Trọng Sinh Chi Mạt Thế

Chương 5



Khu làm việc của Cơ Hàn nằm vùng ngoại ô vắng vẻ, đấy là nơi quân sự dành cho thành viên cấp cao làm việc. Cậu kêu tài xế taxi chở mình ra vùng ngoại ô xa xôi của Thành phố A, tài xế hỏi : " Cậu trai trẻ, nơi đây hiu quạnh quá, phải cẩn thận. "

Lam Thiên mỉm cười, từ ghế sau nói vọng lên : " Bác yên tâm, nhìn vậy thôi chứ nơi con đến an toàn vô cùng."

Tài xế thở dài, đôi mày nhíu lại hiện rõ nếp nhăn trên gương mặt gần năm mươi của mình : " Ta thật không biết trong đây có gì, đây là lần đầu tiên ta chở khách đến đây, an toàn đặt lên hàng đầu đấy. "

Lam Thiên : " Vâng, con biết mà."

Đi vào ngoại ô khoảng hai tiếng, phía trước đã thấy hàng rào kiên cố chắn ngang. Có nhiều bộ đội mặc quân phục đứng canh giữ vô cùng trang nghiêm, bên hông là cây súng đang huyền hết sức cool ngầu mà cậu hay thấy trên phim. Bác tài xế thấy thế thì ngừng lại trước hàng rào, quay ra phía sau hỏi Lam Thiên.

- Này cậu trai trẻ, đường bị chặn rồi, cậu có chỉ sai không ?

Lam Thiên lắc đầu, nói : " Đúng nơi rồi ạ, bác chở cháu đến đây là được rồi, nhiêu tiền vậy bác ?"

Sau khi thanh toán xong, cậu bước xuống xe, xe taxi cũng nhanh chóng lăn bánh rồi mất hút. Xuất phát buổi sáng, giờ đã giữa trưa, tạm biệt máy lạnh trong xe khiến cậu bị sốc nhiệt nhẹ. Xung quanh nơi đây cũng chẳng có cây cối gì, chỉ là căn cứ quân sự được xây dựng trên mảnh đất cằn cỗi đầy cát và nắng.

- Đi đâu đây, không phận sự cấm vào, mời đi chỗ khác.

Một người lính nghiêm túc bước tới, giọng nói mang theo vài phần đe dọa, làn da rám nắng hơi ửng đỏ dưới cái nóng chang chang càng tăng thêm vài phần dọa người. Đối với Lam Thiên, việc người này cố dọa để đuổi cậu đi chẳng hề ảnh hưởng gì.

Cậu mốc điện thoại ra, đưa mã mà Vĩnh Kiên đưa cậu cho người lính xem. Sau khi xem xong anh ta gật đầu một cái, ra hiệu cho người giữ cửa. Như bắt được tín hiệu đồng đội, người giữ của hô : " Mở cửa."

Tiếng nói đanh thép vang lên, cậu nghe tiếng sắt thép va vào nhau như tầng tầng ổ khóa của cửa mở ra. Cánh cửa kiên cố mở ra, trải dài hai bên là hàng rào được dựng bằng vật liệu cứng cáp. Không hổ danh là nơi quân sự dành cho thành viên đặt biệt.

Lam Thiên : " Cảm ơn. "

Rồi từ từ vào trong, sau tiếng hô" Đóng cửa" vang lên đằng sau, âm thanh máy móc vang lên lần nữa như trùng trùng điệp điệp ổ khóa đã đóng lại. Nhưng phía trước vẫn là hoang mạc rộng lớn chứ chẳng phải căn cứ gì.

" Đờ phắc, vậy là mình mới qua cổng chứ chưa đặt chân vô khu vực chính nữa hả, rộng zậy trời."

Lam Thiên nhắn tin cho anh họ thân yêu của mình : " Anh họ, em vào cổng rồi, giờ đến khu A làm sao ???"

Tin nhắn cậu gửi nhanh chóng được hồi đáp : " Đến nhanh thế à, mày cứ đi thẳng là đến Khu A thôi, đi bộ khoảng 1 tiếng là tới. Cố lên nhé nhóc, tao đây có việc."

Lam Thiên nhanh tay gõ bàn phím trong điện thoại : " Khoan, em không đi bộ được."

Một lúc sau cũng chẳng thấy hồi đáp, chắc Vĩnh Kiên thật sự có việc bận hoặc....

" Cái thằng cha này trả thù vụ hôm qua mình off ổng rồi "



Đang loay hoay không biết làm gì, cánh cửa đằng sau mở ra. Chiếc xe thép kiên cố xuất hiện, nó chạy gần tới chỗ cậu. Lam Thiên thấy thế thì chắn trước đầu xe. Xe thắng gắt lại, tài xế hạ kính xe xuống. Lộ ra cậu trai khoảng 20 tuổi với mái tóc nâu sẫm, làn da nâu khỏe mạnh.

- Này nhóc, muốn chết à ?

Lam Thiên cười thân thiện, cậu lấy tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên trái. Làn da trắng trẻo dần đỏ đi, cậu lên tiếng với chất giọng trong trẻo : " Em đến khu A nhưng không có phương tiện, có thể cho em đi nhờ không ?"

Cậu lái xe quay sang hỏi người bạn kế bên : " Mày thấy sao ?"

Tương Tuấn - người bạn với mái tóc dài ngang vai được buột gọn sau đầu. Gương mặc điển trai mang theo vài phần lãng tử lên tiếng : " Nhìn nhóc này không phải người quân đội mà vào được đây cũng không đơn giản. Dù sao khu A cũng là khu mình làm việc, cứ cho theo đi."

Tinh Nhàn quay lại nhìn Lam Thiên, đáp : " Nhóc leo lên đi, dù sao cũng tiện đường."

Lam Thiên nhanh chóng lên xe, không quên kèm theo tiếng cảm ơn.

Tinh Nhàn vừa lái xe, vừa hỏi Lam Thiên : " Nhóc đến đây có việc gì đấy ?"

Lam Thiên mỉm cười, đáp : " Em đến để gặp bạn cũ ở trong khu A."

Tương Tuấn buột lại mái tóc dài của mình, cặp mắt rà soát người cậu như thói quen của một đặc vụ, nói : " Có người quen khu A chắc gia thế cũng cao đấy. Đâu ai vào được khu A dễ dàng đâu, toàn lũ quái vật."

Cậu trai tóc dài nói mãi về chuyện bọn người khu A không phải người bình thường mà quên mất hai người bọn họ đều làm trong khu A.

Tinh Nhàn hút điếu thuốc, phì phò khói : " Haizzz, Cơ đội trưởng khó tính quá, hết bắt làm nhiệm vụ này tới làm nhiệm vụ kia."

Nghe tới ba chữ Cơ đội trưởng, Tương Tuấn không khỏi lạnh sống lưng, cơ thể run lên ba hồi mới bình thường trả lại, giọng nói mang theo chút kính sợ : " Còn tăng cường độ tập luyện nữa, muốn giết người à. Khổ chết mất, tao thấy sớm hay muốn chúng ta sẽ bị bức chết thôi."

Hai người cứ thế tám chuyện trên trời dưới đất, chẳng đoái hoài đến Lam Thiên. Cậu không có thói quen trò chuyện cùng người lạ nên không bất mãn gì. Chỉ lướt lướt điện thoại hoặc nhìn ra cửa kính. Sau một lúc thì cậu thấy khu vực kiên cố xuất hiện, xung quanh toàn quân lính hành quân, trang nghiêm đến bức người.

Tinh Nhàn chạy lướt vào sâu hơn rồi đậu xe vào nơi giữ xe : " Tới nơi rồi, xuống đi nhóc con."

Lam Thiên nghe lời bước xuống xe sau hai mươi phút đi đường, cậu thực hành vài động tác khởi động đơn giản. Tinh Nhàn nói với Tương Tuấn : " Chắc giờ Cơ đội trưởng chưa về đâu, cứ đi đâu giải khuây đi. À đúng rồi, nhóc cần bọn anh giúp tìm bạn không ?"

Câu sau hỏi Lam Thiên, theo lời họ có thể Cơ Hàn là Cơ đội trưởng, vậy có vẻ anh làm nhiệm vụ chưa về. Lam Thiên đáp : "Không cần gấp, hay mấy anh dẫn em đi tham quan đi, đây là lần đầu tiên em đến đây."

Tương Tuấn lấy tay xoắn lọn tóc, mỉm cười nhìn Lam Thiên : " Cứ để đấy cho anh, anh dẫn nhóc đi chơi, cứ thoải mái là được."

Vậy là Tương Tuấn cùng Tinh Nhàn trở thành hướng dẫn viên du lịch không công, dẫn Lam Thiên đi dạo xung quanh. Cậu cũng thấy nơi này nghiêm khắc kinh khủng, cường độ tập luyện hết sức khó khăn. Chỗ để vũ khí đa dạng, số lượng lại nhiều làm cậu thèm nhỏ dãi, nhưng hình tượng thiên thần không thể phá hỏng được.



Tương Tuấn chỉ về đám quân lính đang nghỉ ngơi sau tập luyện, vài người lau mồ hôi nhễ nhại, có người nằm dài dưới đất thở hổn hển : " Anh dẫn chú mày qua làm quen."

Nói là làm, Tương Tuấn vỗ tay thu hút sự chú ý, lớn giọng : " Các anh em qua đây làm quen với nhóc con này đi, nhóc này dễ thương lắm. "

Câu nói nhanh chóng thu hút ánh nhìn hướng về phía cậu, Lam Thiên : " Chào mọi người, rất vui được gặp."

Một thanh niên trong đám người đi tới cậu, ngó cậu từ trên xuống dưới, một lúc mới lên tiếng : " Cậu thật sự là con trai à ? Tớ chưa thấy con trai nào gầy yếu như cậu."

-........

Bầu không khí thoáng chốc ngưng trệ. Tinh Nhàn khoát một tay lên vai Chí Minh, tay còn lại nắm thành nắm đấm, xoáy xoáy vào đầu cậu trai đó : " Thằng này, biết cách nói chuyện không hả ? Nhóc con đừng để bụng nhé, tên Chí Minh này đầu óc đơn giản chứ không có ý chi đâu."

Lam Thiên đáp, xua xua tay : " Không sao, em không để tâm đâu."

" Hứ đừng để lão tử nghe chú mày sỉ nhục thêm lần nữa, nếu không coi chừng nấm đấm này."

Tất nhiên đây là nội tâm dậy sóng của Lam Thiên đằng sau gương mặt hiền lành. Cậu lên tiếng : " Nhìn gầy yếu nhưng em cũng biệt chút võ, chí ít cũng bảo vệ bản thân được."

Trong bốn tháng này, ngoài thu thập lương thực cậu cũng không quên nâng cao thể lực bản thân. Còn mấy động tác bảo vệ tất nhiên là được hình thành trong mạt thế rồi.

Chí Minh nghe thế thì hai mắt sáng rực lên, cậu gạt phăng cánh tay của Tinh Nhàn ra khỏi vai. Xoay xoay cổ tay giống như là khởi động cho một cuộc chiến sắp bắt đầu, Chí Minh lên tiếng : " Vậy để tôi thử coi cậu giỏi thế nào ?"

Tinh Nhàn nghe thế thì chắn trước mặt Lam Thiên, trong mắt anh cậu chỉ là tiểu nhóc con cần bảo vệ, nâng niu. Chí Minh thấy thế liền càm ràm : " Tránh ra coi ông da nâu này, đây là chuyện giữa hai thằng đàn ông."

Tinh Nhàn lên tiếng, giọng có chút tức giận : " Da nâu cái đầu mày, chứ không phải ông đây canh gác, huấn luyện rồi làm nhiệm vụ dưới nắng nên mới vậy à ? Mà thôi không quan trọng, bớt ăn hiếp người ta đi, nhóc này đến đây để tìm bạn chứ không phải đánh nhau với mày."

" Thằng này đầu óc có vấn đề hả trời ? Mới gặp lần đầu vừa chê mình gầy yếu còn vừa rủ mình solo "

Lam Thiên nghĩ trong đầu, ánh mắt không tự chủ đặt lên người Chí Minh, nói : " Không thích, tôi còn có việc, tạm biệt mọi người. "

Tương Tuấn : " Nhóc đi tìm bạn có thể hỏi quản lý, chỗ đó anh chỉ nhóc rồi đấy."

Lam Thiên gật nhẹ đầu như đáp lời, xoay gót bước đi. Chí Minh thấy thanh niên yếu ớt này không thèm để mình vào mắt thì hùng hổ biết tới, giơ bàn tay hình nắm đấm như muốn tẩn Lam Thiên một trận.

Cảm nhận có sát khí, cậu xoay người qua một bên. Chí Minh đấm vào không khí thì ngẩn người trước tốc độ tránh đòn nhanh chóng đó. Lam thiên nắm cánh tay Chí Minh, vòng cánh tay ra đằng sau 180 độ rồi dùng lực nhấn mạnh xuống " rắc " cánh tay Chí Minh đã gãy, cậu dùng lực đẩy Chí Minh ra, phủi phủi bàn tay như vừa đụng thứ gì dơ bẩn lắm. Chí Minh theo lực đẩy ngã quật xuống đất.

Cánh tay bị gãy dị dạng vô cùng đáng sợ, tiếng kêu gào thảm thiết của cậu vang lên khàn khàn. Mồ hôi ướt một mảng ở trán, làn da hết xanh lại trắng, trông đau đớn vô cùng. Mọi người xung quanh thì bất ngờ không thôi. Thiếu niên da trắng nõn nà, cao gầy ốm yếu nhìn như một con gà bệnh chắc chắn là công tử bột sống trong nhung lụa lại có sức mạnh cao đến thế.

Khi không khí ngưng trệ, giọng nói đanh thép trầm ấm vang lên đằng sau : " Chuyện gì lộn xộn vậy ?"