Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 13



Hứa Kiệt chun mũi liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Hứa Quan Hạo, xem ra người uống rất nhiều. Lúc này, chủ nhân buổi tiệc cũng để ý tới tình hình của Hứa Quan Hạo, vì vậy đảo bước đi qua bên này.

Trước khi chủ tiệc đi tới, Hứa Kiệt thở dài trong lòng, vươn tay vòng xuống dưới nách Hứa Quan Hạo, cậu đỡ người đứng thẳng dậy, Hứa Quan Hạo cũng nhân cơ hội này mà ôm chầm lấy cổ Hứa Kiệt, dán sát vào lòng cậu.

Hứa Kiệt mím môi, Hứa Quan Hạo rõ ràng đang cố ý, thế nhưng lúc này cậu cũng không nói gì được, đành để mặc người dựa vào mình. Động tác của hai người thậm chí có chút mập mờ, cậu đỡ Hứa Quan Hạo, thế nhưng lại giống như Hứa Quan Hạo đang kéo lấy cậu, cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hứa Quan Hạo phả bên tai mình.

“Kiệt thiếu gia, Hứa Tiên Sinh xảy ra chuyện gì vậy?”

Hứa Kiệt buông mắt, thần sắc có chút lạnh lùng. “Người uống say, cháu phải dìu người về.”

“Được, có vẻ Hứa tiên sinh rất say đó, không bằng qua khách phòng nghỉ ngơi một chút.”

“Không cần đâu, cháu đỡ người về là được rồi.”

Chủ tiệc cũng biết có rất nhiều người mời rượu Hứa Quan Hạo, lúc này thấy Hứa Quan Hạo quá chén, trong lòng ông không khỏi áy náy, gật đầu để Hứa Kiêt dìu Hứa Quan Hạo ra ngoài.

Hôm nay vốn là Hứa Quan Hạo tự lái xe đến, lúc này người không thể lái được, vì vậy chủ tiệc đã sai tài xế của mình hộ tống hai người về.

Ngồi trên xe, Hứa Quan Hạo vẫn như cũ dựa sát vào người Hứa Kiệt, một tay ôm lấy cổ cậu, hơi thở nóng bỏng phả bên cổ Hứa Kiệt. Trên đường về Hứa Kiệt đẩy Hứa Quan Hạo ra không ít lần, thế nhưng lần nào cũng vậy, Hứa Quan Hạo lại mò tới dán lên người cậu. Xe dừng trước cửa nhà, áng chừng Hứa Kiệt đẩy Hứa Quan Hạo ra hơn mười lần.

“Về đến nhà rồi, người còn định giả bộ gì nữa.”

Mặc dù không uống say, nhưng vì uống nhiều rượu, sắc mặt Hứa Quan Hạo có hơi ửng đỏ, hơn nữa vì cố ý giả say nên ánh mắt cũng có chút mơ màng.

“Tôi say thật mà.” Ôm Hứa Kiệt không buông, Hứa Quan Hạo còn tiếp tục ăn vạ.

Trong lòng không khỏi bực mình, Hứa Kiệt đẩy Hứa Quan Hạo mãi chẳng được, vì vậy miễn cưỡng đi vào nhà, mặc Hứa Quan Hạo đang dán vào người mình.

Vừa mở cửa, quản gia Kim nghe thấy liền chạy ra đón, thấy bộ dạng của Hứa Quan Hạo thì lầm bầm muốn gọi người làm canh giải rượu.

“Kiệt thiếu gia, cậu mau đỡ cậu chủ trở về phòng, lau qua người một chút, đợi lát canh giải rượu làm xong thì tôi sẽ mang lên, nếu không ngày mai tỉnh lại sẽ rất đau đầu.”

Bác Kim tuy là quản gia trong nhà, nhưng vì chăm sóc hai người đã lâu, có khi cũng sẽ ăn nói như người bề trên, trừ khi Hứa Quan Hạo sắc mặt sa sầm, lúc ấy sẽ phải cẩn trọng hơn. Thế nhưng tuy là bậc trưởng bối của hai người, trong lòng bác Kim vẫn cưng chiều Hứa Quan Hạo hơn, cũng không phải vì cố ý lấy lòng, mà chăm sóc Hứa Quan Hạo đã lâu, từ ngày anh còn bé tí đến khi anh đứng lên làm chủ Hứa gia, Hứa Quan Hạo mới là chủ nhân của ông, còn Hứa Kiệt vốn là đứa nhỏ Hứa Quan Hạo nhận nuôi mà dắt về, thế nên mỗi khi có chuyện, theo bản năng sẽ quan tâm đến tâm tình Hứa Quan Hạo đầu tiên.

Bác Kim nói xong liền đi gọi người làm canh giải rượu. Hứa Kiệt đưa mắt nhìn người đang cố dính chặt trên người mình, cuối cùng đành mím môi đỡ người trở về phòng.

“Người tự tắm đi.” Thả người xuống giường, Hứa Kiệt nhàn nhạt nói.

Hứa Quan Hạo nằm xuống giường rồi liền mở mắt ra, gương mặt phớt hồng nghiêng người nhìn Hứa Kiệt: “Bác Kim bảo em giúp tôi lau người mà.”

“Người không say, tự mình đi tắm đi.” Không nhiều lời, Hứa Kiệt trực tiếp nói.

Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt ướt át nhìn về phía Hứa Kiệt. “Lúc em còn bé toàn một tay tôi tắm rửa cho, em ốm đau tôi cũng lau người giúp.”

Nghe Hứa Quan Hạo nói vậy, sắc mặt cậu trầm xuống. “Nhưng người không có say.”

“Nhưng mà uống nhiều rượu như vậy, hiện tại đầu đau lắm, dạ dày cũng khó chịu, nằm xuống rồi không thể đứng lên.”

Hứa Kiệt nắm chặt tay, bực bội nhìn Hứa Quan Hạo, chỉ thấy Hứa Quan Hạo còn đang trưng ra cái bản mặt ngây thơ vô tội.

Hận không thể quăng cái người kia đi.. Hứa Kiệt hít một hơi rồi đứng lên, vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng rồi đi đến bên giường.

Chỉ là lau người thôi mà. Cậu hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống mép giường, buông mắt bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của người.

Hứa Kiệt tập trung cởi cúc áo, thế nhưng theo từng động tác của cậu, sắc mặt Hứa Quan Hạo ngày một đỏ hơn, thậm chí có lúc Hứa Kiệt không cẩn thậm chạm vào da, cả người Hứa Quan Hạo liền run rẩy.

Lúc này có chút hối hận với yêu cầu ban nãy của mình, Hứa Quan Hạo cố gắng kìm nén tâm tư, lại tự nhắc bản thân, Hứa Kiệt khi còn bé chẳng phải vẫn luôn tắm cùng mình hay sao! Hai người tối nào cũng ôm nhau ngủ, cái gì cần chạm cũng sớm đã chạm, sao lại bây giờ lại không chút tiền đồ như vậy.

Hứa Kiệt cởi áo sơ mi của Hứa Quan Hạo xong, sau đó bắt đầu giặt khăn mặt, nghiêm túc giúp Hứa Quan Hạo lau người.

Tuy rằng lúc đầu có chút không tình nguyện, nhưng lúc này cậu lại toàn tâm toàn ý giúp người, nhớ lại khi còn nhỏ đều một tay Hứa Quan Hạo tắm cho cậu, động tác cũng càng thêm nhẹ nhàng.

Thoáng chốc căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng Hứa Kiệt nhúng khăn vào nước, và nhịp thở nặng nề của Hứa Quan Hạo.

Giúp Hứa Quan Hạo lau người xong, Hứa Kiệt lại thay chậu nước mới, giặt sạch khăn giúp Hứa Quan Hạo lau mặt. Lúc này cậu mới nhìn thấy gương mặt Hứa Quan Hạo vì uống rượu mà vẫn còn ửng hồng, thấy cậu nhìn sang, Hứa Quan Hạo lúng túng rời ánh mắt, cũng không dám nhìn theo cậu.

Bộ dạng xấu hổ của Hứa Quan Hạo khiến Hứa Kiệt dừng động tác, trông thấy Hứa Quan Hạo gương mặt đỏ bừng đang tận lực tránh né, trong lòng cậu ngoại trừ ngạc nhiên, còn có dòng cảm xúc phức tạp khó kết thành lời.

Giọt nước trên khăn khẽ nhỏ xuống, một đường thẳng tắp xuống má người, theo đường viền khuôn mặt mà nhẹ nhàng chảy xuống. Hứa Quan Hạo bởi vì giọt nước kia đột nhiên nhỏ xuống mà xoay đầu lại, ánh mắt e lệ và ôn nhu nhìn về phía Hứa Kiệt.

Trống lòng đột nhiên vang, Hứa Kiệt chăm chú nhìn vào giọt nước trên gương mặt Hứa Quan Hạo kia, giọt nước lấp lánh trong đêm tối, tựa như một giọt lệ..

Hứa Quan Hạo khóc thầm..

Trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng, Hứa Kiệt lấy khăn trùm lên mặt Hứa Quan Hạo, che đi ánh mắt của người.

“Tiểu Kiệt?”

Tầm mắt đột nhiên bị khăn mặt che đi, Hứa Quan Hạo đợi một hồi, Hứa Kiệt còn chưa bỏ khăn mặt xuống, vì vậy nhỏ giọng hỏi.

Nén lại cảm xúc trong lòng, Hứa Kiệt bỏ cái khăn kia xuống rồi lại nhúng nước, lần thứ hai giúp Hứa Quan Hạo lau mặt.

Ánh mắt của cậu đột nhiên nhuốm vẻ ôn nhu, động tác cũng lại thêm nhẹ nhàng, nghi hoặc trong lòng Hứa Quan Hạo liền bay sạch, chỉ để lại tiếng tim đập rộn và miệng lưỡi khô khốc còn đang khẩn trương.

Hứa Kiệt giúp Hứa Quan Hạo lau mặt xong, sau đó mang chậu nước trở lại phòng tắm. Lúc này bác Kim cũng bưng canh giải rượu tới. Bác Kim vừa vào đã thấy Hứa Quan Hạo được thay áo ngủ, có lẽ Hứa Kiệt đã giúp cậu chủ lau người, vì vậy hài lòng gật đầu, đưa một bát canh giải rượu cho Hứa Quan Hạo, bát còn lại đưa cho Hứa Kiệt.

“Kiệt thiếu gia chắc cũng uống rượu, cậu uống một chút canh để sáng mai đỡ đau đầu.”

Bác Kim đợi hai người uống xong rồi mang bát xuống nhà.

Bác Kim đi rồi, Hứa Kiệt liền đi vào phòng tắm. Lúc trở ra, Hứa Quan Hạo đã chui vào trong chăn, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nằm một chỗ, cũng không dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu như mọi khi.

Hứa Kiệt có chút ngạc nhiên, sau đó bắt đầu sấy tóc, đợi tóc khô rồi thì lên giường. Nằm rồi lại thấy Hứa Quan Hạo vẫn còn duy trì khoảng cách, cũng không dán lấy cậu như mọi khi.

Nhắm mắt lại, Hứa Kiệt rất nhanh rơi vào giấc ngủ, chỉ là vừa ngủ được một lúc, người bên cạnh bắt đầu động đậy khiến cậu mơ màng tỉnh lại, sau đó cái người kia bắt đầu tiến sát lại, còn cậu bị ôm gọn vào trong lòng, cả người thả lỏng, cuối cùng cậu cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tới trường, Vương Vọng vừa thấy Hứa Kiệt đã lầm bầm hai tiếng.

“Hôm qua về nhà có sao không? Không bị bố đánh chứ?” Nhìn Vương Vọng, Hứa Kiệt có chút áy náy, chủ động ra hỏi thăm.

Vương Vọng nghiến răng, nhìn chằm chằm Hứa Kiệt. “Thế quái nào hôm qua thầy Thiên lại gọi về nhà, không những nói tôi trốn học, còn nói cái gì mà rủ rê bạn cùng lớp trốn, cả tối hôm qua tôi đâu có được ngủ, ngồi trong phòng khách viết bản kiểm điểm.”

Vương Vọng vừa nói Hứa Kiệt liền vỡ lẽ, trước giờ Vương Vọng trốn học chưa từng bị thầy giáo gọi về nhà, căn bản một ngày có nhiều học sinh bỏ tiết, chỉ khi trốn học quá nhiều mới bị gọi về nhà. Trường bọn cậu vốn không quá nghiêm, học kỳ này Vương Vọng cũng ngoan hơn nhiều, hôm qua thầy Thiên gọi, tám chín phần là liên quan tới Hứa Quan Hạo, có lẽ chính người bắt thầy Thiên gọi về nhà Vương Vọng. Cơ mà gọi mách phụ huynh là vẫn còn may chán, sáng nay lúc ngủ dậy đột nhiên nhớ tới Vương Vọng, Hứa Quan Hạo chắc chắn biết hai người trốn cùng nhau, cậu sợ người làm chuyện gì không phải với Vương Vọng.

Sau chuyện của Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt hoàn toàn tin Hứa Quan Hạo dám làm những chuyện không ai ngờ. Hứa Quan Hạo ngày ngày gần gũi với cậu kia, vốn không ôn nhu vô hại. Kiếp trước bị nhốt cậu cũng đã biết, đối với cậu người nảy sinh ham muốn chiếm hữu rất mạnh, ngày ấy vì cậu, Hứa Quan Hạo còn dám đuổi cả quản gia Kim vẫn luôn tận tâm tận tụy với Hứa gia đi.