Trọng Sinh Chi Mạt Thế

Chương 8: Thế thì bị cắn chết hết đấy



Lam Thiên sau khi đánh giấc khoảng hai tiếng thì dần tỉnh lại. Cậu chớp chớp mắt nhìn căn phòng lạ trước mặt, chẳng hiểu tại sao mình lại ngủ trên chiếc giường lạ hoắc này. Lam Thiên ngồi dậy, tóc tai bù xù như ổ quạ sâu giấc ngủ trông giống đứa trẻ sau vụ ẩu đả. Sau vài phút đờ đẫn cậu chợt tỉnh ra : " Ồ, đây là phòng ngủ của chồng mình mà."

Cậu bước vào phòng vệ sinh, chải chuốt bản thân tươm tất rồi ra sofa phòng khách thư giãn, ngồi xuống rồi bật tivi lên, ăn đồ ăn Cơ Hàn nấu, uống thêm ly nước nhằm giải cứu cổ họng khô rát.

Đối với lần sống lại này, cậu cực kỳ bài xích việc tiếp xúc với người khác. Quan trọng nhất vẫn là lương thực cùng vũ khí, đây là đồ ăn Cơ Hàn nấu nên nhất định không bỏ phí được. Sau khi giải quyết sạch sẽ, cậu tự rửa sạch mọi thứ.

" Giống người vợ đảm đang ghê, hì hì."

Reng~reng~reng~~~

Điện thoại trên bàn run lên, Lam Thiên tiến tới, người gọi đầu dây bên kia là Lam Tân. Ông ta gọi cho mình làm gì chứ, chẳng phải điều ông ta muốn là nhanh chóng có đứa con cùng mụ Vương Huệ rồi tống cổ mình ra khỏi nhà sao ?

Lam Thiên lạnh giọng, gương mặt như tắm gió xuân vừa rồi biến mất, chỉ cần nghe thấy tên ông ta cũng làm cậu phát bệnh rồi : " Alo, có gì sao ?"

[ Mày đi đâu rồi ? Từ sáng đến chiều chưa về nhà, mày lông nhông ở xó xỉnh nào vậy ? ]

Lam Thiên nhướng mi, đây là lời nói mà một người bố có thể phát ngôn với con trai sao ? Dù không có tí tình cảm nhưng ít nhất ông ta cũng phải tôn trọng máu mủ ruột thịt chứ, mà thôi, con người ông ta cậu quá rõ ấy mà : " Không cần cha lo, mai đứa con lông nhông này sẽ từ xó xỉnh cút về nhà."

[ Ha, mày giỏi lắm, có đủ lông đủ cánh giờ lên giọng nói chuyện với tao rồi. Tao đang định hỏi mày về tiền đây này, mày tiêu xài tiền của tao đi đâu rồi ? ]

Lam Thiên : " Tiền của ông ? Ba tấm thẻ ngân hàng thuộc cổ phần của mẹ tôi. Bà cho tôi hết mọi thứ, việc tôi tiêu xài nó liên quan gì tới ông hả ông già lắm chuyện ?"

Lam Thiên nghe tiếng đổ vỡ bên kia đầu dây, thằng cha đó chắc không lên cơn điên rồi đập phá đồ đạc đâu nhỉ ? Sao cũng kệ, cứ đập thoải mái đi, sau này muốn đập phá cũng không được nữa. Tiếng thở dốc bên kia đầu dây dần ổn định lại.

[ Mày...dù sao cũng là của công ty, mày đã làm công ty mất khoảng tiền lớn. Mày không định hối cải còn lên mặt. Đống tiền đó mày đốt đi đâu thì đem về ngay ]



Lam Thiên cười lạnh, tiền người mẹ quá cố để lại cho cậu cũng không cho cậu xài ? Mơ đi : " Xin thứ lỗi, nhưng không còn để trả, ông cũng đừng hòng đóng thẻ của tôi, mật khẩu nhầm khi ông của chẳng biết. Với lại chẳng phải ông nói tôi đốt tiền đi sao, giờ cứ nghĩ nó tan thành tro rồi đi."

[ Mày, khụ khụ....thằng bất hiếu.... thằng nghịch tử hư đốn ]

Nghịch tử ? Bất hiếu ? Sao ông không hỏi từ khi nào và tại sao tôi thành như vậy ? Điện thoại bên kia như có người cướp đi, giọng nói người cha vô tâm chuyển sang mụ đàn bà tham tiền thâm độc.

[ Alo, con trai à, cha con xuống nước gọi điện chỉ vì lo cho công ty, sao con lại nặng lời. Nào, nhanh trả lại số tiền mấy tỉ con tiêu xài đi ]

" Trả ? Hừ, tôi còn hận vì xài quá ít này "

Lam Thiên : " Hừ, mụ chỉ là người ngoài, bớt chỉa mỏ vào cuộc nói chuyện của tôi. Đừng tưởng bước chân vào cái nhà này thì thành phu nhân nhà họ Lam. Tôi nói cho bà biết, vịt mãi mãi là vịt, sống trong bùn lầy dơ bẩn. Dù bơi ra hồ sạch cũng chẳng thành thiên nga đâu, bản tính trời sinh của nó sẽ không thay đổi....]

[ Mày...Lam Thiên à, mẹ thật sự không mong giàu sang phú quý, chỉ ước có gia đình ấm áp. Về vụ tiền bạc... con nên bàn kĩ với cha con...]

Lam Thiên : " Vịt mãi mãi là vịt, chẳng thay đổi được đâu. Sau này nói chuyện, không được ngắt lời người khác, bất lịch sự lắm. Còn về tiền bạc, mai tôi với cha sẽ trực tiếp bàn về nó."

[ Được rồi, mẹ sẽ nhắn lại với cha con chuyện này....mẹ....]

Lam Thiên ngắt máy, buổi chiều nhẹ nhàng bị hai kẻ này phá hoại mất rồi. Cậu quyết định ra ngoài thư giãn, không quên ghi giấy note cho Cơ Hàn khỏi lo lắng. Cứ thế mà chạy đến chỗ huấn luyện.

- 1 2 1 2 chạy nhanh lên, sao chậm quá vậy ? 1 2 1 2.....

Tinh Nhàn ngồi dưới đất, vẻ mặt chán đời đếm đám mây trôi trên trời hết sức trẻ con trong thân xác cường tráng kia. Cậu đi tới ngồi xuống cạnh anh, Tinh Nhàn quay sang nhìn cậu cũng sựt người một cái.

Lam Thiên : " Em ghê lắm sao mà giật mình thế ?"



Tinh Nhàn cười trừ, không đáp lời mà nhìn đoàn người tiếp tục huấn luyện với cường độ cao. Lam Thiên nhìn đoàn người hết chạy bền thì qua luyện tấn công.

Cậu nhìn hết sức chăm chú, học lén được thêm bao nhiêu đòn tấn công thì càng có lợi sau này.

Lam Thiên : " Ơ, thế thì sai rồi. Làm vậy bị cắn chết."

Tinh Nhàn kế bên nghe thế thì tập trung quan sát, lên tiếng : "Sai chỗ nào, nhóc lần đầu xem cũng biết sai à ? Tập đúng hết đấy."

Lam Thiên cẩn thận nhìn, mấy đòn phòng thủ cũng ổn, tấn công bằng vũ khí tạm chấp nhận, cũng có thể cải biến để hợp với bản thân cậu. Nhưng tấn công bằng tay không kiểu này bị tang thi cắn chết mất. Gì mà ôm bụng đối thủ rồi vật xuống, gặp tang thi có tri giác chắc chắn sẽ há miệng rồi cắn ngay cổ cho mà xem. Đa số cách tấn công tay không ở đây đều tiếp cận gần đối phương rồi đánh, tiếp tục da thịt khá nhiều, nguy hiểm quá.

Lam Thiên lại lắc đầu ngao ngán : " Haizzz kiểu này chắc chết hết, bị cắn hết."

Tinh Nhàn kế bên : " ???? "

Sau khi quan sát lần hai, có đếch chi bất thường đâu, nhóc con này giở thói bậy chi rồi : " Thấy sai thì nhóc ra sửa lại đi."

Lam Thiên mắt sáng lên, như thế có thể vừa luyện tập lại, vừa giúp mấy người này thêm phần trăm sống sót, cũng tốt. Cậu tự nhận bản thân không phải thánh mẫu gì nhưng những người ở đây thân thiện, dễ thương nên giúp được bao nhiêu cậu sẽ cố gắng.

Lam Thiên : " Ok, nghe lời anh đấy."

Nói rồi chạy lon ton đến trước đám người đang huấn luyện mà nói lớn : " Mọi người tập sai rồi, để tôi dạy lại cho. Nhanh chóng xếp hàng trật tự lại."

Mọi người : "......"

Tinh Nhàn : "....."