Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 78: Uyên Ương (hạ)



C78. Uyên Ương (hạ)

2022.07.27 ~ 2022.08.06

Vệ Cẩm Hoa thấy Vệ Cẩm Dương phản ứng khẩn trương bài xích, cơ hồ là trong nháy mắt liền đem tay rút khỏi tay mình như thế, có chút không biết làm sao, ngẩn người nhìn chằm chằm bàn tay mình bị người ghét bỏ đang cô độc ở giữa không trung, nhìn một lúc lâu cuối cùng lại cũng chỉ có thể ngượng ngùng đem tay thu trở về.

Loại cục diện xấu hổ hiện tại thực sự khiến y có chút luống cuống không biết nên xử lý ra sao.

Bên trong đại sảnh trống trải lại ảm đạm ánh sáng của Vu Cổ Thần Giáo, bầu không khí chợt trở nên càng thêm u uất nặng nề. Vệ Cẩm Dương chịu đựng đau đớn ở vị trí khó nói kia, ấp úng ngồi tại chỗ, thế nhưng cũng không hiểu được chính mình đang suy nghĩ cái gì.

Tựa hồ từ lúc Vệ Cẩm Hoa tiến lại gần hắn về sau, nơi đó vốn dĩ đau đớn tựa như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn liền chợt hòa hoãn không ít, ước chừng là giữa hai con cổ trùng thật sự có cái gọi là tâm linh tương thông hoặc là phạm vi cảm ứng đi.

Cũng không biết có phải tâm lý tác dụng hay không, dù sao Vệ Cẩm Dương thật sự cảm giác cổ trùng trong cơ thể hắn lúc này đã không còn tàn phá mãnh liệt cùng khó có thể chịu đựng như vừa rồi, chỉ còn lại một ít dư vị nhức nhối rải rác khắp chỗ tư mật cùng với từng đợt khô nóng không ngừng dâng lên, quay cuồng khắp thân thể, hắn hiện tại đã lâm vào tình trạng miệng khô lưỡi khô, đầu váng mắt hoa.

Không được, cứ tiếp tục ngạnh kháng khẳng định là không được. Nhìn dáng vẻ loại cổ trùng này thật sự lợi hại như Thương Lãng đã nói, hắn cùng Vệ Cẩm Hoa hôm nay nếu không phát sinh cái gì là nhất định không xong. Nếu cắn răng gắng gượng thì người thống khổ cũng là chính mình, nói không chừng còn có khả năng khiến cho thân thể lưu lại tàn khuyết vĩnh viễn.

Tuy rằng cần thiết cùng nam nhân phát sinh quan hệ, đặc biệt người này còn là đại ca của mình thật sự là lệnh người quẫn bách muốn chết, nhưng nếu như hắn cùng Vệ Cẩm Hoa cứ cắn răng cố gắng chịu đựng, bởi vì kiên trì giữ lại điểm mấu chốt giữa hai huynh đệ lại khiến hai vị hoàng tử đồng thời bị tàn khuyết thân thể không thể coi là nam nhân... này khẳng định so với đã chết còn nhục nhã đi.

Vệ Cẩm Hoa chính là hoàng đế tương lai, hy vọng tương lai của Tử Vân quốc a, nếu bọn họ hôm nay đều háo chết ở chỗ này, biến thành kia cái gì, Tử Vân quốc về sau còn có thể trông cậy vào ai tới kế thừa đại thống? Là Vệ Cẩm Trình từ tâm lý đến thân thể đã cong đến không thể bẻ thẳng trở lại? Hay là Vệ Cẩm Vinh so với hắn còn đỡ không được tường? Vệ Cẩm Dương chỉ là ngẫm lại liền cảm thấy con đường tương lai của Tử Vân bọn họ liền trở nên vô cùng gập ghềnh, thảm đạm không chút ánh sáng.

Tính, lão tử hôm nay coi như là vì cứu vớt tương lai Tử Vân quốc đi, vì nước hy sinh thân mình, trước mắt cứ làm đi rồi nói sau. Đến nỗi vấn đề còn lại, chờ đến khi đi ra ngoài, hắn cũng không tin không thể giải được loại cổ này. Tới lúc đó mọi người đều quên đi là được, dù sao Vệ Cẩm Dương hắn bản thân chính là một kẻ vô tâm vô phổi không phải sao? Miễn cưỡng áp xuống dục vọng bởi vì đau đớn tiệm tán mà càng thêm rõ ràng, Vệ Cẩm Dương rốt cuộc thuyết phục chính mình làm ra quyết định.

"Cẩm Dương, chúng ta là đôi huynh đệ tốt nhất, quan hệ giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì bất luận chuyện gì phát sinh mà thay đổi, đại ca vĩnh viễn sẽ là đại ca của đệ, chỉ là hiện tại..." Liền ở Vệ Cẩm Dương vừa mới âm thầm hạ quyết tâm, đại ca hắn cũng bởi vì dục niệm tra tấn đến quá sức thống khổ. Vệ Cẩm Hoa lúc này đã không tính lại tiếp tục nhịn xuống, y nỗ lực trấn định cảm xúc, tận lực điều chỉnh thần sắc cho chính mình nhìn qua có vẻ ôn nhu, tựa như thường lui tới mà xoa xoa sợi tóc mềm mại của đệ đệ nhà mình.

Hắn tính toán thực hiện dụ dỗ thế công, thay đổi lộ tuyến, bắt đầu thử sử dụng biện pháp gián tiếp tới dụ hống Vệ Cẩm Dương đồng ý chuyện này. Y biết đệ đệ nhà mình luôn luôn mềm lòng, tình huống hiện tại chỉ cần y hạ mình nói mềm một chút, có lẽ đệ ấy chung quy vẫn sẽ đồng ý.

"Chúng ta cần thiết phải làm như vậy mới có thể giải này lửa sém lông mày, đệ cứ xem như chúng ta ngày thường cho nhau giúp đỡ loát..." Vệ Cẩm Hoa nhận ra Vệ Cẩm Dương đã không còn kịch liệt phản ứng thoát khỏi tay mình, liền hơi có chút được một tất lại muốn tiến thêm một bước, lơ đãng đưa tay dọc theo sợi tóc dần dần hạ xuống phần eo đối phương, chỉ là lời nói mang theo trấn an còn chưa kịp nói xong đã bị người trong ngực dùng tay che miệng.

Vệ Cẩm Hoa lập tức không rõ nguyên do nhìn xuống Vệ Cẩm Dương, bắt đầu suy xét nếu đệ ấy kiên quyết thà rằng biến thành thái giám cũng không muốn huynh đệ loạn luân mà nói... chính mình nên làm thế nào giải quyết khốn cục hiện tại. Luận võ lực, ước chừng y sẽ không thể từ trên người Vệ Cẩm Dương chiếm được chỗ tốt nhưng đệ ấy hiện tại hai tay đều đang bị thương...

"Đủ rồi, đại ca, huynh không cần nói thêm gì nữa. Những gì huynh nói ta đều có thể... có thể lý giải rõ ràng." Vệ Cẩm Dương xấu hổ rối rắm vô cùng rũ xuống mi mắt, tuy rằng hắn trong lòng minh bạch hết thảy nhưng nếu thật sự tùy ý đại ca hắn cứ như vậy nói ra, hắn lại vẫn còn khó có thể tiếp thu.

Vệ Cẩm Dương nghĩ hắn lúc này đại khái chính là trong lời cổ nhân 'bịt tai trộm chuông' (1), lừa mình dối người đi. Cho dù trong lòng đã ngầm đồng ý sự tình như vậy phát sinh, ngoài mặt lại cứ không hy vọng nghe được nó bị nói ra từ trong miệng người khác.

"Chúng ta đây hiện tại?" Vệ Cẩm Hoa nhẹ nhàng đem Vệ Cẩm Dương tay từ trên môi mình dời xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn đối phương đang còn đang rối rắm vô cùng.

Vệ Cẩm Dương lại chỉ cúi mặt gắt gao nhìn chằm chằm một góc vạt áo của chính mình, dù sao chính là không muốn ngẩng đầu đáp lời hoặc nhìn về phía y. Vệ Cẩm Hoa thấy đối phương không nói gì, cẩn thận thử đưa tay di chuyển dần về hướng đai lưng của hắn. Cảm giác được đai lưng bị người chậm rãi tháo xuống khỏi y phục, Vệ Cẩm Dương có chút không thích ứng giật giật thân thể, cật lực khắc chế cơ thể đang theo bản năng muốn giãy giụa tránh thoát, nghiêng đầu liều mạng đem lực chú ý mạnh mẽ dời sang chỗ khác.

Thấy Vệ Cẩm Dương chỉ là rất nhỏ giật mình nhưng không có giãy giụa cùng bài xích, Vệ Cẩm Hoa biết đối phương đây là đã ngầm đồng ý, thế nên hành động cũng càng thêm lớn mật cuồng dã cùng phóng túng hơn, một bàn tay chế trụ thân thể người trong lòng, áp môi mình lên liền dùng sức hôn môi, một tay khác nhanh chóng vừa lôi vừa xé y phục trên người đối phương.

Có lẽ, y hẳn là nên cảm tạ tên Thương Lãng giáo chủ kia cũng chưa biết được.

Tuy rằng bọn họ ở trong tay hắn ăn không ít đau khổ, nhưng mấy năm gần đây, từ khi Vệ Cẩm Dương lớn lên thì ngay cả thân một chút gương mặt y cũng không thể làm được lúc đệ ấy còn thanh tỉnh, huống chi là loại sự tình thân mật như môi kề môi. Y thật sự quá mức sợ hãi sẽ mất đi Cẩm Dương cho nên chậm chạp trì hoãn, như thế nào cũng không dám tiến thêm một bước. Nếu không có sự việc lần này phát sinh, y còn không biết phải cùng đối phương háo đến năm nào tháng nào đâu.

Y phục bị người nhanh chóng kéo xuống, da thịt lập tức bị một trận lạnh lẽo bao phủ lên, Vệ Cẩm Dương tức khắc cả người rùng mình, chỉ cảm thấy vô pháp thích ứng cùng xa lạ quỷ dị. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ đến che lại nơi nào đó liền đã cảm nhận được bàn tay ấm áp của Vệ Cẩm Hoa bắt đầu phủ lên da thịt lỏa lồ của mình, sau đó cẩn thận vuốt ve.

Cơ thể rõ ràng không thích ứng bị một sinh vật thuộc tính tương đồng với chính mình áp chế dưới thân, Vệ Cẩm Dương chỉ có thể tận lực phóng không tâm trí, cố ý nhìn chằm chằm xà ngang bên trên, một cử động cũng không dám phát ra, sợ chính mình vừa động liền sẽ theo bản năng giãy giụa muốn thoát ly. Trạng thái này thật sự quá khiến người lông tơ dựng thẳng, ngay lúc cảm xúc tinh tế khi lòng bàn tay đối phương vừa mới chạm vào da thịt của hắn, một kẻ vô tâm vô phổi như Vệ Cẩm Dương thế nhưng trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà (2).

Nhìn trong mắt Vệ Cẩm Hoa đang quay cuồng một cổ dục niệm mênh mông mãnh liệt, cho dù bản thân nơi nào đó đã bởi vì cổ trùng thúc giục mà cứng rắn nóng lên đến sắp hỏng mất, Vệ Cẩm Dương lại vẫn vô pháp dung nhập vào loại tình cảnh bị ép buộc giao hoan này, chỉ có thể cố gắng phóng bình thân thể cứng đờ, tùy ý người trên cơ thể muốn làm gì thì làm.

Quả nhiên, Vệ Cẩm Dương hắn chung quy vẫn là thích nữ nhân, lần đó ở biên quan, một khắc kia khi nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa mà sở sinh ra hoảng hốt cùng cảm xúc mãnh liệt hẳn là chính mình ảo giác đi. Cho dù là bị cổ trùng điều khiển, về mặt tinh thần thì hắn cũng vẫn vô pháp thích ứng phát sinh da thịt chi thân cùng với nam nhân khác, Vệ Cẩm Dương không tập trung nghĩ nghĩ, ánh mắt dại ra khóa cứng lấy xà nhà.

Có vẻ như nhận ra đối phương thất thần, Vệ Cẩm Hoa đôi mắt đã bị tình triều huân đỏ chợt hiện ra một mạt không vui, hiển nhiên là giận cực kỳ Vệ Cẩm Dương không thể giống chính mình toàn tâm toàn ý luân hãm vào trận thân mật này. Vệ Cẩm Hoa có chút thô lỗ vươn tay dùng sức một phen nhéo lấy bộ vị nào đó của Vệ Cẩm Dương cũng đã nóng bỏng cứng rắn như y, muốn dùng đau đớn hiếp bức đối phương đầu nhập tâm trí cùng chính mình tới hưởng thụ thịnh yến ái ân này.

Vệ Cẩm Dương bị đau đến rên rỉ ra tiếng, còn không kịp lấy lại tinh thần đã phải chứng kiến tiểu huynh đệ của Vệ Cẩm Hoa ở trước mặt hắn trong nháy mắt phóng đại mấy lần, lực chú ý của hắn cuối cùng cũng bị buộc phải tập trung trở về hiện thực. Vệ Cẩm Dương cảm giác được rõ ràng môi lưỡi của đối phương bắt đầu từ hai mắt, một chút một chút mang theo ấm áp ướt át liếm láp khắp toàn bộ ngũ quan, cuối cùng đi tới môi lưỡi của chính mình.

Lúc bắt đầu Vệ Cẩm Hoa hôn cũng xem như ôn nhu tinh tế, chỉ là mềm nhẹ khiêu khích mà miêu tả môi tuyến của hắn, thế nhưng sau lại càng lúc càng cuồng dã thô bạo, Vệ Cẩm Dương dần dần cảm giác được hắn cũng sắp bởi vì cách hôn này mà khống chế không được chính mình.

Rõ ràng loại hôn môi chứa đầy tính xâm lược này hoàn toàn bất đồng với nữ nhân, Vệ Cẩm Dương lại bỗng nhiên phát hiện bản thân hắn lại đáng chết đi thích thứ thô bạo kích thích này. Hắn liền bởi vì một cái hôn như vậy mà từ trạng thái không cảm xúc trong nháy mắt sinh ra một trận hoảng hốt, cảm thấy chính mình lúc này lại vô pháp tự kiềm chế bị cuốn vào trận lốc xoáy ý loạn tình mê này.

Chẳng lẽ chính mình đối với việc trên giường chỉ thích cuồng dã không thích ôn nhu? Vệ Cẩm Dương không thể tự giữ nâng lên cánh tay phải còn có thể động đi câu lấy bả vai của Vệ Cẩm Hoa, cực lực hôn lại đối phương, mặc dù đã hít thở không thông lại vẫn còn có thời gian nghĩ tới vấn đề này.

Nhận thấy Vệ Cẩm Dương đã bắt đầu đáp lại, Vệ Cẩm Hoa cũng lập tức hưng phấn lên, kích động gia tăng nụ hôn của hai người, trên tay động tác càng thêm cuồng dã vuốt ve xoa bóp da thịt cùng cơ bắp xung quanh eo tuyến của đối phương, tiểu Hoa dưới hạ thân cũng đã gấp không chờ nổi mà cọ xát đồng bạn cũng đang càng thêm nóng bỏng ngạnh lãng lên. Mấy phen luật động qua đi, y cơ hồ cảm thấy chính mình sắp mất khống chế liền phải lập tức phóng xuất tinh túy.

Nhưng y cuối vùng vẫn không có bắn ra tới, sau đó... liền không có sau đó.

"Ngọa tào! Ngươi thật ra nhanh lên a! Loại thời điểm này còn ma kỉ cái gì? Lão tử cũng chưa để ý kêu ngừng, ngươi ngừng làm chi a?" Vệ Cẩm Dương trừng mắt nhìn nam nhân đè trên thân thể mình, thập phần kích động dùng tay vỗ đánh vài cái lên da thịt trên lưng đối phương, rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc trực tiếp tuôn ra lời thô tục.

Vệ Cẩm Dương hắn thật vất vả ở trong lúc cùng nam nhân như vậy như vậy miễn miễn cưỡng cưỡng tìm ra được một chút khoái cảm cùng quay cuồng tình ý, mắt thấy liền phải bắt đầu nước lửa giao hòa, đối phương liền ngừng lại... này con mẹ nó như thế nào không khiến người phát hỏa? Lão tử đều đã nằm phía dưới lão tử còn không ngại, ngươi ngừng cái quỷ gì a? Cứ tiếp tục như vậy, không cần cổ trùng tác oai, dục cầu bất mãn cũng khiến nam nhân trực tiếp đoạn rớt có được không?

"Ta vẫn đang làm, không hề dừng lại, chính là tựa hồ không thể phóng xuất được a." Vệ Cẩm Hoa đôi con ngươi lúc này đã bị tình triều bao phủ, chân mày lại nghiêm túc nhăn lại, hiển nhiên cũng đang thực đau đầu chuyện này. Y hoàn toàn không thể lý giải vì cái gì cọ lâu như vậy vẫn không thể xuất tinh, ngày thường tự mình loát quản thì cũng nên xong việc rồi a, huống chi hiện tại còn ở vào trạng thái cực độ hưng phấn đâu?

"Đại ca, ngươi sẽ không cho rằng hàm nghĩa của 'da thịt chi thân' liền thật sự chỉ là da thịt cùng da thịt dán ở bên nhau đi? Ngươi thật xác định ngươi biết việc này phải làm thế nào sao?" Nhìn đại ca nhà mình ánh mắt không thể lý giải dường như đang nghiêm túc nghiên cứu một vấn đề học thuật, Vệ Cẩm Dương khóe miệng run rẩy một lúc lâu, hồ nghi đánh giá đến loại khả năng này, hắn cơ hồ muốn thạch hóa.

Đại ca nhà hắn chỉ biết loát quản mà vẫn luôn không chịu thành thân chẳng lẽ là bởi vì y căn bản không biết nên làm như thế nào sao? Y cho rằng cưới cái nữ nhân về cũng chỉ là hỗ trợ loát quản cộng thêm cọ cọ? Vệ Cẩm Dương bắt đầu não bổ, không thể hiểu được mà liên tưởng đến một ít thứ hiếm lạ cổ quái.

"Ta tự nhiên biết, nhưng đó là cách làm khi cùng với nữ nhân, nam nhân không có loại đồ vật này. Chẳng lẽ không nên là cọ ra tới sao? Hay là, là... phải dùng miệng?" Vệ Cẩm Hoa nheo lại mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Vệ Cẩm Dương. Những tên đại quan quý nhân có dưỡng nam sủng mà y nhận thức giống như thường hay thảo luận tài 'khẩu giao' của nam sủng thì phải? Chẳng lẽ thật sự phải dùng miệng?

Vệ Cẩm Hoa tựa như vì chứng thực điều này mà dùng ánh mắt tỉ mỉ miêu tả đôi môi bị y hôn trở nên đỏ rực, còn nhiễm hơi nước, vô cùng ướt át kiều diễm của Vệ Cẩm Dương, trực giác nói cho y, về phương diện này đối phương biết được có lẽ so với y còn nhiều.

Nhìn đại ca nhà mình dùng gương mặt thanh niên tài tuấn, vô cùng nghiêm túc đứng đắn lại hỏi ra một câungu xuẩn như vậy, Vệ Cẩm Dương tức khắc vô lực đỡ trán, trong đầu dường như có một vạn con thảo nê mã chạy như bay mà qua, tâm trạng lúc này thật sự đã không thể chỉ dùng một câu hỗn độn trong gió là đủ để hình dung.

Hắn thật sự không nghĩ tới, Thái tử điện hạ mà hắn vẫn luôn cho rằng bên ngoài tuấn mỹ nội tâm hắc thủy này cư nhiên còn có được một viên tâm linh thuần khiết như vậy, hoặc là... mẹ nó, hắn càng muốn nói tên này căn bản là không có thường thức!

Tình cảnh trước mắt làm Vệ Cẩm Dương vô lực thở dài, chỉ đành phải một tay lật qua thân mình, đảo lại vị trí của hai người, đem Vệ Cẩm Hoa đè ở dưới thân, sau đó...tựa như hiến thân mà bắt đầu tự mình dùng tay khuếch trương nơi đó.

Ngẫm lại liền cảm thấy quá bi ai, sự tình nan kham như thế lại có ngày phát sinh trên người thân là Nhị hoàng tử điện hạ như hắn. Bị bắt cùng nam nhân giao hợp còn chưa tính, bị bắt nằm dưới cũng liền thôi, đằng này ngay cả kẻ ở mặt trên cư nhiên còn là một tên cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính hắn tự mình ra tay a. Thật là cầu người không bằng cầu mình, ngay từ đầu hắn liền không nên bởi vì Vệ Cẩm Hoa trông có vẻ đáng tin cậy mà đem quyền chủ đạo giao cho y.

Chỉ là trận này hắn phải làm mặt dưới là đã định chắc rồi, so với bị thượng cùng chính mình tới... hắn nếu dám thượng Thái tử gia, kia mới gọi là chân chính đáng sợ tới sởn tóc gáy a. Thái tử đại ca nhà hắn vẫn nên là đại nhân vật chỉ có thể từ xa ngưỡng vọng chứ tuyệt đối không thể khinh nhờn a.

"Nguyên lai giữa nam nhân cùng nam nhân chính là cái dạng này sao?" Nhìn Vệ Cẩm Dương tự mình khuếch trương nơi tư mật làm chuẩn bị, Vệ Cẩm Hoa chống thân thể ngồi dậy, trong nháy mắt liền thông suốt giữa nam nhân cùng nam nhân là nên làm như thế nào.

"Đại ca, phiền toái ngài lão nhân gia nghỉ ngơi đi, phóng ta chính mình tới." Chú ý tới Vệ Cẩm Hoa ngồi dậy, biểu tình còn nóng lòng muốn thử, Vệ Cẩm Dương không chút nghĩ ngợi liền đem lời nói còn chưa xuất khẩu của y không chút lưu tình dứt khoát cự tuyệt, hắn còn muốn sống nhìn đến mặt trời của ngày mai a.

Bởi vì hắn hiện tại đã đủ hiểu biết đến gia hỏa này, y chỉ là vũ khí trông rất đại, kỹ thuật tuyệt đối ăn hại. Làm một hảo thanh niên lòng mang chí lớn, hắn một chút cũng không hy vọng chính mình sẽ chết ở nhân gia lần đầu làm thực nghiệm ở tân hạng mục a, này cũng quá mức xấu hổ mất mặt.

Vệ Cẩm Dương thật sự là vô pháp tín nhiệm kỹ thuật cùng thường thức của Vệ Cẩm Hoa, hắn càng không có dũng khí đem lần đầu tiên của chính mình liền giao trên tay loại tay mơ kình nghiệm bằng không như y.

Tác giả có lời muốn nói: Hảo nhị một chương, che mặt bỏ chạy ~~~ bị phát tiểu thẻ vàng, tu một chút, cầu nguyện thông qua!

~~~~~

(1). truyện kiếm hiệp hay

"Yểm nhĩ đạo linh" (掩耳盗铃): bịt tai trộm chuông, cố gắng che giấu những điều không thể che giấu, đôi khi tự cho mình là thông minh, lừa dối chính mình, lừa mình dối người.

i. Nhà Tần thời Xuân Thu, có một người tham lam và lười biếng. Một hôm nghe tin Phạm Cát Xạ đã bị Trí Bá tiêu diệt, hắn liền thừa dịp hỗn loạn đến nhà họ Phạm trộm đồ. Lúc đến nơi thì những thứ quý giá cũng đã bị người khác lấy hết, hắn chỉ thấy một cái chuông có vẻ rất đáng giá tiền. Tuy nhiên cái chuông lại vừa to vừa nặng, một mình hắn khiêng không nổi. Trong lúc cấp bách, hắn nhìn thấy một cây búa cạnh đó, "Trời cũng giúp ta", thế là hắn liền bắt đầu dùng búa cố gắng bổ cái chuông ra thành mảnh nhỏ cho tiện mang đi. Búa đầu tiên gõ xuống, chuông liền phát ra "boong" một tiếng vang vọng khắp nơi. Tiếng vang lớn thế này, người khác nghe được thì biết làm sao? Nhanh trí, tên trộm ngay lập tức bịt hai tai của chính mình, búa thứ hai gõ xuống quả nhiên âm thanh nhỏ hơn rất nhiều. Hắn nghĩ, ta ở gần còn không nghe thấy tiếng vang thì người khác chắc chắn cũng không nghe thấy. Cứ thế hắn liền vừa vui vẻ bịt tai vừa sảng khoái bổ chuông. Kết quả thì... người xung quanh nghe thấy tiếng chuông và kéo đến bắt hắn.

Hẳn là bị bắt vì tội ăn trộm, không phải vì... gây mất trật tự công cộng đâu nhỉ?

(2)

"Ngật đáp" (疙瘩): mụn nhọt, cục u nổi lên trên da; (cục, nút) hình cầu nhỏ hoặc khối; mâu thuẫn; nghi vấn; gút mắc trong lòng; vấn đề chưa được giải quyết;...

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Nhớ năm đó, bỗng dưng khai quật được một tiểu công "ngây thơ" như Vệ Cẩm Hoa, tui đã ngây ra một hồi, sau đó cười như điên. Tui lúc đó đã duyệt văn không ít, cũng gặp qua vài tiểu công "thiếu kiến thức", nhưng dù tỉnh hay mê thì người ta cũng sẽ "theo bản năng" hành động chứ không ai ngây thơ hỏi câu: "Chẳng lẽ không nên là cọ ra tới sao?"... Mặc dù mấy lúc như vậy tui cũng thắc mắc, chẳng lẽ nam nhân chỉ cần có một chỗ để đút vào là quất hết sao? Tóm lại đây là lý do mà tui hay dùng ánh mắt fan ma ma đi xem Tiểu Hoa, tất nhiên là chỉ trong mấy chương này chứ về sau vẫn biến thành "lưu manh", "cầm thú" thôi.

./.