Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 58



Cách tour lưu diễn cũng không còn nhiều thời gian, sau khi Lục Ninh biết chuyện này bị sáng tỏ còn rất kinh ngạc, chung quy đời trước mình làm chuyện này năm năm, nhưng mà không có đến nửa người phát hiện, cho nên y căn bản không nghĩ tới sẽ có người phát hiện vấn đề này.

…… Phái thần tượng cái gì, quả nhiên không giống a, hơn nữa một người cùng hai người vẫn là có phân biệt, khi y một người, cái tên đại chúng hóa như vậy, cố tình khi tên y đặt cùng Lục Viễn, xác suất đó là bọn họ liền đạt tới 9/9……

Ngay từ đầu liền không nên để cho Lục Viễn cùng y, nói thật, Lục Viễn chỉ là lười, Lục Ninh gửi đi nơi nào hắn cũng gửi đi nơi đó, lười tự mình bận tâm mà thôi, nào biết cứ như vậy, ngược lại bại lộ.

Lục Ninh xoát trang web một chút, “Lúc này chúng ta điệu thấp một chút, đỡ phải có người nói chúng ta cố ý tuyên truyền.”

Kỳ thật, đối với việc này y cũng không thấy quan trọng, vốn khi làm đã không nghĩ về tạo thanh danh cái gì.

Nhưng bọn họ không ngờ là, bọn họ càng điệu thấp, truyền thông lại càng đưa tin kịch liệt, đặc biệt còn lôi tất cả mọi việc từ thiện các loại ngôi sao làm từ hai năm trước ra mà nói, Lục Ninh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, bọn họ không đắc tội cũng phải bị bắt đắc tội với người ……

Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể chọn một đài truyền hình tiếp nhận phỏng vấn.

Phỏng vấn thực ngắn gọn, tiến hành ngay tại D.A, bọn họ vừa tập luyện đi ra, thậm chí không thay quần áo, liền mặc trang phục vận động gần như ướt đẫm, một đầu mồ hôi, sắc mặt lại rất tốt.

Đặc biệt mặt cười ở trước màn ảnh như vậy, toàn bộ là thanh xuân dạt dào, việc trẻ tuổi ngẫu nhiên cũng là có thể trở thành sát khí lớn.

“Lúc này che che lấp lấp ngược lại giống như chúng tôi đang chột dạ vậy.” Lục Ninh lau tóc, cười nói, “Đúng, chúng tôi là đang làm từ thiện, nhưng mà nói thật, không nghĩ phải sáng tỏ cái gì, mọi người cũng đừng hỏi chúng tôi là tốn bao nhiêu tiền cái gì –”

“Nó căn bản nhớ không rõ đi.” Lục Viễn cũng cười, “Kỳ thật tôi cũng không nhớ rõ, công tác thống kê của mọi người so với chúng tôi còn chi tiết hơn, kỳ thật thật sự không tốn bao nhiêu, đại bộ phận chỉ là một chút linh linh toái toái mà thôi.”

Lục Ninh gật gật đầu, “Chúng tôi vẫn cho rằng, chuyện giống như từ thiện này, chỉ cần làm, mặc kệ là tuyên dương hay là không tuyên dương, đều không việc không sai, chúng tôi không tuyên dương, cũng có người vui vẻ tuyên dương, chỉ cần chân chính làm, đều là việc tốt, chúng tôi rất bận, cũng không cách nào làm từ thiện như Dư thiên vương bọn họ vậy, kỳ thật bọn họ làm được rất tốt, tôi cùng A Viễn kỳ thật chỉ là không có thời gian, chỉ có thể như vậy.”

“Có phần tâm này là được rồi.” Khuôn mặt Lục Viễn ở trước màn ảnh cười đến dương quang sáng lạn, “Chúng tôi có thể trả giá cũng chỉ có bấy nhiêu.”

Lục Ninh liếc mắt nhìn Lục Viễn, “Đúng, trên đời này người đáng giá giúp đỡ còn rất nhiều, chúng tôi chỉ là trong phạm vi mình có thể, hy vọng giúp được một vài người đáng giúp, không phải việc gì đáng giá thổi phồng, trong nước có rất nhiều người làm càng tốt so với chúng tôi.”

“Đúng vậy, chúng tôi không có thời gian nha, duy nhất có thể làm cũng chỉ có một chút tâm ý như vậy.”

Cuối cùng, hai người cùng nhau nói, “Hy vọng tất cả mọi người có thể trong sinh hoạt làm một vài việc mà năng lực của mình có thể làm được, giúp một ít người có thể giúp!”

Phỏng vấn này lập tức gợi ra sóng to gió lớn, từ cặp song sinh này đi ra từ phòng huấn luyện, chỉ mặc trang phục vận động bình thường phổ thông hơi cũ, không có hoá trang, không có kiểu tóc, giọng điệu thành khẩn, nói ra một đoạn lời nói hoàn toàn có thể nói là mộc mạc như vậy, vừa không có vì vậy mà kiêu ngạo tự đắc, cũng không có kiêng dè đề tài này, bọn họ thẳng thắn thành khẩn chuyện này, bọn họ cho rằng đây chỉ là bọn họ lấy phương thức mà mình đủ khả năng trong sinh hoạt giúp một vài người hẳn là nên được giúp đỡ.

Nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, lại chân thành giản dị, không có quá nhiều thổi phồng, không có câu nói phiến tình, căn bản không đề cập quá khứ từng vất vả của bọn họ, thậm chí đến cuối cùng cũng chưa nói cho mọi người, bọn họ đến cùng dùng bao nhiêu tiền, đến cùng làm bao nhiêu việc, đối với bọn họ mà nói, này chỉ phổ thông tầm thường giống như đỡ một cụ già ở trên đường vậy, giống như truyền thông cùng dân mạng mới là người quá đại kinh tiểu quái với chuyện này.

Trên Lục Quỳ có người nói: “Trong bảy năm qua, tôi thích rất nhiều ngôi sao, được rồi, tôi là một người có thói quen theo đuổi ngôi sao, năm trước mới bắt đầu cơm Ninh Viễn, nhưng tôi tất yếu phải nói, tôi về sau cũng chỉ thích bọn họ, tôi chưa từng nghĩ tới có ngôi sao sẽ khiến mình cảm thấy thích bọn họ vĩnh viễn sẽ không khiến mình thất vọng như vậy.”

Bởi vì phản ứng với sự kiện này, tin tức về Lục Ninh Lục Viễn không chỉ lên trang nhất truyền thông giải trí, thậm chí một số truyền thông có lực ảnh hưởng tới công chúng đại lục, đều dùng khung báo tương đối lớn tiến hành đưa tin chuyên đề, báo chiều, nhật báo, tạp chí phát hành lượng lớn nhất đại lục gần như đều có đưa tin chuyện này.

Có thế nào Lục Ninh cũng sẽ không nghĩ đến, một việc vô tâm của bọn họ, sẽ khiến bọn họ triệt để tiến vào tầm mắt của người dân cả nước, rất nhiều quần chúng căn bản không chú ý ngôi sao, chú ý giới giải trí đều biết có hai thanh niên đẹp trai, đóng phim đóng được tốt, ca hát hát được hay không nói, còn là cao tài sinh của đại học Phục Đán, rõ ràng là ngôi sao đi, làm việc tốt không để tên, giúp rất nhiều người khó khăn, nhất là bọn trẻ vùng núi nghèo khổ.

Chỗ Chung Du Bạch, thậm chí bởi vậy nhận được một chồng kịch bản lớn, quả thực khiến hắn không biết nói cái gì mới tốt……

Có đôi khi, kỳ thật hắn cũng rất không hiểu nhân loại, hay là nói như bây giờ “người” tốt đã quá ít, cho nên yêu ma như bọn họ vậy thoáng “tiện lương” một chút, là có thể khiến người cảm động thành như vậy?

Nhưng cuối cùng tầm mắt hắn vẫn dừng lại ở trên bản [Thiết huyết dao găm] trên đỉnh kia, kịch bản này muốn từ chối rất khó khăn, có chút ít nhân tố chính trị ở bên trong, tuy rằng Lục Ninh từng nói về sau bọn họ tận lực nhận điện ảnh, nhưng người ta đã có thành ý đến riêng vì Lục Ninh Lục Viễn mà điều chỉnh lịch chiếu, khiến hắn rất khó tìm được lý do để đẩy đi.

Vì thế, chỉ có thể trực tiếp thương lượng cùng Lục Ninh Lục Viễn.

“[Thiết huyết dao găm]?” Lục Ninh có chút kinh ngạc, y không nghĩ tới kịch bản này sẽ xuất hiện ở đây.

Y đương nhiên biết bộ phim truyền hình này, phải nói trong năm 2008, cũng rất ít có người không biết nó, nhưng mà trong ấn tượng của y, bộ phim truyền hình này là tháng 8 sang năm đã truyền bá ra, hiện tại chuyển thời gian quay đến tháng 6, như vậy kịp truyền sao?

Nhưng mà bộ phim truyền hình này rất đặc thù, phỏng chừng căn bản không cần xét duyệt, có thể trực tiếp lên sóng, nhưng thời gian này vẫn là rất gấp.

Chung Du Bạch không biết Lục Ninh kinh ngạc vì cái gì, hắn giải thích nói, “Lần này đối phương rất có thành ý, hơn nữa kịch bản này có chút ít nhân tố chính trị ở bên trong, đẩy không tốt lắm.” Cũng không phải nói yêu ma quỷ quái bọn họ này sợ bên trên, nhưng đây là một cái thang mà bên trên đưa qua, muốn đẩy cũng cần chú ý phương pháp, quá mức thô bạo mà nói, đối với phát triển về sau của D.A là không có lợi.

Trong thế giới hiện tại này, bất luận là yêu ma quỷ quái bọn họ hay vài người tu chân kia, muốn tị thế tự nhiên có thể tiêu dao tự do, nhưng muốn nhập thế, lại cũng cần tuân thủ quy tắc trò chơi mới có thể.

Lục Ninh thực hiểu, bộ phim truyền hình này có thể đến quân khu quay, đạo cụ trong phim đều là súng thật đạn thật, bao gồm xe tăng máy bay trực thăng xuất hiện, đều là chuyên dụng cho quân đội, vốn cũng đã rất đặc thù, này cũng không phải là đạo diễn hoặc là mặt mũi của ai, mà vốn chính là quân đội sau lưng muốn quay, hơn nữa — bản thân kịch bản quả thật xuất sắc.

Muốn nói thị trường phim truyền hình, hiện tại một năm so một năm bão hòa, không còn có kỳ tích một bộ phim truyền hình có thể tạo thành muôn người đổ xô ra đường như năm xưa, nhưng [Thiết huyết dao găm] lại vẫn sáng tạo một rating thần thoại, ảnh hưởng tạo thành cũng không thể đánh giá trước, tỷ như năm đó Lục Ninh liền nhìn thấy tin tức nói, thời gian trong nước trưng binh, công tác thống kê số người báo danh đi nghĩa vụ quân sự năm 2009 so với năm 2008 năm tăng lên vài lần.

Bộ phim truyền hình này không chỉ gợi lên mộng làm binh của rất nhiều người trẻ tuổi, còn khơi dậy dục vọng đưa con cái vào quân đội của nhiều bậc cha mẹ, có thể thấy được chỗ lợi hại của nó, nếu không phải có một kịch bản tốt, căn bản không làm được điểm này.

Lục Viễn đang lật sách gốc thật dày để làm bút ký, nghe vậy vô tình nói: “Kịch bản thế nào?”

Chung Du Bạch nhìn về phía hắn, “Lật qua một chút, chất lượng rất cao.”

Đương nhiên cao, không cao cũng sẽ không được quân đội coi trọng.

“Vậy thì nhận đi.” Lục Ninh nhún vai, “Chỉ là cứ như vậy, một năm kế tiếp chúng ta sẽ đều không có thời gian đóng phim.”

Lục Viễn ngẩng đầu lên, “Vậy khi nghỉ đông chúng ta đi nghỉ phép đi A Ninh!”

Đến một nơi không ai quấy rầy! Ngao ngao, ngẫm lại ánh mắt Lục Viễn đều sáng.

Chung Du Bạch lạnh lùng nói, “Nghĩ hay quá nhỉ! Có phải cậu quên hay không, lúc trước đã nói cho cậu, [Người lữ hành] sẽ tham gia Oscar.”

Mặc kệ có nhận được giải thưởng hay không, có thể đi vào đề danh cho giải Oscar, đối với điện ảnh đại lục đã là thành công tương đối lớn, hơn nữa Chung Du Bạch tin tưởng, lấy chất lượng của [Người lữ hành], không có khả năng ở giải Oscar khăn gói mà về.

Oscar sang năm vào đầu tháng 2, vừa vặn gần với tết âm lịch, nghỉ đông của bọn họ bị sự kiện lớn này chiếm cứ, tự nhiên không có thời gian nhận điện ảnh hay công tác gì, nhưng Chung Du Bạch lại vẫn an bài cho bọn họ hành trình tương đối đầy.

Lục Viễn nghe vậy lập tức lại yên.

“Đúng rồi, có phải tôi quên nói với các cậu hay không, tiệc khoa niên tết âm lịch cố ý mời các cậu đi, chỗ tốt khi nhận được [Thiết huyết dao găm] rất có khả năng còn không chỉ là cái này.” Chung Du Bạch nói thẳng.

Lục Ninh ngược lại là vô tình gật gật đầu, “Ngày mai tôi cùng A Viễn về trường học, thứ sáu trở về.”

“Bây giờ còn trở về?” Chung Du Bạch nói, “Tuyên truyền đã không sai biệt lắm, các cậu trở về rất có khả năng sẽ có phóng viên chặn lại.”

Lục Ninh uống một ngụm nước, nhún vai nói, “Không có việc gì.”

Y cùng Lục Viễn đã không phải ngày đầu tiên trốn phóng viên, Lục Viễn cũng gật gật đầu, “Muốn về trường học lấy chút đồ.”

…… Trên thực tế, ký túc xá ở Phục Đán của bọn họ bởi vì chất đống những thứ fan đưa, đã sắp tràn ra, bọn họ muốn trước lấy đi một chút, đỡ cho Chu Hồng Vĩnh cùng Khổng Vu Thần tiếng oán than dậy đất.

Nhân tiện cũng đưa cho bọn họ bốn tấm vé, đã sớm nói chuyện tốt tổng không thể lật lọng.

Đã là năm hai đại học, Chu Hồng Vĩnh có bạn gái, Khổng Vu Thần không có, nhưng hắn có em gái ruột là fan cuồng nhiệt của Lục Ninh Lục Viễn, cho nên đã nói tốt đưa cho bọn họ bốn tấm vé.

Vườn trường Phục Đán lại vẫn yên tĩnh, đặc biệt hiện tại là nghỉ Quốc khánh dài hạn, trong trường học không có rất nhiều người, rất nhiều học sinh đều trở về nghỉ lễ, dưới sự tập luyện điên cuồng gần đây, ngay cả Lục Ninh cũng cảm thấy cả người có chút đau nhức, lúc hoàng hôn bọn họ mới đến, gió đêm vừa thổi, liền cảm thấy đầu óc thanh tỉnh thoải mái hơn.

Mà bởi vì độ nổi tiếng hiện tại đề cao thêm một bước, họn họ ở vườn trường ngẫu nhiên cũng có thể nghe được một hai tiếng hét, sau khi thói quen chẳng qua cũng chỉ là như thế.

Chỉ là, đường đi ngắn ngủi từ cổng trường đến ký túc xá, trên tay bọn họ đã bị nhét mười gói to, mùi bánh ngọt bánh mì ẩn ẩn bay ra.

Ngày 5 tháng 10, sân vận động Thượng Hải triệt để biến thành biển vui vẻ.

Muốn nói lần tour lưu diễn đầu tiên, đại bộ phận người đều là fan của bọn họ từ [Nhất xướng thành danh] cùng fan của bộ phim thần tượng [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] này, bây giờ bọn họ lại có số lượng fan điện ảnh lớn.

Đúng vậy, bọn họ liên tiếp sáng lên trên màn hình điện ảnh, hấp dẫn không riêng chỉ là một chút thiếu nữ.

Hình thức như concert này, vốn phần lớn là độc quyền của người trẻ tuổi, đặc biệt là ở đại lục, người không có bao nhiêu thói quen cùng kinh nghiệm xem concert.

Nhưng một ngày này, lại có không ít nam nữ ba bốn mươi tuổi quanh quẩn ở phụ cận, phần lớn bọn họ sinh hoạt đầy đủ, cũng không thiếu chút tiền một buổi concert, bên trong bọn họ có lẽ là bà chủ thích điện ảnh của Lục Ninh Lục Viễn, nghe qua bọn họ ca hát, tới nghe một buổi biểu diễn cũng rất lãng mạn, có lẽ là tiên sinh tuy rằng thích điện ảnh của lb Lục Viễn, nhìn thấy bọn họ vậy mà muốn bắt đầu concert, xuất phát từ tò mò cũng liền đi mua một tấm vé.

Thậm chí, còn có không thiếu một nhà ba người, chuyện này ở ngoài cửa concert của ca sĩ trẻ như Lục Ninh Lục Viễn vẫn là tương đối hiếm thấy, có vợ chồng mang theo con trai vừa đầy tám tuổi, có cha mẹ có con gái đã lên trung học đi cùng nhau.

Đủ loại tuổi tác, đủ loại tổ hợp, bạn bè, khuê mật, người yêu, người nhà, thần kỳ nhất là một nhà năm người cùng nhau đến xem concert.

Chỉ riêng trong những nữ nhân đến đây, có nữ sinh trẻ tuổi, cũng có thành phần lao động trí thức trang dung tinh xảo, có thiếu nữ ngại ngùng thanh tú, cũng có mỹ nữ khoảng ba mươi tuổi khí chất xuất chúng, đủ loại kiểu dáng, lại mang tâm tình giống nhau đi đến nơi này.

Khinh khí cầu cực lớn là fan trong một trang web của bọn họ góp vốn mua, các cô thậm chí còn cung cấp cho tất cả người đến xem concert gậy huỳnh quang màu trắng, quyết định buổi tối cho Lục Ninh Lục Viễn một kinh hỉ.

Chất lượng gậy huỳnh quang của quan phương D.A lại vẫn thực không tệ, lần này vì làm nổi bật chủ đề, phát là gậy huỳnh quang màu xanh lục, tay cầm trong suốt có chốt mở làm thành hình dạng logo của concert lần này.

Có đầu nhập mới có sản xuất, tuy rằng rất nhiều fan hướng về phía ngôi sao, cũng sẽ mua vài sản phẩm ăn theo kia, nhưng D.A càng muốn các cô bỏ tiền mà bỏ một cách cam tâm tình nguyện, cho nên sản phẩm ăn theo đều dùng tài liệu tốt nhất làm, tuy rằng đắt hơn giá phổ thông một chút, lại cũng tuyệt đối không khiến cho các cô sinh ra ý tưởng tiêu tiền mua một đống rác rưởi.

7:30 tối, bên trong sân bỗng nhiên tối sầm, hai vạn người chen đầy sân vận động, mà tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc gần như muốn xốc lên trần nhà!

“Phanh!” Pháo hoa hoa mỹ dẫn đầu bùng nổ.

Trong tiếng thét chói tai, VCR cực lớn trên sân khấu sáng lên.

Xuất hiện đầu tiên là một mảnh lông vũ màu đen, thuần đen, chậm rãi bay xuống trong màn tuyết lớn, nhẹ nhàng rơi xuống trên nền tuyết.

Hình ảnh chuyển tới một hoa viên mỹ lệ, lập tức khiến khán giả trong sân hoan hô lên.

Bởi vì bên trong màn ảnh xuất hiện một bàn tay, còn là một bàn tay rất xinh đẹp thon dài trắng nõn.

Ánh mặt trời rơi xuống, trong hoa viên phong cách châu Âu này, hai người lưng tựa lưng nhắm mắt lại giống như đang ngủ, bọn họ mặc áo trắng đơn giản cùng quần đen, chân trần không mang giày, chờ khi bọn họ mở to mắt, hình ảnh bắt đầu thoát phá, sau lưng bọn họ sinh ra cánh chim màu trắng cực lớn.

Giống như hai thiên sứ thuần khiết.

Trong tiếng kinh hô của khán giả, cặp cánh trắng kia dần dần bị nhuộm đen từng điểm từng điểm.

Đợi đến khi cánh của Lục Ninh Lục Viễn trong hình ảnh triệt triệt để để biến thành màu đen, bọn họ bắt đầu từ không trung rơi xuống, một thành thị đổ nát không có màu sắc xuất hiện trong tầm mắt.

Lục Ninh cùng Lục Viễn là diễn viên, trong màn ảnh, bọn họ ngay cả ánh mắt biến hóa cũng đều suy diễn vô cùng đúng chỗ, khi đôi cánh thuần trắng biến thành màu đen, cứ việc trên người bọn họ còn mặc áo trắng, nhưng không ai hoài nghi –

Bọn họ giờ khắc này, là ác ma.

Một mảnh mờ mịt, ác ma cánh đen ngay cả quần áo cũng đã biến thành màu đen đặc, Lục Ninh vươn ra đôi tay oánh bạch, bỗng nhiên cứ như vậy khẽ nhấn một cái.

Một điểm xanh đậm như một giọt lệ đang rơi.

Màu xanh bắt đầu nhuộm khắp đại địa, “phanh” một tiếng, trên sân khấu bắn ra pháo hoa chói mắt, khán giả lúc này mới phản ứng lại, trong tiếng hoan hô, Lục Ninh cùng Lục Viễn treo wire chậm rãi rơi xuống sân khấu từ phía trên khán giả.

Bọn họ mặc áo da màu đen bó sát người, áo không tay, lại rất ngắn, quần da phía dưới bó gọn hai chân thon dài của bọn họ, xuống chút nữa là một đôi giày Martin màu đen rất dày, thiết kế kim loại cùng da khiến cho bộ quần áo này mặc trên người bọn họ có loại cảm giác ma mị khác.

Trong nháy mắt, tất cả ngọn đèn tắt.

Sau đó, liền có hai luồng ánh sáng chiếu lên trên sân khấu, bao phủ bọn họ ở trong đó.

Khúc nhạc dạo của [Moonlight] vang lên, hai chiếc micro màu ngân bạch được bọn họ cầm ở trong tay.

“I love you tonight……” thanh âm trầm thấp của Lục Viễn truyền ra qua micro, tiếng kêu trong toàn sân vận động thật lâu không thể bình ổn.

Chân chính nhìn thấy bọn họ, nghe được bọn họ ca hát, rất khó sẽ không yêu bọn họ, mị lực của live thường thường còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.

Ca sĩ live tốt có thanh âm câu dẫn người giống như ma quỷ, tỷ như Lục Ninh cùng Lục Viễn.

A Lục ngồi ở dưới sân, một đôi mắt sáng rực như sao.

Đến cuối đời, chỉ cần bọn họ hát, nàng liền sẽ tới nghe, cho dù có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy nàng ngồi trong bóng đêm ở dưới sân khấu.

Vốn cho rằng giống như các sư tỷ nói vậy, nếu là sa ngã vào bóng tối, liền sẽ có tâm ma, như vậy tự nhiên tu luyện sẽ khó có tiến thêm.

Nhưng từ khi nàng nghĩ thông suốt, từ khi ánh mắt dõi theo bọn họ, ngược lại từ đó về sau chưa bao giờ tu luyện có lúc trở ngại.

Bởi vì nàng cảm thấy, hai người trước mắt cho nàng dũng khí cùng sức mạnh, bọn họ cũng không phải ác ma, mà là ánh mặt trời của nàng.

Yêu ma thì sao, người lại thế nào, thiện chính là thiện, ác chính là ác.

Cho dù là một bên tình nguyện, nàng lại vẫn tin tưởng bọn họ, vĩnh sẽ không nảy sinh hoài nghi điều này.

Nhẹ nhàng hát cùng bọn họ, bình tĩnh mà vui vẻ.

Lại bỗng trong giây lát, sắc mặt nàng trở nên đại biến!

Lục Ninh đang ở trên giàn giáo trải dài lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cách rào chắn ngã xuống từ giàn giáo mở rộng cao ba tầng lầu!

Khán giả cách ngọn đèn quá xa phỏng chừng không nhìn rõ lắm, nhưng lấy thị lực của a Lục, rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của Lục Ninh tái nhợt trong nháy mắt, lập tức tim cũng thắt lại.

Gần như không có chút do dự, nàng lấy camera tùy thân mang theo đảo qua phương hướng nào đó, chuẩn xác ghi lại dáng vẻ mang chút kích động của một người đang thu hồi một thứ giống như mặt gương trong bóng đêm!

Biểu tình trên mặt người này cùng hai người bên cạnh hắn đều có thể gọi là cực kỳ kinh ngạc, bọn họ có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, lấy ra sát khí lớn như vậy, yêu ma này lại vẫn có thể là dáng vẻ nhìn không có việc gì, thậm chí còn không ngã xuống!

Mẹ nó đây là cái loại yêu ma gặp quỷ cường hãn gì!

Ánh sáng đều chiếu lên người Lục Ninh Lục Viễn, thính phòng gần như tối tăm hoàn toàn, bọn họ lại có thể lợi dụng điểm này! Đừng nói bị khán giả phát hiện, có thể nhìn ra Lục Ninh khác thường chỉ sợ cũng chỉ có một bộ phận khán giả rất nhỏ mà thôi, ngay cả chỗ ngồi của bọn họ cũng đã tính toán tốt rồi đi! Không biết người điều khiển giàn giáo có phải cũng có liên quan đến bọn họ hay không?

Khi a Lục tức giận, Lục Ninh ở trên giàn giáo cảm thấy cả người đều có chút choáng đầu hoa mắt, một câu lời ca cũng không hát tiếp được, Lục Viễn phản ứng rất nhanh, lập tức hát tiếp, hắn lập tức phát hiện Lục Ninh không thích hợp, mặt nhất thời trầm xuống.

Trên thực tế, tình huống của Lục Ninh không có nghiêm trọng như a Lục cùng Lục Viễn nghĩ, y chỉ là — choáng váng đầu một chút, sau đó thanh máu hạ xuống đại khái khoảng 1/10 mà thôi.

Lấy khả năng khôi phục của y, trong thời gian chốc lát đại khái đã không có chuyện gì.

Thế nhưng thiếu chút nữa ngã từ trên giàn giáo xuống lại là sự thật.

Tiếp theo ca khúc vừa vặn là thời gian hay quần áo, ở hậu trường, Lục Viễn kéo Lục Ninh lại, “Xảy ra chuyện gì!”

Lục Ninh thật sâu hít vào một hơi, vừa thay quần áo vừa vội vàng nói: “Vừa có người tấn công ta, ở trong số khán giả.”

Chung Du Bạch quyết định rất nhanh,“Hủy bỏ giai đoạn giàn giáo của ca khúc tiếp theo, gọi người điều khiển giàn giáo lại đây cho tôi!”

Trên mặt hắn hiện lên một tia cười lạnh, hắn đã nói những kẻ trong chính đạo kia gần đây sao lại an phận như vậy! Bọn họ có lúc nào đã từng an phận!

Chờ coi đi, bởi vì ở trong bóng tối cho nên không có người thấy?

Chuyện này thao tác thật tốt mà nói…… Cũng nên khiến những người này nhìn xem một chút cái gì gọi là sức mạnh của fan, cái gì gọi là “lục soát thịt người” khủng bố!

“Là tôi sai.” Trình Thương Thuật đứng lên, phạm vi phòng hộ của hắn có hạn, chỉ có phạm vi sân khấu, hắn quả thật không suy xét đến chuyện kéo dài ra ngoài giàn giáo, “Tôi sẽ không để cho bọn họ chạy.”

Chung Du Bạch lại nhìn về phía hắn, “Coi như hết, tôi thấy là người Phi Kính tông, quan hệ giữa bọn họ cùng Chiêu Minh kiếm phái các anh không phải rất mật thiết sao! Minh, cậu đi.”

“Được.” Hùng Minh Minh đi ra ngoài.

Trình Thương Thuật bất đắc dĩ, “Tiểu Bạch, vì sao thế nào em cũng không tin tưởng tôi.”

“Anh nói mà có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây!”

Lục Viễn gắt gao nắm tay Lục Ninh, giận chó đánh mèo nói với Trình Thương Thuật, “Đều là đám chính đạo bệnh thần kinh không có việc gì làm thích đi tìm yêu quái phiền toái các ngươi!”

Lục Ninh: “……”

Ngọa tào, bị thương là y a! Các người cãi nhau như vậy là muốn nháo loại nào a!