Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 75: Nguy cơ (hạ)




Vệ Cẩm Dương vừa mới được giải phóng đôi tay, phản ứng đầu tiên chính là nhảy nhót vung tay. Khốn kiếp, tay bị trói chặt lâu như vậy thật đúng là con mẹ nó quá khó chịu, huyết dịch không thể bình thường tuần hoàn, cả cánh tay hắn đều tê mỏi a.

Nhìn cổ tay mình đã bị dây thừng lặc đến xanh tím trầy da chảy máu, Vệ Cẩm Dương vừa được trọng hoạch tự do liền muốn nhảy dựng lên oán giận, chỉ là còn chưa kịp mắng ra tiếng thì cổ tay đã bị Vệ Cẩm Hoa bắt lấy, đôi mắt vạn phần đau lòng nhìn chăm chú miệng vết thương bên trên, mày đều nhăn thành một đoàn, "Cẩm Dương, tay của đệ như thế nào sẽ bị thương thành như vậy?"

"Không có việc gì, đại ca, chỉ là một chút tiểu thương mà thôi, không có gì đáng ngại, hai ba ngày nhất định sẽ hảo." Vệ Cẩm Dương nguyên bản còn bực tức, sau khi cảm nhận được ánh mắt lo lắng đến mức có chút kinh hoảng của đại ca nhà mình thì tức khắc trên mặt có chút xấu hổ, cũng ngượng ngùng lại mở miệng oán giận.

Kia cái gì... làm một đại nam nhân cao lớn thô kệch, bị đại ca nhà mình dùng ánh mắt nhu tình như nước, tựa như đối đãi cô nương gia cùng tiểu hài tử mà quan tâm một chút vết thương nhỏ xíu cỡ này... Vệ Cẩm Dương là thật tình cảm thấy ngượng ngùng đến xoắn xuýt cả người.

"Làm sao lại không có việc gì? Da đều bị phá như vậy, nhất định phải dùng tốt nhất thuốc mỡ bôi lên, lại dùng tơ lụa mềm mại nhất bao lấy mới được, nếu không nhất định lưu lại sẹo thì biết làm sao?" Vệ Cẩm Hoa vạn phần cẩn thận nâng lên cổ tay của đệ đệ bảo bối, nhẹ nhàng đối với miệng vết thương thổi thổi, "Thế nào? Hiện tại có phải rất đau hay không?"

"Đệ thật sự không có việc gì, đại ca, huynh cũng quá đại kinh tiểu quái đi. Ngủ một giấc, ngày hôm sau thức dậy, nó liền đã tự mình kết vảy rồi a." Bị đại ca nhà mình cẩn thận tỉ mỉ nhìn chăm chú vào vào miệng vết thương trên tay mà thực chất chỉ là phá chút da, Vệ Cẩm Dương không được tự nhiên rút tay về, ngoài miệng tuy là nói như vậy nhưng đáy lòng lại đối với quan tâm của Vệ Cẩm Hoa sinh ra ra một chút tình tố vô cùng khác thường.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cả ngày nếu không đang luyện võ thì cũng là đang tập cưỡi ngựa, bắn cung, về sau còn tiến vào quân doanh tham gia đấu luyện, đại thương tiểu thương đã sớm đếm không hết, nào một lần không phải đều so với chút xước da hôm nay càng thêm đáng sợ hơn đâu.

Mà mỗi lần bị thương kết quả đều là chính hắn tự mình vỗ vỗ trên người bụi đất, đứng lên oán giận vài câu liền đem việc này quên đến sau đầu. Các vị sư phụ, ngoại tổ phụ, thậm chí là mẫu hậu đều nhận định tiểu tử hắn thân thể rắn chắc, một chút tiểu thương không có gì trở ngại, đừng nói an ủi hắn, ngay cả một câu đều không hề nhắc tới.

Cho nên, đối lập với mẫu hậu xuất thân tướng môn hay ngoại tổ phụ cùng các vị cữu cữu vô tâm quản hắn thì kia phân ôn nhu tinh tế độc thuộc về Vệ Cẩm Hoa ở trong mắt hắn càng thêm rõ ràng cùng nổi bật.

Hắn từ trong xương cốt chính là hưởng thụ, cũng rất yêu thích phân ôn tồn lễ độ này cùng hương vị ôn nhu trên người của Vệ Cẩm Hoa. Tục ngữ nói, thiếu cái gì thì bổ cái đó, cho nên vô luận kiếp trước vẫn là kiếp này tuy đều bị thô dưỡng lớn lên, trước sau không thông văn mặc, Vệ Cẩm Dương đều thích loại người tri thư đạt lý như vậy.

Cũng là vì thế, hắn kiếp trước liếc mắt một cái liền nhìn trúng Liễu thị thật ra chính là bởi vì nguồn gốc thư hương cùng hương vị ôn nhã trên người nàng. Hoặc là cho đến bây giờ hắn sở dĩ vẫn luôn luyến tiếc cùng quyến luyến Vệ Cẩm Hoa cái này ca ca đại khái cũng là vì nguyên do này đi.

Nếu có thể, Vệ Cẩm Dương nghĩ đến thê tử tương lai do hắn lựa chọn cũng sẽ là một nữ tử có được khí chất ôn nhu như vậy mà không phải một trong mấy vị tướng môn hổ nữ, vốn dĩ đồng tính tương xích (1) kia, cứ việc mẫu hậu, ngoại tổ phụ cùng tất cả cữu cữu đều hy vọng hắn có thể nghênh thú một vị tướng môn chi nữ môn đăng hộ đối.

~~~~~

Bởi vì một cái lý do không thể hiểu được mà Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa liền bị nhốt trong phân đà của Vu Cổ Thần Giáo đã suốt năm ngày.

Trong năm ngày này, vết thương trên cổ tay của Vệ Cẩm Dương đã sớm kết vảy, hắn không có lúc nào là ngừng suy nghĩ biện pháp mang theo vị đại ca nhìn qua vẫn luôn trấn định tự nhiên của hắn chạy đi. Tuy rằng Thương Lãng nói tìm được Tinh Hồn sẽ thả bọn họ nhưng nhân tâm khó dò, Vệ Cẩm Dương đương nhiên sẽ không đối với lời nói của hắn tin tưởng hoàn toàn, đành phải nỗ lực tự mình nghĩ cách tìm đường ra.

Nhưng nề hà bọn giáo chúng ở nơi này tu tập công pháp đều vô cùng tà môn, xuất quỷ nhập thần, còn người đông thế mạnh, một tên đối với võ học giang hồ chỉ biết da lông như hắn cho dù đã hao hết sức lực chín trâu hai hổ thì cũng vô pháp trốn thoát.

Cho nên, vì để tống cổ khoảng thời gian nhàm chán mỗi ngày trong bốn bức tường, chuyện duy nhất Vệ Cẩm Dương có thể làm chính là bị Vệ Cẩm Hoa thừa dịp cơ hội tốt hiếm có này giúp hắn rèn luyện cờ nghệ đã lạn thành cái sọt của hắn. Chỉ tiếc, hai người đối diện không nói gì mà chơi cờ mấy ngày, hiệu quả đâu chưa thấy, chỉ thấy hiện tại hắn đã đầu váng mắt hoa, lâm vào một loại cảnh giới thống khổ đến mức chỉ cần nhìn đến bàn cờ liền tưởng phun.

"Đại ca, huynh nói kia cái gì... Tinh Hồn thật sự sẽ đến đây cứu chúng ta sao? Nếu y không tới thì chúng ta phải làm thế nào mới tốt đây a? Đến hôm nay cũng đã năm ngày." Vệ Cẩm Dương có chút nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, cảm giác bất an trong lòng càng thêm trầm trọng, trực giác khiến cho hắn tổng cảm thấy dường như chính mình nhất định sẽ xảy ra chuyện gì.

"Yên tâm đi, cát nhân tự có thiên tướng (2), chúng ta nhất định sẽ không có việc gì. Tinh Hồn võ công ở trên bảng cao thủ giang hồ xếp hàng đệ nhị, chúng ta nhất định có thể bình an đi ra ngoài." Đối lập với Vệ Cẩm Dương cả ngày lo âu, Vệ Cẩm Hoa có thể nói là khí định thần nhàn, thậm chí đạt tới loại trình độ còn có tâm tư thản nhiên ngồi đó uống trà.

"Đệ không phải sợ võ công của y không đủ, đệ sợ chính là y căn bản không nghĩ đến việc cứu chúng ta a." Cái mệnh nhọc lòng của Vệ Cẩm Dương lại có dịp bộc phát, đối với người không quen biết, cho dù thực lực của đối phương cường hãn đến cảnh giới gì thì hắn cũng sẽ không tùy tiện tin vào đối phương.

Đặc biệt là nguồn gốc của Du Ly Quỷ Vực còn không phải ở Tử Vân quốc bọn họ, loại cao thủ ngoại lai như vậy, liền tính là y cùng đại ca hắn từng có cái gì hiệp nghị bí mật thì lại há có thể nào dễ dàng làm người tùy ý tin tưởng đâu? Nếu y không nghĩ cứu người thì sao? Không có Thái tử thì y cũng có thể tìm kẻ khác làm người hợp tác, hoặc cũng có thể lui về Hiên Viên, sinh tử của huynh đệ bọn họ đối với y mà nói... không chừng vốn dĩ không đáng nhắc tới đâu.

"Yên tâm đi, Tinh Hồn nhất định sẽ đến." Vệ Cẩm Hoa nhẹ nhàng sờ sờ tóc đệ đệ ý đồ trấn an hắn, ngữ khí khẳng định, nghiễm nhiên một bộ thập phần tín nhiệm Tinh Hồn.

Thấy dáng vẻ Vệ Cẩm Hoa như là đã định liệu từ trước, Vệ Cẩm Dương vẫn còn vô cùng sầu lo, đang muốn khuyên đại ca hắn một câu "Tâm đề phòng người không thể không có (3), đừng đem hy vọng đều ký thác vào người khác", vài tên Vu Cổ giáo chúng lại đột nhiên đẩy cửa mà vào, nói muốn dẫn bọn họ đi gặp giáo chủ.

Chẳng lẽ kia cái gì Tinh Hồn đã gặp qua Thương Lãng, tên giáo chủ mặt nạ kia tính toán sẽ thả bọn họ ra ngoài, đây là riêng gặp mặt để... cáo biệt sao? Vệ Cẩm Dương do dự phỏng đoán, nhưng ý niệm này ở vào một khắc kia gặp lại Thương Lãng liền bay mất.

Nếu nói lần trước gặp mặt, người này khí tràng chỉ là áp suất thấp cộng thêm bá khí trắc lậu thì lần này đã hoàn toàn rớt đến băng điểm, dường như đã gặp phải đả kích nghiêm trọng nào đó.

"Làm sao vậy đại giáo chủ? Lần này chẳng lẽ bởi vì Tinh Hồn còn chưa xuất hiện cho nên ngươi lại muốn bức bách chúng ta giao người sao? Nhưng đại ca ta không phải đã sớm cùng ngươi nói rõ, y thật sự không thể tìm được Tinh Hồn a." Vệ Cẩm Dương bất đắc dĩ nhìn tên Vu Cổ giáo chủ đã tức muốn hộc máu trước mặt, tìm bọn họ đến bắt Tinh Hồn quả thực là lấy trứng chọi đá a.

Kia chính là được võ lâm nhân sĩ nhận định là thiên hạ đệ nhị cao thủ a, người như vậy thì kẻ hèn chỉ biết vài món quyền cước thô thiển dùng để đánh giặc như bọn họ có khả năng bắt lấy sao? Ngay cả đám ám vệ được tỉ mỉ tuyển chọn từ tầng tầng lớp lớp quân nhân ra tới đều có thể bị một cái giáo phái thổ dân như các ngươi vừa ra tay liền ngay cả Thái tử đương triều cũng có thể lạc mất, huống chi là thiên hạ đệ nhất vai ác tổ chức Du Ly Quỷ Vực đâu?

"Bổn tọa đã gặp qua Tinh Hồn." So với lần trước, Thương Lãng tuy rằng khí áp cực thấp nhưng đáp lời lại thực sự sảng khoái nhanh nhẹn hơn nhiều.

"Nếu ngươi đã gặp qua, kia vì cái gì còn không cho chúng ta rời đi?" Vệ Cẩm Dương không thể lý giải tư duy của vị đại giáo chủ này, bọn họ là người trong triều đình, vốn dĩ vô duyên vô cớ bị cuốn vào tranh chấp trên giang hồ kiểu này cũng đã đủ phiền, hiện tại hắn đều đã gặp được Tinh Hồn, muốn giải quyết như thế nào thì cũng nên là chuyện của chính hắn cùng Tinh Hồn, vì cái gì còn muốn tiếp tục liên lụy huynh đệ bọn họ đâu?

"Trao đổi thất bại, Tinh Hồn không muốn đem Vân Mạch trả cho ta." Thương Lãng nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ, trong mắt đã lộ ra hận ý thấu xương, dường như nếu Tinh Hồn hiện tại đứng ở nơi này liền sẽ bị ánh mắt của hắn sống sờ sờ xé nát.

Nhìn hận ý đè nén cùng lửa giận rõ ràng trong mắt Thương Lãng, Vệ Cẩm Dương không khỏi bắt đầu phỏng đoán Tinh Hồn đến tột cùng là cưỡng hiếp Thương Lãng lão mẫu hay là dâm loạn nhân gia nữ nhi, cư nhiên có thể trêu chọc ra tới một cổ hận ý khủng khiếp như vậy.

"Ta muốn Thái tử điện hạ giúp đỡ một việc, lập tức lấy Tử Vân quốc muốn cùng Du Ly giải ước làm lý do ép buộc Tinh Hồn phải đem Vân Mạch trả lại cho bổn tọa, nếu không, đừng trách bổn tọa không khách khí." Mà vào lúc này, Thương Lãng lại đem ánh mắt đáng sợ đó chuyển hướng nhìn vào đại ca hắn, dùng giọng điệu mệnh lệnh mà nói chuyện.

"Ngươi nói là của ngươi thì liền thật sự là của ngươi sao? Mọi việc đều phải xem chứng cứ, dựa vào cái gì bắt chúng ta phải giúp ngươi tìm Tinh Hồn đòi lấy đồ vật đâu? Nói không chừng Tinh Hồn còn cho rằng kia cái gì... Vân Mạch là của hắn thì sao?" Vệ Cẩm Dương tuy rằng không biết Vân Mạch trong miệng Thương Lãng là thứ gì nhưng hắn phỏng đoán một chút, có thể gây ra giang hồ phân tranh thì đại khái cũng chỉ là vũ khí hoặc võ công bí tịch mà thôi.

Mà sự tình liên quan đến giang hồ phân tranh, Vệ Cẩm Dương là nhất không muốn bị liên lụy. Giang hồ sự nên do người trong giang hồ giải quyết, tìm tới quan phủ hay liên lụy người ngoài thì xem như bản lĩnh kiểu gì đây?

"Y nếu dám cùng Vân Mạch có cái gì liên quan, bổn tọa chính là lên trời xuống đất, tan xương nát thịt, cùng Quỷ Vực là địch cũng muốn đem y thiên đao vạn quả." Tưởng tượng đến loại khả năng Vệ Cẩm Dương vừa nói, mênh mông hận ý trong mắt Thương Lãng cơ hồ muốn hóa thành thực chất, có thể tích xuất huyết ra tới.

"Chờ một chút, ta có thể mạo muội hỏi một câu được không... Xin hỏi, Vân Mạch rốt cuộc là gì?" Vệ Cẩm Dương càng nghe hắn nói càng cảm thấy không thích hợp, giống như hắn tưởng sai phương hướng rồi a.

"Vân Mạch là nam sủng của bổn tọa. Một năm kia hắn bị người bắt cóc, không rõ tung tích, nửa năm sau lại tra ra hắn không phải bị bắt cóc mà là cùng người chạy, người kia chính là Quỷ Vực Võ phán Tinh Hồn." Thương Lãng nói xong liền áp lực lửa giận một chưởng phách về phía bàn gỗ bên cạnh, cái bàn "rắc" một tiếng vang lớn, lập tức ở dưới tay hắn bị nội lực chấn đến vỡ thành một đống vụn gỗ.

Vệ Cẩm Dương cũng đình trệ ngôn ngữ, trong nháy mắt thạch hóa, nhưng nguyên nhân hắn thạch hóa không phải vì chấn động trước võ công cao thâm khó đoán của Thương Lãng, mà là kinh ngạc cảm thán, bọn họ đường đường là Tử Vân Thái tử cùng Nhị hoàng tử, bị tên này bắt đến đây cư nhiên chỉ là vì một hồi tình tay ba, hơn nữa vẫn là một hồi tình tay ba thuộc về nam với nam.

Thế giới này đoạn tụ chi phong đã lưu hành khai hóa đến mức đi đến nơi nào đều có thể đụng phải rồi sao? Bọn họ đường đường là đương triều hoàng thất tử đệ, vương tôn quý tộc hậu duệ... ở trong mắt của đám giang hồ thảo mãng kia liền thật sự không đáng giá tiền như vậy sao? Vệ Cẩm Dương kinh ngạc đến không biết phải nói tiếp cái gì.

"Kia cái gì... Giáo chủ ngươi không cảm thấy chuyện tình cảm hẳn là do chính mình đi tranh thủ sao? Dùng thủ đoạn cưỡng bức gì đó thật sự là quá mức bỉ ổi đi? Đặc biệt vẫn là chính mình đoạt không lại người ta liền bắt cóc người trong hoàng thất tới đe dọa." Vệ Cẩm Dương thất thanh hồi lâu, mới xem như từ trong khốn cảnh vô ngữ thoát ra tới, ngượng ngùng nhìn về phía vị giáo chủ trước mắt, rõ ràng vài phút trước vẫn còn cho hắn đệ nhất ấn tượng là thập phần huyễn khốc cuồng bá túm a.

Này tiểu nhị cũng quá mất mặt đi, trách không được Vân Mạch gì đó không cần hắn mà chạy theo Du Ly Quỷ Vực Võ phán quan, đây chính là chênh lệch a. Tuy rằng nếu thừa nhận bị một tên gia hỏa có chỉ số thông minh không nỡ nhìn thẳng như vậy bắt được thì hắn cùng Vệ Cẩm Hoa càng mất mặt hơn... nhưng Vệ Cẩm Dương vẫn ức chế không được ở trong lòng phun tào.

"Nếu không phải bọn quan phủ các ngươi trong tối ngoài sáng hiệp trợ Tinh Hồn, y há lại có thể ở trên địa bàn của bổn tọa mang Vân Mạch đi?" Thương Lãng khinh bỉ nheo lại đôi mắt.

Kia cũng không thể trách chúng ta, có trách cũng là trách bản thân ngươi không thể lưu được tâm của người ta a, nếu không, người ta như thế nào có thể cùng nam nhân khác tư bôn đâu? Vệ Cẩm Dương vừa yên lặng phun tào vừa nỗ lực khắc chế mới có thể nghẹn lại mấy lời này ở trong lòng mà không hét to vào mặt đối phương.

"Thái tử gia, đừng nhiều lời vô nghĩa, ta đã không còn bất luận cái gì kiên nhẫn, hiện tại thỉnh ngươi cho ta một lời chắc chắn đi." Thương Lãng trực tiếp làm lơ Vệ Cẩm Dương, ánh mắt ngoan tuyệt thẳng tắp quét về phía Vệ Cẩm Hoa từ lúc tiến vào vẫn luôn chưa lên tiếng.

Nhưng cố tình đối mặt với áp bách từ khí tràng bùng nổ lớn như vậy, Vệ Cẩm Hoa vẫn không hề dao động, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng không hề biến hóa.

"Nếu ta cho, ngươi liền sẽ tin tưởng sao? Ta chỉ là Thái tử của Tử Vân quốc, không có quyền khống chế thế lực của Du Ly Quỷ Vực, ngươi dựa vào cái gì liền cho rằng Võ phán quan của Du Ly sẽ nghe lời của ta? Huống hồ, Tử Vân cùng Du Ly Quỷ Vực giao dịch tuy là đôi bên cùng có lợi nhưng rõ ràng ta có thể từ phen giao dịch này được đến rất nhiều", Vệ Cẩm Hoa từ đầu tới cuối vẫn luôn vân đạm phong khinh, "Tin rằng các hạ cũng không phải ngốc tử, nếu ta nói ta nguyện ý vì trợ giúp các hạ mà đi đắc tội với Du Ly, các hạ sẽ tin lời ta sao?"

"Cho nên, bổn tọa đành phải đem Thái tử điện hạ mời đến a." Trong mắt Thương Lãng hiện lên một mạt ý cười nguy hiểm.

"Chính là ta thật sự hạ chiếu lệnh theo ý ngươi muốn, Tinh Hồn cũng sẽ không phục tùng, cho dù ngươi quan trụ chúng ta cả đời thì cũng không thay đổi được gì. Huống chi, vô luận là Tử Vân quốc hay là Du Ly Quỷ Vực thì đều sẽ không để yên cho các hạ quan trụ chúng ta nhiều hơn một tháng." Vệ Cẩm Hoa từ đầu vẫn luôn không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc này lại để cho hơi thở vương giả đột nhiên triển lộ ra tới, "Rốt cuộc, Vu Cổ Thần Giáo các ngươi chỉ có mấy ngàn giáo chúng mà Tử Vân quốc chúng ta chính là có thiên quân vạn mã, các hạ hiện tại nếu không thả chúng ta, chỉ sợ về sau cũng không còn cơ hội thả người."

"Thái tử điện hạ đây là đang uy hiếp bổn tọa sao?" Xuyên thấu qua mặt nạ, Thương Lãng nheo lại đôi mắt.

"Ngươi có thể lý giải như vậy. Nếu ta ra ngoài thì nhất định sẽ phái binh bao vây tiễu trừ, khiến cho Vu Cổ Thần Giáo các ngươi ở Tử Vân không có chỗ đặt chân. Còn nếu ta đã chết, đại quân của Tử Vân càng là sẽ huyết tẩy quý giáo, lấy đầu các ngươi chấn lại quốc uy." Vu Cổ Thần Giáo rốt cuộc không phải Du Ly Quỷ Vực, không có đại thế lực trải rộng ngũ quốc, đường đường là Thái tử đương triều, Vệ Cẩm Hoa có thể dễ như trở bàn tay liền bắt được yếu hại của hắn.

"Thái tử điện hạ thật đúng là đơn giản trực tiếp, gọn gàng dứt khoát a." Thương Lãng giọng nói trầm thấp, cách một tầng lạnh băng mặt nạ càng là khiến người nhìn không rõ thần sắc của hắn lúc này.

"Hảo thuyết". Vệ Cẩm Hoa lại cũng không thèm nhìn tới hắn, cực độ giữ vững nhân thiết lời ít mà ý nhiều.

"Nhưng bổn tọa cố tình sẽ không để bản thân bị đẩy vòng vòng", Thương Lãng trở mặt như lật sách (4), đột nhiên một phách cái bàn, thần sắc lập tức liền trở nên âm ngoan, "Đã sớm dự đoán được Thái tử điện hạ khả năng sẽ mềm cứng không chịu, dầu muối không ăn cho nên bổn tọa từ sớm đã làm tốt chuẩn bị."

"Có ý tứ gì?" Vệ Cẩm Dương cảnh giác ngước mắt nhìn hắn.

Mà Vệ Cẩm Hoa thân là đương sự lại vẫn như cũ gặp biến bất kinh, sắc mặt không hề thay đổi, dẫn tới Vệ Cẩm Dương cũng bắt đầu hoài nghi đại ca nhà hắn có phải hay không đã biến thành mặt than.

"Thái tử điện hạ sinh đến còn thật sự cực kỳ xinh đẹp a." Thương Lãng ý vị thâm trường nói tiếp.

Một câu này vừa ra, Vệ Cẩm Hoa cũng rốt cuộc không khỏi kinh ngạc nhăn lại mi, y lần đầu tiên cảm giác được trường hợp này tựa hồ đã có điểm khống chế không được, trực giác nói cho y, người này không hề có tư duy lý luận của một người bình thường, hắn căn bản chính là kẻ điên.

Trong nháy mắt đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Thương Lãng, Vệ Cẩm Dương lập tức lắc mình đứng chắn trước Vệ Cẩm Hoa, đem người hộ ở sau lưng mình.

Hắn vừa mới biết tên giáo chủ này là cái đoạn tụ, hiện tại lại nói đại ca nhà mình sinh đến đẹp là có ý tứ gì... đáp án này không cần hắn não bổ như thế nào cũng lập tức rõ như ban ngày.

Vệ Cẩm Dương nhíu mày, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm đợi lát nữa liền tính là phải cùng tên tà giáo giáo chủ này đua cái ngươi chết ta sống, cá chết lưới rách, lấy thân tuẫn quốc,... thì cũng phải bảo vệ tốt hoàng đế bệ hạ tương lai của Tử Vân bọn họ, bảo vệ tốt trinh tiết của đại ca nhà hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cày xong 4400+, cầu nhắn lại. Không có nhắn lại không tinh hồ a! Ô ô ô ô ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~~~~~

(1)

"Đồng tính tương xích" (同性相斥): cùng tính thì bài xích.

i. Thường dùng cả câu là "Đồng tính tương xích, dị tính tương hấp" (同性相斥, 异性相吸): xuất phát từ kết luận về hai cực của nam châm, cùng cực thì đẩy, trái cực thì hút.

(2)

"Cát nhân tự hữu thiên tướng" (吉人自有天相) hay "Cát nhân thiên tướng": người tốt thì sẽ có trời giúp, ở hiền gặp lành.

(3)

"Phòng nhân chi tâm bất khả vô", cả câu là "Hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô" (害人之心不可有,防人之心不可无): tâm hại người không thể có, tâm đề phòng người thì không thể không có.

(4)

"Phiên kiểm như phiên thư" (翻脸如翻书): trở mặt như lật sách.