Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 191



“Hôm nay chúng ta đi tham quan động thạch nhũ đi!” Cố Trầm nhìn hướng dẫn viên du lịch, nói với Chung Ly Toại.

Chung Ly Toại đương nhiên sẽ không phản đối đề nghị của Cố Trầm. Vì vậy ngày thứ ba sau khi đến thành phố K, hai người lại lái xe đến động thạch nhũ.

Khi đến địa điểm du lịch là vào lúc hơn chín giờ. Gió nhẹ ấm áp, trời trong mây trắng. Chắc là vì thời gian còn sớm nên xung quanh không có một du khách nào.

Cố Trầm và Chung Ly Toại đi mua vé. Biết được trước khi vào động thạch nhũ còn phải ngồi thuyền chèo qua một khe động. Khe động đó ước chừng sâu khoảng mấy mươi mét, hai bên là vách núi xếp chồng, chỉ để lại một khe hở. Nước sông chảy siết đục ngầu, nhìn cực kỳ hiểm trở. Cố Trầm mặc phao cứu sinh, ngồi lên thuyền nhỏ, quay đầu hỏi Chung Ly Toại: “Anh có sợ tối không?”
Chung Ly Toại cười nhẹ, không hề nói chuyện. Chỉ là sau khi thuyền nhỏ chèo vào hang động rồi, mới len lén nắm chặt lấy tay Cố Trầm.

Cố Trầm quay đầu, nhờ vào ánh sáng yếu ớt mà đánh giá nét mặt Chung Ly Toại, Chung Ly Toại mỉm cười với Cố Trầm, dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay cậu.

Mặt Cố Trầm đỏ lên, vô thức quay đầu liếc nhìn nhân viên ở đó. May mà ánh sáng trong động rất ảm đạm, nhân viên công tác lại đang chuyên tâm lái thuyền, nên không hề chú ý đến hành động giữa hai vị khách này.

Cố Trầm thầm thở phào một hơi trong lòng, thuyền cập bến, Cố Trầm và Chung Ly Toại đứng dậy xuống thuyền. Men theo đường hầm cầu thang trong động mà chầm chậm đi về phía trước. Hai bên là thạch nhũ ẩm ướt, con đường dưới chân cũng có hơi lầy lội. Cố Trầm không sợ tối, nhưng trong loại hoàn cảnh thế này, khó tránh khỏi sẽ có hơi sợ độ cao. Cậu không tự chủ mà nép sát vào vách tường từ từ tiến về phía trường, còn không ngừng quay đầu nhìn xem tác phẩm xinh đẹp nhất của đại tự nhiên.
“Đừng nép vào vách tường sát quá.” Chung Ly Toại nhắc nhở: “Sẽ làm ướt quần áo đấy.”

Cố Trầm cúi đầu, quả nhiên chỗ vạt áo của áo thun và phần đùi của quần đã có hơi ẩm. Cố Trầm không nhịn được cười lên: “Vậy làm sao giờ?”

“Anh kéo em đi.” Chung Ly Toại bóp lòng bàn tay Cố Trầm, chầm chậm đi đến trước mặt cậu. Bóng dáng vai rộng lưng hẹp lập tức chiếm đầy tầm mắt Cố Trầm.

Cố Trầm bỗng nhiên phát hiện, thì ra thân hình Chung Ly Toại lại đẹp như vậy.

“Có phải lén luyện tập ở phòng tập thể hình không đấy?” Cố Trầm tò mò hỏi. Sao trước kia cậu lại không chú ý tới thân hình Chung Ly Toại chuẩn thế nhỉ.

Chung Ly Toại có hơi dở khóc dở cười: “Thân hình anh có tốt hay không, chẳng phải em là người hiểu rõ nhất sao?”

Cố Trầm nhất thời cạn lời. Khựng lại một lúc lâu mới bất lực thở dài: “Gần đây có phải càng ngày anh càng thèm khát không vậy?”
“Có sao?” Chung Ly Toại biết rõ còn hỏi lại: “Em cảm nhận được à?”

Đường đi trong động thạch nhũ vừa hẹp vừa trơn, Cố Trầm không dám gây chuyện với Chung Ly Toại. Chỉ có thể đập nhẹ lên bờ vai anh: “Anh cứ đợi hai chúng ta ra ngoài đi.”

Chung Ly Toại cười cười không nói gì. Qua một lúc, anh lại hỏi Cố Trầm: “Em muốn chụp ảnh không?”

Cố Trầm lắc đầu, chợt nhớ ra Chung Ly Toại không thể thấy được động tác của mình, lại nói: “Tạm thời còn chưa muốn.”

Im lặng một lúc lâu, Cố Trầm lại hỏi: “Ra ngoài du lịch cùng em, có phải rất nhàm chán không?”

Chung Ly Toại cũng lắc đầu, dịu dàng cười nói: “Ở cùng em thì sao có thể nhàm chán được?”

Cố Trầm nghe vậy liền sững ra, chợt cười nói: “Bây giờ anh thật đúng là, càng càng ngày dẻo miệng!”

“Lời từ tận đáy lòng, đương nhiên là vui tai rồi.” Chung Ly Toại quay đầu nhìn lại.
Cố Trầm lập tức vô cùng căng thẳng, nói: “Anh đừng quay đầu. Chú ý nhìn đường.”

Chung Ly Toại tò mò: “Đây là lần đầu tiên em đến những nơi thế này hả?”

Cố Trầm gật đầu: “Anh không phải lần đầu à?”

Chung Ly Toại cười nói: “Trước kia công ty có khảo sát, từng đi đến động Hoàng Long.”

Cố Trầm im lặng một lúc, hỏi: “Hang động đó có gì vui không?”

“Cũng được.” Thật ra Chung Ly Toại không phải một người biết thưởng thức phong cảnh. Lần đến động Hoàng Long kia cũng là do bên phía đối tác mời bọn họ đến địa danh nổi tiếng ở đó tham quan vui chơi. Chẳng qua toàn bộ sự chú ý của Chung Ly Toại đều đặt vào hạng mục, cũng không chú ý đến phong cảnh xung quanh mấy.

Chung Ly Toại biết, với tính cách của mình chắc chắn sẽ bỏ lỡ vô số cảnh đẹp trong đời. Nhưng may mà anh không hề bỏ lỡ Cố Trầm. Từ nay về sau, cho dù Cố Trầm muốn xem gì, muốn đi đâu chơi, anh đều sẽ cùng Cố Trầm xem, cùng Cố Trầm chơi đùa.
Tay Cố Trầm nắm chặt lấy tay Chung Ly Toại, lòng bàn tay đã hơi thấm mồ hôi.

“Nhìn kìa, ruộng thần!” Du khách phía trước đột nhiên hét lên.

Cố Trầm vô thức nhìn về hướng âm thanh. Chỉ thấy bên trong hang động vốn nhỏ hẹp tối tắm, đột nhiên xuất hiện một mảnh không gian rộng rãi. Từng nấc ruộng bậc thang giống một chiếc bánh kem xếp tầng được làm bằng ngọc, dưới ánh đèn chiếu vào, phản xạ ra ánh sáng ngọc bích sáng mượt.

“Đẹp quá.” Cố Trầm dừng chân nhìn một lúc, lại chầm chậm nắm lấy tay Chung Ly Toại đi về phía trước.

Đợi khi ra khỏi động thạch nhũ thì đã là chuyện của hơn một tiếng sau. Lúc này vừa đúng giữa trưa, mặt trời nóng bức. Cố Trầm ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, một thân mồ hôi lạnh toát ra khi ở trong động cũng dần biến mất.
“Em sợ độ cao à?” Bởi vì tiếp theo phải ngồi cáp treo đi xuống, Chung Ly Toại có hơi không yên lòng mà hỏi: “Nếu sợ độ cao thì chúng ta có thể chầm chậm đi bộ xuống. Dù sao phong cảnh ở nơi này cũng rất đẹp.”

Cố Trầm lắc đầu, từ từ nói: “Em không sợ độ cao.”

Chung Ly Toại cười ấm áp hỏi lại: “Vậy em sợ tối không?”

Cố Trầm cũng không sợ tối. Cậu vừa định giải thích thì đột nhiên nghe thấy du khách bên cạnh đang len lén bàn luận. Cúi đầu nhìn lại mới phát hiện tay của cậu và Chung Ly Toại vẫn luôn nắm chặt vào nhau. Trước đó ở trong động, ánh sáng yếu ớt, mọi người đều không chú ý tới. Bây giờ đã ra ngoài rồi, dưới ánh mặt trời chói chang mới chợt phát hiện tư thế tay nắm tay của hai người đàn ông cũng quá mức thân mật.

Cố Trầm có hơi tiếc nuối mà buông tay ra, cùng Chung Ly Toại xếp hàng ngồi cáp treo. Đi lên phía trước rồi mới phát hiện, cáp treo ở nơi này không phải loại có vách thủy tinh bao bọc, mà là một cái chỗ ngồi có vòng bảo hộ chỉ dành cho hai người ngồi, du khách ngồi lên, ngay cả chân cũng trống trơn rũ xuống bên dưới.
Chung Ly Toại vẫn luôn quan sát vẻ mặt Cố Trầm. Thấy sắc mặt cậu thay đổi, anh lại lần nữa đề nghị, nói: “Chúng ta chầm chậm đi xuống nhé? Phong cảnh nơi này rất đẹp.”

“Em không sao.” Cố Trầm nói xong liền trực tiếp ngồi vào cáp treo. Chung Ly Toại thấy thế cũng chỉ đành ngồi vào. Mấy phút sau, cáp treo lắc la lắc lư rời đi. Chỉ trong một cái chớp mắt, Cố Trầm đã thấy được núi non trùng điệp xanh ngắt một màu đều ở dưới chân mình.

Cậu có hơi choáng váng liền len lén nhắm mắt lại.

Bên tai có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua, còn có cả tiếng nói của Chung Ly Toại: “Em mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời đi.”

Cố Trầm nghe lời làm theo, trong phút chốc, trước mắt sáng chói, cứ như bầu trời và áng mây đều chỉ cần đưa tay là chạm vào được.

“Thật ra chẳng có gì đáng sợ cả.” Chung Ly Toại cười nói: “Đúng không?”
Cố Trầm quay đầu nhìn về phía Chung Ly Toại, nhè nhẹ nhếch môi lên.

Cố Trầm vốn tưởng rằng dây cáp này sẽ rất dài. Không ngờ khi cậu vừa mới thích ứng được với loại trạng thái treo lơ lửng này thì phát hiện cáp treo rất nhanh đã đến nơi rồi. Hai chân vẫn luôn treo lơ lửng khi một lần nữa đạp lên mặt đất vững chắc. Có một thoáng, Cố Trầm cảm thấy hai chân mình như đang giẫm trên bông

Chung Ly Toại nắm lấy cánh tay Cố Trầm: “Vẫn ổn chứ? Có cần uống chút nước hoãn lại chút không?”

Cố Trầm gật đầu. Chung Ly Toại đi mua trà sữa cho cậu.

Cho đến khi uống hết một ly trà sữa, Cố Trầm mới hoàn hồn lại được. Lúc này đột nhiên cảm thấy đói bụng rồi.

Nhưng mà gần đây cũng không có gì ngon. Cố Trầm cũng lười tìm kiếm trong sổ tay du lịch, hai người lái xe đến một tiệm ăn nhỏ ở gần đó, mỗi người gọi một tô mì sợi.
“Cũng ngon đấy chứ.” Cố Trầm thật sự rất đói, một hơi ăn hết một bát mì sợi lớn. Một bát mì hai mươi lăm đồng, vậy mà lại có thể miễn phí thêm nước thêm mì, Cố Trầm lại cho thêm một bát mì nữa, vừa ăn bừa đánh giá: “Có hơi giống mì kéo trong trường.”

Nhưng sợi mì ở đây ăn vào càng trơn mượt dẻo dai hơn một chút.

Ăn no bụng, Cố Trầm lại một lần nữa đẩy máu sống lại. Sau khi cùng Chung Ly Toại lái xe về lại khu vực thành phố, Cố Trầm hứng thú bừng bừng hỏi Chung Ly Toại còn muốn đi đâu chơi nữa?

Chung Ly Toại nghĩ nghĩ, khéo léo đề nghị: “Hay là về khách sạn ngâm suối nước nóng nhé?”

Cố Trầm: “…”

Cố Trầm và Chung Ly Toại xin nghỉ tổng cộng bảy ngày. Sau khi ở lại thành phố K ba ngày, hai người lại lái xe đến thành phố D, đặt một khách sạn ở gần Cổ Thành.
“Đây là lần đầu tiên em đi dạo Cổ Thành đấy.” Thật ra nên nói là, tính cả kiếp trước và kiếp này cả hai đời, đây là lần đầu tiên Cố Trầm có được cơ hội có thể buông bỏ công việc trên tay, nhàn nhã tự do tản bộ dưới ánh mặt trời, xuyên qua giữa biển người, không hề có mục đích mà dạo quanh thế này.

“Anh cũng vậy.” Chung Ly Toại cười nhẹ nói.

Trong biển người người đến người đi, có không ít cặp đôi trẻ tuổi ăn mặc tươi sáng, khí chất hoạt bát tay nắm tay đi dạo. Cô gái phần lớn đều mặc quần áo dân tộc nơi đây, mái tóc dài thắt bím đầy màu sắc. Trên đầu còn đội vòng hoa rực rỡ.

Ngón tay Chung Ly Toại hơi động đậy, cuối cùng vẫn không dám nắm lấy tay Cố Trầm. Hai người cứ vai kề vai mà bước trên con đường lát đá xanh trong Cổ Thành. Bên cạnh có tiệm bán xiên nướng. Cố Trầm mua vài xiên nướng, dùng bao giấy bọc lại, vừa đi vừa ăn.
Lúc đi ngang qua tiệm trà sữa, Chung Ly Toại mua hai ly trà hoa quả sau đấy đưa một ly cho Cố Trầm.

Cố Trầm vừa ăn xiên nướng vừa uống trà sữa, trong mắt còn nhìn chằm chằm các loại đồ ăn vặt khác: “Bánh xoăn nướng kia ngon không nhỉ? Nước lựu ép kia hình như trông khá ngon…”

Cố Trầm nói cái gì là Chung Ly Toại lại đi mua cái đó. Vì vậy đợi khi hai người đi dạo xong một vòng, trấn cổ có đặc sắc gì hai người đều không chú ý tới, nhưng đã ăn đầy một bụng đồ ăn vặt.

Cho đến trước khi về khách sạn, Cố Trầm còn mua rất nhiều me và dứa, vừa ăn vừa cảm thán trái cây ở đây ngọt quá.

“Em thấy người ta đi du lịch đều sắp xếp hành trình dày đặc, hận không thể một ngày tham quan cả mấy địa điểm du lịch. Chỉ có hai chúng ta, mỗi ngày ít nhất đều dùng một nửa thời gian lãng phí ở khách sạn.” Cố Trầm vừa phàn nàn chính mình vừa tổng kết nói: “Thật đúng là du lịch theo kiểu dưỡng lão mà.”
Chung Ly Toại cười nói: “Hai chúng ta thích là được rồi.”

Cố Trầm hỏi Chung Ly Toại: “Vậy ngày mai có đi leo núi không?”

Chung Ly Toại gật đầu.

Cố Trầm nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Ngày mốt đến thành phố L đi. Không dễ gì được nghỉ một lần, phải đi dạo cho hết những nơi nên đi mới được.”

Chung Ly Toại lại gật đầu.

Cố Trầm thở dài một hơi: “Chỉ thấy hiệu suất du lịch của hai chúng ta chậm quá đi! Thật ra cũng chẳng dạo được mấy nơi. Sớm biết vậy thì xin nghỉ thêm vài ngày rồi.”

“Không sao.” Chung Ly Toại an ủi nói: “Lần này chưa dạo hết, lần sau còn có cơ hội mà.”

Ngày tháng rất chậm, một đời rất dài. Hai người bọn họ có thể dựa theo nhịp điệu mà mình thích, từ từ đi, từ từ dạo.

“Cũng đúng.” Cố Trầm gật đầu, nằm bò trên giường, lười biếng nói: “Nếu không được thì lần sau khi chúng ta đi du lịch đem cả công việc theo luôn. Cùng lắm mỗi ngày dành buổi sáng ra ở lại khách sạn mở họp video thôi.”
Dù sao mỗi ngày hai người họ cũng đều lãng phí phần lớn thời gian ở khách sạn. So với việc nhàn rỗi không có việc gì làm, còn không bằng làm chút chính sự.

“Chuyện anh làm là chính sự mà.” Chung Ly Toại kề lại gần, vô cùng đứng đắn nói: “Không thể cướp đoạt thời gian nạp điện tốt đẹp mỗi ngày của anh được.”

“Nếu không…” Chung Ly Toại đè giọng xuống, dịu dàng cười nói: “Anh sẽ gây chuyện đấy.”