Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 97: Đăng cơ (thượng)



Đăng cơ (thượng)

2022.10.01 ~ 2022.10.04

Vệ Cẩm Vinh lời nói chuẩn xác khiến người ta không thể không tin, các đại thần vốn dĩ im lặng xem diễn cũng nhịn không được châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ, có mấy người lá gan lớn thậm chí còn trắng trợn táo bạo dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Vệ Cẩm Hoa.

Mà thân là đối tượng bị mọi người bình phẩm, Vệ Cẩm Hoa vẫn như thường lệ mặt không đổi sắc gợn sóng bất kinh, ngay cả mí mắt cũng không hề động.

"Hảo hảo hảo, Tứ hoàng đệ nói lời này thật là hảo a. Thật sự là ngôn chi chuẩn xác khiến người không thể không tin." Vệ Cẩm Hoa bề ngoài là khen ngợi Vệ Cẩm Vinh ngôn luận xuất sắc nhưng thực tế lại đang bất động thanh sắc phản bác hắn, giọng nói không lớn nhưng vẫn lộ ra một cổ uy nghiêm sinh ra đã có sẵn, "Chỉ là những lời này của Tứ hoàng đệ tất cả đều có chứng cứ rõ ràng sao? Phải biết rằng nếu chỉ là phỏng đoán nói miệng thì chính là bôi nhọ a."

Một câu này của Vệ Cẩm Hoa đã thành công đặt ra vấn đề quan trọng nhất, vô luận là thật hay giả, nếu không có chứng cứ thì cũng chỉ có thể là phán đoán không có giá trị mà thôi. Vì thế, các vị đại thần hôm nay vốn dĩ đã bị nhiều sự kiện liên tiếp đột ngột phát sinh chấn đến thập phần đau đầu lập tức liền đem ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Vệ Cẩm Vinh.

"Chứng cứ? Này còn cần chứng cứ sao? Chỉ cần ở kinh thành hỏi thăm vài vị lão nhân ba mươi năm trước từng sống gần cửa thành là được. Mọi người đều biết năm đó Lâm đại tiểu thư ở mỗi lần đại quân xuất chinh trở về đều sẽ đứng ở trên tường thành chờ đợi tình nhân của nàng hồi kinh a." Vệ Cẩm Vinh ngữ khí khẳng định, hiển nhiên đã làm đủ chuẩn bị hỏi thăm quá một lần.

"Trên đời này ai mà không có quá khứ? Ngươi chỉ dựa vào việc Tiên hoàng hậu trước khi gả cho phụ hoàng từng có tình nhân là có thể nói nàng không trinh tiết, nói Đại hoàng huynh không phải nhi tử của phụ hoàng sao? Ngươi nên biết rằng Đại hoàng huynh chính là sau khi Tiên hoàng hậu cùng phụ hoàng thành thân được ba năm mới ra đời, hoàng cung đại nội chẳng lẽ là nơi ai cũng có thể tiến vào hay sao?" Vệ Cẩm Dương cảm thấy ngôn luận này của Vệ Cẩm Vinh quá mức nực cười, cơ hồ là vừa nghe xong đã tìm ra sơ hở.

Kiêu Kỵ Vương vừa dứt lời, các triều thần cẩn thận tưởng tượng cũng cảm thấy không sai. Hoàng cung đại nội không phải là loại địa phương ai muốn vào thì vào, huống chi còn ở bên trong cùng với Thái tử phi năm đó yêu đương vụng trộm. Lập tức đến phiên Vệ Cẩm Vinh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

"Đây là bởi vì", Vệ Cẩm Vinh nhận thấy ánh mắt lộ rõ không tín nhiệm của các đại thần đang hướng về phía chính mình, cả khuôn mặt lập tức trướng đến xanh tím, hắn đang muốn đem chứng cứ khác còn nắm giữ trong tay nói ra lại bỗng nhiên bị một giọng nữ uy nghiêm từ bên ngoài truyền đến đánh gãy.

"Đều không cần ồn ào, trước linh cữu của Tiên đế yêu cầu giữ yên lặng, tất cả đều an tĩnh lại cho ai gia." Lưu hoàng hậu sau khi được Vệ Cẩm Dương trấn an xong đã ngừng khóc, lúc này trang dung sạch sẽ khoát một thân tang phục chậm rãi từ ngoài điện đi tới, rất có một cổ phong thái uy nghiêm của mẫu nghi thiên hạ, "Nếu Tứ hoàng tử đối với thân thế của Thái tử gia tỏ vẻ nghi ngờ, chi bằng trực tiếp thỉnh Thái tử đến trước Tử Vân Huyết Ngọc nghiệm chứng thật giả. Đến lúc đó, rốt cuộc có phải huyết mạch của hoàng thất Tử Vân hay không, chẳng phải vừa xem liền hiểu ngay hay sao, cần gì tranh chấp? Không biết Thái tử có dám?"

Lưu hoàng hậu vừa đề ra phương án này, rất nhiều đại thần trong lòng còn tồn tại nghi ngờ lập tức liền sáng tỏ lên. Bọn họ như thế nào đã quên còn có Tử Vân Huyết Ngọc đâu? Tử Vân Huyết Ngọc này chính là hoàng đế khai quốc của Vệ thị hoàng triều thỉnh tiên nhân thi pháp dùng máu tạo thành, chỉ có máu của hậu nhân Vệ thị nhỏ xuống mới có thể được Huyết Ngọc hấp thu, mỗi vị hoàng tử của Tử Vân lúc vừa sinh ra đều sẽ phải dùng nó tới nghiệm chứng thân thế.

Hiện tại chỉ cần Thái tử gia thỉnh đến Huyết Ngọc rồi ở trước mặt văn võ bá quan tích huyết nghiệm chứng, hết thảy không phải sẽ được sáng tỏ hay sao? Vệ Cẩm Dương cũng nghĩ thông suốt điểm này, nháy mắt ở dưới đáy lòng vì mẫu hậu đại nhân điểm một vạn cái tán, chỉ cảm thấy từng ấy năm tới nay đến lúc này nàng mới xem như bộc lộ rõ nhất tư thái của một vị mẫu nghi thiên hạ, quá thông tuệ quá uy nghiêm rồi.

"Vì đánh mất nghi ngờ của các vị đại thần, cũng vì trả lại danh dự và một cái thanh tĩnh cho Tiên đế cùng Tiên hoàng hậu, nhi thần tự nhiên là dám." Vệ Cẩm Hoa cũng giữ vững dáng vẻ gợn sóng bất kinh, không chút do dự liền đáp ứng, hiển nhiên đối với thân thế của chính mình hoàn toàn nắm chắc.

Chúng đại thần trong điện nhìn thấy Thái tử gia tự tin như thế, cho dù còn chưa nghiệm chứng thì trong lòng cũng đã đối với thân thế của y tin tưởng đến chín phần.

"Từ từ, căn bản là không cần nghiệm, cũng không thể nghiệm." Vệ Cẩm Hoa là người bị yêu cầu nghiệm thân thì sảng khoái đồng ý nhưng Vệ Cẩm Vinh là kẻ đưa ra nghi ngờ lại chột dạ hoảng loạn ngăn cản.

"Vệ Cẩm Vinh, ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ sợ đại ca nghiệm chứng ra thật đúng là huyết mạch Vệ thị, chính ngươi xuống đài không được phải bị trị tội bôi nhọ danh dự Tiên hoàng hậu hay sao?" Vệ Cẩm Dương hơi có chút phiền chán nhìn Vệ Cẩm Vinh, này không phải là rảnh rỗi sinh nông nỗi cộng thêm chỉ số thông minh thấp đến đáng thương sao?

"Bởi vì ta chỉ nói Vệ Cẩm Hoa không phải là nhi tử của phụ hoàng chứ chưa nói y không phải là hậu duệ của Vệ thị." Vệ Cẩm Vinh lúc này đã một lần nữa tìm về tự tin, dùng ánh mắt xem kẻ ngu muội mà nhìn Vệ Cẩm Dương, "Đây cũng là nguyên nhân ta dám nói tình nhân của Lâm Tuyết Loan có cơ hội cũng có bản lĩnh tiến cung cùng Thái tử phi yêu đương vụng trộm (1)."

Vệ Cẩm Vinh vừa dứt lời, toàn trường lập tức yên tĩnh xuống, mọi người đồng loạt nhìn vệ vị Tứ hoàng tử này chờ hắn nói tiếp, ngay cả Lưu hoàng hậu vốn đang giữ hình tượng uy nghiêm cũng tựa như nghĩ tới cái gì mà nhăn lại mày.

"Ngươi có ý tứ gì?" Ngay lúc bầu không khí lặng ngắt như tờ này còn có xu hướng kéo dài thật lâu, một người từ đầu đến cuối vẫn đứng ở bên cạnh thong thả xem diễn đột nhiên lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh này, đó chính là Vân Tương Vương Vệ Thiệu Đường.

Vệ Thiệu Đường ba mươi năm trước chính là Tử Vân đệ nhất mỹ nam, là chiến thần trong truyền thuyết khiến người ta kính nể, hiện giờ tuy dung mạo đã không còn trẻ tuổi nhưng khí thế vẫn như cũ chưa từng suy giảm. Người như vậy lại ở ngay lúc này đứng ra lên tiếng, không thể không làm người xem có chút suy nghĩ miên man bất định.

"Ta mới là người nên hỏi ngươi, tiểu hoàng thúc tổ. Ta đã tự mình đi tìm vị cung nhân năm xưa từng hậu hạ bên người Tiên hoàng hậu lúc ả ta còn là Thái tử phi nhưng không lâu sau đó đã bị đưa ra cung, bọn họ nói cho ta không ít chuyện thú vị đâu." Vệ Cẩm Vinh tươi cười quỷ dị rõ ràng không có ý tốt nhưng đầu mâu lần này lại chỉ thẳng Vân Tương Vương, "Theo như lời của bọn họ, năm đó Lâm Tuyết Loan gả cho Tiên hoàng, thời điểm đó còn là Thái tử, bởi vì không thích Tiên hoàng tâm cao khí ngạo nên suốt một năm vẫn luôn không chịu viên phòng. Thẳng đến ngày đại hôn của Vân Tương Vương, Lâm Tuyết Loan mới tựa như phát điên đem chính mình uống đến say khướt... lúc này mới miễn cưỡng cùng Tiên đế viên phòng. Cho dù vậy, Lâm Tuyết Loan còn không ngừng một lần ở trước mặt Tiên đế tỏ vẻ bản thân không muốn vì Tiên đế sinh hạ bất luận một đứa con nào."

Đối với cái mà Vệ Cẩm Vinh gọi là bằng chứng, Vệ Thiệu Đường tuy rằng không lộ vẻ hốt hoảng nhưng cũng không có ý phản bác, dường như cam chịu những gì hắn nói đều là sự thật.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vệ Cẩm Dương nguyên bản mười phần nắm chắc cũng không khỏi sinh ra nghi ngờ. Câu chuyện Uyên Ương Mộng kia là Lâm hoàng hậu vì Vân Tương Vương mà viết sao? Nếu vậy, lúc nàng bệnh tình nguy kịch còn dùng hết tâm huyết viết ra chuyện xưa này rồi đem nó giao cho Vệ Cẩm Hoa... là có ý tứ gì? Vệ Cẩm Dương đến nay còn nhớ rõ ràng, năm ấy sau khi hắn nói cảm thấy quyển sách kia chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu chứ không có ẩn ý nào khác, không đến mấy ngày sau Vệ Cẩm Hoa liền uống say kéo hắn tố khổ... Chẳng lẽ???

Vệ Cẩm Dương nghĩ đến đây đột nhiên tưởng tự đánh một cái vào đầu mình, vì loại thiết tưởng lung tung rối loạn này mà cảm thấy khiếp sợ. Hắn sao lại có thể dựa vào một quyển sách cùng với lời nói của Vệ Cẩm Vinh mà nghi ngờ nhân phẩm của tiểu hoàng thúc tổ cùng Tiên hoàng hậu? Thật sự là quá không nên.

Bên kia, Vệ Cẩm Vinh tự nhận là Vân Tương Vương bị chính mình kinh sợ đến không dám lên tiếng cho nên cười càng thêm đắc ý, chậm rãi nói tiếp, "Trước khi Vệ Cẩm Hoa sinh ra, có cung nhân nói từng trông thấy tiểu hoàng thúc tổ ngươi âm thầm gặp mặt Thái tử phi, hai người còn ở địa phương không cho ai nhìn thấy lén lút hai canh giờ, không lâu sau đó liền truyền ra tin tức Lâm Tuyết Loan có thai. Năm Vệ Cẩm Hoa một tuổi, chiến sự ở Tĩnh An bùng nổ, tiểu hoàng thúc tổ ngươi ở trên chiến trường mất tích không rõ, có cung nhân chứng kiến Thái tử phi không ngừng hướng Tiên hoàng, lúc ấy vẫn là Thái tử, dập đầu... cầu Tiên hoàng thả ả ta ra cung, cho ả ta đến chiến trường tìm ngươi."

"Có mấy chuyện này, tiểu hoàng thúc tổ còn cho rằng thân thế của Vệ Cẩm Hoa còn có thể sáng rọi như ban ngày sao? Y rốt cuộc là hoàng huynh của ta? Hay ta phải gọi y là 'hoàng thúc' đây? Tin tưởng trong lòng tiểu hoàng thúc tổ nhất định là rõ ràng nhất đi?" Vệ Cẩm Vinh cười đến vô cùng đắc ý.

Lời này vừa dứt, những đại thần nguyên bản đã tin tưởng Thái tử gia lại sôi nổi quét mắt về phía Vân Tương Vương vẫn luôn gợn sóng bất kinh, hiển nhiên mỗi người đều đang chờ đợi vị này đáp trả.

Đừng nói, vừa chú ý quan sát liền lập tức phát hiện, Vân Tương Vương tuy đã lớn tuổi nhưng từ khuôn mặt hiện tại vẫn không khó hình dung năm xưa vị này là cỡ nào tuấn mỹ phong hoa... thật đúng là cùng Thái tử gia hiện tại có vẻ rất giống a.

"Ngươi có thể thỉnh mấy vị cung nhân kia tới cùng ta đối chứng, cũng có thể quang minh chính đại đi tra. Năm đó khi ta cùng Tiên hoàng hậu đơn độc gặp mặt thì nàng đã có thai hơn hai tháng. Chỉ vì nàng hậm hực thành tật không muốn sinh con cho nên Lâm tướng mới nghĩ cách mời ta đến khuyên bảo nàng." Vân Tương Vương thái độ vẫn luôn là quân tử bình thản, "Thái tử thật sự là cốt nhục của Tiên hoàng, điểm này ta có thể thề để chứng minh."

Vân Tương Vương không hề che giấu thừa nhận giữa hắn cùng Tiên hoàng hậu từng có một đoạn chuyện cũ nhưng lại kiên quyết không thừa nhận cùng nàng có gian díu, thậm chí nguyện ý thề rằng Thái tử tuyệt đối là cốt nhục của Tiên hoàng, các vị đại thần đối với hành vi này cũng là nửa tin nửa không, có vài người vẫn đang muốn chờ xem kịch vui.

Nhưng vô luận những người này nghĩ như thế nào, Vệ Cẩm Dương lại vô cùng kiên định tin tưởng mỗi một câu của tiểu hoàng thúc tổ, chỉ có người nội tâm hoàn toàn trong sạch mới có thể làm được hành động nói thẳng không hề cố kỵ như thế.

"Tiểu hoàng thúc tổ thật sự là năng ngôn thiện biện a? Chỉ tiếc hành vi của ngươi đã bán đứng các ngươi." Vệ Cẩm Vinh gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Thiệu Đường, phảng phất cảm thấy hắn chính là chứng cứ lớn nhất chứng minh thân thế của Vệ Cẩm Hoa là giả, "Nếu Vệ Cẩm Hoa không phải con của ngươi, ngươi sao lại ủng hộ lập y làm hoàng đế? Thậm chí trong bất tri bất giác cũng đem Vệ Cẩm Dương cùng Lưu gia kéo vào trận doanh của y. Phải biết rằng Lâm Lưu hai nhà trước kia chính là thế bất lưỡng lập, huống hồ nếu suy xét đến ích lợi của ngươi cùng Lưu gia thì cũng là nên ủng hộ Vệ Cẩm Dương mới đúng đi?"

"Đủ rồi, Vệ Cẩm Vinh ngươi không cần lại đứng ở đây bôi nhọ danh dự của tiểu hoàng thúc tổ cùng đại ca. Người cho rằng Đại hoàng huynh thích hợp kế vị là ta, người thuyết phục ngoại tổ phụ đứng về phía Đại hoàng huynh cũng là ta, từ đầu đến cuối tiểu hoàng thúc tổ đều chưa từng nói qua một chữ." Vệ Thiệu Đường chưa đáp lại, Vệ Cẩm Dương đã trước một bước phản bác.

"Vệ Cẩm Dương ngươi thật là một cái đại ngốc tử, bị người bán còn giúp người thu tiền (2) a? Ngươi cùng Lưu gia không biết khi nào đã bị vị sư phụ tốt kiêm tiểu hoàng thúc tổ này tẩy não, mới có thể đến lúc này còn giúp đỡ con trai hắn lên làm hoàng đế mà thậm chí đem chính mình bồi đi vào." Vệ Cẩm Vinh ngược lại cảm thấy hắn chưa từng gặp qua một tên hoàng tử nào ngu xuẩn như Vệ Cẩm Dương, rõ ràng có được hậu thuẫn cường đại như tướng môn Lưu gia nhưng không chỉ không dùng đến mà còn chắp tay nhường toàn bộ cho người khác.

"Tứ điện hạ nghiệp chướng nói đủ rồi sao? Năm đó việc điện hạ nhà ta đi khuyên Tiên hoàng hậu không cần phá thai, chính ta vẫn luôn biết. Ta không rõ năm đó cảm tình của Tiên hoàng hậu đối với điện hạ là cái dạng gì, nhưng ta biết rõ sau khi điện hạ thành thân thì trong lòng cũng chỉ có một mình ta. Lưu Linh Tê ta cái gì đều có thể chịu đựng, nhưng duy độc không thể chịu được đồ vật bị người khác chạm vào cùng với dùng chung trượng phu." Vệ Cẩm Dương chưa đáp, tiểu di của hắn từ đầu tới cuối vẫn chưa nói một từ rốt cuộc giành trước mở miệng, khóe mắt đuôi mày toàn là kiêu ngạo, "Ta tưởng điểm này rất nhiều người ở đây đều rõ ràng."

Dám đem trượng phu so sánh với đồ vật, chuyện này cũng chỉ duy độc một mình Lưu Linh Tê, viên minh châu của Lưu thị nhất tộc, nữ tử kiệt ngạo bất tuân lớn lên trên lưng ngựa mới có thể làm được. Một vị nữ tử chỉ cần nghiêm túc lên liền phát ra khí thế túc sát không hề thua kém đấng mày râu như nàng sao có thể tiếp thu cùng người khác dùng chung trượng phu đâu? Năm đó vị cô nãi nãi này chính là hoàng đế ban hôn cũng dám kháng chỉ không gả, cho dù phu quân là Vương gia cũng không cho phép nạp thiếp a.

Có lẽ thật sự Lưu Linh Tê sau khi thành thân đã dịu dàng lâu lắm, cho nên ngươi ta đã quên mất hình ảnh thiếu nữ tiên y nộ mã, mãn nhãn túc sát năm đó. Hôm nay Vân Tương Vương phi đã làm tất cả mọi người biết được nàng vẫn như cũ là vị tướng môn hổ nữ bá đạo vô cùng.

Lưu Linh Tê nói những lời này, có lẽ còn rất nhiều người không tin tưởng lắm nhưng Lưu hoàng hậu cùng sở hữu vây cánh của Lưu gia đều tin tưởng không hề nghi ngờ. Có lẽ tình yêu sẽ thay đổi Lưu nhị tiểu thư lạnh băng túc sát nguyên bản so với hình tượng hiền thê lương mẫu kém đến rất xa, nhưng nó lại thay đổi không được phần kiệt ngạo vĩnh viễn tồn tại trong lòng nàng.

"Ta tuyệt đối tin tưởng đại ca cùng tiểu di trượng." Vệ Cẩm Dương lập tức đứng ra cho thấy thái độ của chính mình. Hắn gọi chính là 'tiểu di trượng' mà không phải 'tiểu hoàng thúc tổ'. Tràng biến cố này khiến cho hắn xem như lần đầu tiên hiểu biết tới tâm tính kiệt ngạo của tiểu di nhà hắn.

Đến tận đây, trận biến cố này xem như hạ màn, cho dù Vệ Cẩm Vinh có nói nhiều thế nào thì cũng không thay đổi được gì. Ở trong mắt các vị đại thần, so sánh toàn bộ các vị hoàng tử của Tiên hoàng, người nhất có tư cách kế vị vốn dĩ chỉ có Thái tử cùng Kiêu Kỵ Vương. Hiện tại Kiêu Kỵ vương đã tỏ rõ lập trường muốn làm trung thần đứng về phía Thái tử gia, như vậy cho dù vạch trần Thái tử thật sự là nhi tử của Vân Tương Vương thì cũng có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn nâng đỡ Tứ hoàng tử làm hoàng đế sao? Vừa thấy chính là một tên chỉ biết ăn chơi trác táng bùn nhão không trát được tường, càng không có bối cảnh cùng hậu thuẫn.

Cho nên ngay cả bọn họ không tin thì cũng không muốn tiếp tục truy cứu, dù sao nếu Vệ Cẩm Hoa không phải là nhi tử của Tiên đế mà là của Vân Tương Vương thì cũng có vấn đề gì quan trọng đâu, kia chẳng phải cũng là hậu duệ của hoàng tộc Vệ thị hay sao? Huống chi người ta còn có quân quyền cùng chính quyền song trọng trấn áp a.

Kết cục của vở kịch này chính là Vệ Cẩm Vinh bởi vì náo loạn linh đường của Kính Hoà Đế cho nên sau khi hạ táng Tiên đế xong liền bị vị Thái tử chuẩn bị đăng cơ lấy cùng một chữ mà năm xưa Tiên đế dùng để ban chết cho mẫu phi của hắn để hạ lệnh giam lỏng hắn, chính là chữ 'điên'.

"Đại hồ ly, mặc kệ di chiếu viết cái gì, ngươi vẫn nên đem nó giao ra đây đi. Rốt cuộc hiện tại thế cục đã định, Hoàng thượng cũng đã bắt đầu chuẩn bị đại điển đăng cơ, ngươi lưu giữ đạo di chiếu kia không chỉ không thể ảnh hưởng tới Hoàng thượng mà còn khiến cho kẻ xấu mơ ước a." Đại điển đăng cơ ngày một đến gần, Vệ Cẩm Dương chưa kịp hỗ trợ trấn an Thái hậu mà phải chạy tới chỗ này tận tình khuyên nhủ Lâm Giản.

"Cừu con, ngươi muốn làm hoàng đế không?" Lâm Giản lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, bỗng nhiên nghiêm túc đánh giá phản ứng của hắn.

"Không nghĩ a, làm tướng quân mới là tâm nguyện của ta. Làm hoàng đế mới không có gì tốt, phải thức khuya dậy sớm, có khi mệt chết ở trên long ỷ, loại chức nghiệp đau đầu nhức óc này vẫn là đại ca của ta tương đối thích hợp." Tuy rằng không biết Lâm Giản vì sao lại hỏi như vậy nhưng Vệ Cẩm Dương vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời.

"Ta cũng cảm thấy ngươi sẽ nói như vậy." Lâm Giản nhìn vị bằng hữu của hắn cười khẽ.

"Nói như vậy, ngươi đồng ý giao ra di chỉ?" Vệ Cẩm Dương kinh ngạc nhìn Lâm Giản, không rõ hắn như thế nào liền đồng ý dễ dàng như vậy.

"Kêu Lâm Phồn tới gặp ta đi." Lâm Giản chỉ ném xuống một câu như vậy liền xoay người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: Kết cục, ngươi cách ta càng ngày càng gần. Cầu nhắn lại, cảm ơn đại gia bồi ta đi rồi lâu như vậy.

~~~~~

(1)

"Thâu tình" (偷情): yêu đương vụng trộm.

(2)

"Bị nhân mại liễu hoàn bang trứ nhân thâu tiền" (被人卖了还帮着人输钱), hay là "Bị nhân mại liễu hoàn bang nhân số tiền" (被人卖了还帮人数钱: bị người bán còn giúp người thu/đếm tiền; ý nói bị người phản bội nhưng không biết, còn tiếp tay cho kẻ đó phản bội mình.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Toàn là đời cha mẹ ăn mặn rồi bắt đời con khát nước.

Lưu Linh Tê cùng Lâm Tuyết Loan đều từng bị tứ hôn cho Vệ Minh Đức, cũng đều là nữ nhi của trọng thần đứng đầu văn võ trong triều, nhưng một người được như ý nguyện gả cho Vân Tương Vương, một người thì đến cuối đời cũng không nắm giữ được cái gì, còn chọc cho phu quân nghi kị, lưu lại hài tử phải gánh chịu hậu quả. Chẳng lẽ khác biệt này là bởi vì Lưu Linh Tê có một vị tỷ tỷ nguyện thay nàng tiến cung cùng với một người cha nắm giữ binh quyền hay sao?

Có lẽ bởi vì nhiều nguyên nhân mà Lâm Tuyết Loan bị buộc phải tiến cung nhưng dù có được tình yêu của Kính Hòa Đế hay không thì lẽ ra nàng vẫn có thể có được kết cục tốt hơn cho chính mình và cho nhi tử của nàng.

./.