấn tú đó của người đàn ông đang phóng đại ngay trước mắt mình.

Rõ ràng là Lệ Nam Hành vẫn còn đang say giấc nhưng quan trọng nhất là anh đang ngủ trên giường của cô, ôm cô cùng ngủ!

Đầu của Phong Lăng muốn nổ tung, cô vừa định cử động, nhưng bả vai chỉ khẽ động đậy một chút đã bất ngờ bị người đàn ông dùng sức kéo vào lòng, đồng thời đôi môi của anh dán lên trán cô, giọng nói trầm khàn mang theo sự ngái ngủ khi bị đánh thức vang lên: “Hôm nay không có việc gì, ngủ thêm một lúc đi, ngoan.”
Thân thể Phong Lăng chợt cứng đờ, dường như người đàn ông đã cảm nhận được thấy sự không linh hoạt của cô, nụ hôn rơi trên trán cô của anh đột nhiên thấp xuống, áp xuống cánh môi nhỏ lúc cô chưa kịp phản ứng lại. Nụ hôn nhẹ nhàng giống như trấn an, sau đó anh tiếp tục nhắm mắt lại, ôm lấy cô nói: “Ngủ tiếp đi.”

Rốt cuộc anh đã vào phòng cô từ khi nào?

Hôm qua, tắm xong là cô đi ngủ, cô nhớ rõ ràng mình đã khóa trái cửa phòng ngủ lại.

Nhưng…

Dù gì căn hộ này cũng là của Lệ lão đại, chắc chắn phòng nào cũng có chìa khóa dự phòng.

Khóa trái cửa thông thường là cách đề phòng quân tử chứ không phòng được tiểu nhân, còn Lệ Nam Hành không phải là quân tử, mà anh cũng chẳng làm tiểu nhân.

Lệ Nam Hành chính là một người ngang ngược như thế đấy. Dù sao nơi đây cũng là nhà của anh, chỉ cần anh muốn vào một phòng nào đó, dù cô có khóa trái mấy lần cửa thì với anh cũng không hề có chút trở ngại nào.
Phong Lăng ngồi bật dậy, giơ tay, đẩy cánh tay đang ôm mình ra, sau đó xoay người, bước xuống giường.

Bấy giờ Lệ Nam Hành mới tỉnh nhìn về phía cô, trông thấy Phong Lăng nhảy xuống giường xong là định đi ra ngoài, anh nhíu mày, khàn giọng hỏi: “Đi đâu?”

“Về căn cứ!” Phong Lăng cũng không ngoảnh đầu lại, thậm chí còn không thèm rửa mặt, định đi thẳng ra ngoài.

Lệ Nam Hành vừa nằm xuống lại, đột nhiên cau mày, tưởng tai mình nghe nhầm, vài giây sau, anh mới mở choàng mắt, ngồi dậy xuống giường, chạy ra phòng khách đã trông thấy Phong Lăng đang cầm lấy chiếc áo khoác, chuẩn bị xỏ giày. Anh tóm lấy cổ tay cô kéo lại, thuận thế kéo cô vào lòng, sau đó cụp mắt nhìn: “Vội về căn cứ thế làm gì?”

Phong Lăng vốn đã rất hối hận khi đã thật sự đồng ý giúp anh chuyện gì gì đó vào buổi tối ngày hôm qua, hôm nay cô vừa mở mắt đã phát hiện mình đang nằm trong lòng anh, còn chung chăn chung gối, đến tư thế cũng mập mờ như thể hai người đã có gì đó tối qua. Chuyện này đã vượt khỏi tâm lý chuẩn bị và dự kiến của cô.
“Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi nên về căn cứ để chuẩn bị đối mặt với hình phạt sắp tới. Ngoài ra, tôi đã hậu tạ lão đại rồi, tôi nghĩ phương thức cũng có thể coi là rất có thành ý.” Phong Lăng nghiêm mặt nói: “Vì vậy, bây giờ tôi cũng nên về căn cứ thôi.”

Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn cô, cánh tay anh vòng qua eo cô, nhàn nhạt nói: “Xử lý toàn bộ sự việc xong xuôi vẫn cần thêm mấy ngày, chuyện đã giao cho mấy ông cụ rồi, cậu không cần phải quan tâm nhiều nữa. Cuối cùng đợi kết quả xử lý là được, bây giờ không cần về căn cứ.”

“Tôi vẫn nên quay về thì hơn.”

“Tôi không cho phép cậu về thì cậu nghĩ mình có thể bước chân vào căn cứ XI sao?”