Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 68: Cuộc sống mới



Bắt đầu từ chương này sẽ đổi xưng hô của Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy thành anh em nhé mọi người!^^

Hai người phối hợp với cảnh sát điều tra đến hơn nửa đêm, cuối cùng đi đến kết luận, đây là vụ án mưu sát nguyên nhân là vì hận nên muốn giết người, sát thủ không vừa lòng anh trai cùng cha khác mẹ có cuộc sống tốt hơn chính mình, liền nảy sinh dự tính trả thù trong lòng, kết quả giết người không thành mà chính mình thì mất mạng. Thuỷ Hướng Đông bởi vì lo lắng bị người hại mà quay ngược xe lại xem tình hình, vừa lúc bị sát thủ tông vào, không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào.

Lúc hai người về đến nhà, đã là hơn nửa đêm. Nghê Huy đứng trước hành lang, thấy xe hơi bị tông hư cửa, còn có một vòng vôi trắng trên mặt đắt, cùng với nhánh cây bị chém đứt, chính mình không ngờ từ quỷ môn quan lúc trước qua một lần, lại một lần xém chút bị Nghê Hi hại chết. Nghê Huy cả người đều có cảm giác đang mơ, quá không chân thật.

Thuỷ Hướng Đông ôm vai hắn: “Về thôi, nghỉ ngơi thật tốt.”

Nghê Huy đứng yên không nhúc nhích, sau đó xoay người đi đến nơi chính mình bị thương, cúi người xuống, từ dưới đất nhặt lên một tràng hạt Mã Não, lại nhìn xuống dưới đất, lại nhặt lên hai hạt. Thuỷ Hướng Đông đi qua nói: “Bỏ đi Nghê Huy, xâu tràng hạt này đã không còn tác dụng nữa rồi, nó hôm nay vì em mà cản một lần kiếp nạn, đã mất đi tác dụng bảo hộ.”

Nghê Huy thẳng thắt lưng nhìn y một cái, cúi đầu tiếp tục tìm hạt châu. Thuỷ Hướng Đông thở dài, giúp hắn nhặt một vài hạt bị văng ra xa. Hai người dưới ánh đèn đường mờ mờ, tìm cả nửa ngày.

Nghê Huy cầm những hạt châu: “Còn thiếu một hạt.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ánh sáng quá mờ, chúng ta ngày mai rồi tìm tiếp.”

Nghê Huy vẫn cố chấp tìm kiếm dưới đất, Thuỷ Hướng Đông cầm lấy điện thoại, mở màn hình, làm thành đèn pin chiếu xuống, hai người tìm trên mặt đất nửa ngày, cuối cùng tìm được hạt châu còn lại ở chân tường.

Nghê Huy cầm lấy đầy đủ 14 hạt châu Mã Não trên tay, sau đó mới xoay người lên lầu. Thuỷ Hướng Đông dùng thẻ mở cửa, nói: “Đợi tới kỳ nghỉ anh sẽ đi một chuyến đến Tây Tạng, cầu một xâu tràng hạt cho em.”

Nghê Huy nói: “Không cần đâu, em xâu lại thì có thể đeo tiếp. Đeo lâu rồi, cũng quen rồi.”

Thuỷ Hướng Đông kiên trì nói: “Cái này giữ lại làm kỷ niệm, đừng đeo nữa. Sau này anh sẽ xin cho em một xâu khác.”

Nghê Huy không lên tiếng nữa.

Hai người vào cửa, đèn trong nhà vẫn còn sáng, Thuỷ Hướng Dương ôm gối nằm trên sofa ngủ, tivi vẫn còn đang mở, trên bàn còn bày đồ ăn chén bát chưa dọn, xem ra là đợi bọn họ trở về.

Hai người đi đến sofa ngồi xuống, Thuỷ Hướng Dương giật mình tỉnh lại, nhào lên ôm lấy anh trai: “Anh, các anh đã về rồi. Xảy ra chuyện gì vậy, có người muốn đuổi giết các anh?”

Thuỷ Hướng Đông khoát khoát tay: “Đừng lo, đã không sao rồi.”

“Anh Huy có phải bị thương hay không?”

Vết thương trên tay của Nghê Huy đã được băng bó lại ở cục cảnh sát rồi, trên cánh tay quấn một vòng băng gạc, hắn nhìn một cái, khoát khoát tay: “Không có gì nghiêm trọng đâu, em đừng lo.”

Thuỷ Hướng Đông hỏi: “Đói không, anh đi làm cơm ăn nhé?”

Thuỷ Hướng Dương nhảy dựng lên: “Anh, em làm cho, em đem đồ ăn hâm nóng một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Thuỷ Hướng Đông thấy em trai tích cực chủ động như vậy, cũng không kiên trì nữa, chuyện hôm nay trải qua quá nhiều chấn động, y cảm thấy thể xác và tinh thần đều có chút mệt mỏi. Y xoay đầu lại nhìn Nghê Huy, hắn lẳng lặng ngồi trên sofa, không nhúc nhích, trên tay cầm những hạt châu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nơi nào đó trên bàn trà, không biết là đang ngẩn ra hay là đang nghĩ đến cái gì.

Thuỷ Hướng Đông có chút đau lòng vươn tay ra sờ sờ cái ót của hắn, bất kỳ ai bị người đuổi giết, lại chính mắt nhìn thấy sát thủ chết trước mặt mình đều khó có thể thừa nhận được, đừng nói là sống hai đời 40 năm, chính là sống 80 năm, e rằng cũng không cách nào chịu được.

Thuỷ Hướng Dương đang hâm nóng thức ăn trong lò vi ba, quay đầu lại nhìn hai anh trai trong phòng khách, động tác đó của anh hai dường như rất thân mật, giống như bình thường sờ chính mình, nhưng mà cảm giác lại có chút không giống.

Nghê Huy thở dài, đem những hạt châu trong tay đặt lên bàn trà, sau đó ngã về phía sau, dựa vào sofa, cảm thấy từ tóc đến móng chân đều đầy cảm giác mệt mỏi, cảm giác thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ Nghê Hi ngã trên mặt đất co giật, mặc dù chính mình đối với y hận thấu xương, lại hoàn toàn không có cách nào cảm thấy vui vẻ hoặc nhẹ nhõm. Hắn nghĩ không ra, Nghê Hi đây là cần gì chứ, y bất quá là kết quả mà Nghê Vệ Dương không chịu trách nhiệm, y hoàn toàn không cần phải trở nên cực đoan như vậy, làm một người bình thường không phải rất tốt hay sao?

Nghê Vệ Dương coi như là kinh doanh phá sản, chẳng qua từ đầu đến giờ, ai cả một đời không ngã vài lần, nhưng mà thần kinh của bọn họ yếu đuối đến cực điểm, không chịu thừa nhận thất bại, không chịu đối diện với khó khăn gian khổ, cái gì cũng muốn đi đường tắt, đem toàn bộ trách nhiệm đều đẩy lên người người khác, điều này cũng có phần hơi vặn vẹo. Nghê Vệ Dương rốt cuộc là tồn tại thất bại như thế nào, lại đem Nghê Hi dưỡng thành sản phẩm thất bại như vậy.

Thuỷ Hướng Dương nói: “Anh, cơm xong rồi, hai anh đến ăn cơm.”

Thuỷ Hướng Đông đem áo khoác của chính mình lột xuống, trên áo dính máu của Nghê Huy, y đem áo ném xuống đất, đứng dậy: “Nghê Huy, đi ăn cơm.”

Nghê Huy nằm không nhúc nhích, Thuỷ Hướng Đông vươn tay ra, kéo hắn đứng dậy: “Đi thôi, ăn cơm rồi đi ngủ. Đã hai giờ rồi.”

Nghê Huy toàn thân vô lực, cuối cùng dưới sự lôi kéo của Thuỷ Hướng Đông, miễn cưỡng đứng dậy.

Thuỷ Hướng Dương giúp bọn họ bới cơm, ngồi vào bàn nhìn hai anh ăn cơm. Thuỷ Hướng Đông nhìn em trai mắt sưng vù: “Dương Dương, em đi ngủ đi a, thân thể em không thể thức khuya.”

Thuỷ Hướng Dương ngáp một cái, tay chống mặt: “Em ngủ không được, người đó là ai, y vì sao muốn giết các anh?”

Nghê Huy tròng mắt đảo một cái: “Cuối tuần chúng ta dọn nhà, về tiểu khu Lung Sơn ở đi.”

Thuỷ Hướng Đông gật gật đầu: “Được.” Y xoay đầu nói với em trai, “Sau này sẽ không có người đến giết chúng ta nữa, người đó đã chết rồi.”

Thuỷ Hướng Dương dáng vẻ vẫn có chút không thể yên tâm: “Vậy còn người khác hay không?”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy một cái, sau đó nói: “Không đâu. Y là con trai của ba của anh Huy, là tên biến thái, ba của y ngồi tù rồi, y trách anh Huy của em hại y không sống tốt được ngày nào, trong lòng bất mãn, cho nên đến trả thù.”

Thuỷ Hướng Dương há to miệng: “Con trai của ba anh Huy, không phải là anh trai hoặc là em trai của anh Huy sao?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Là con riêng của ba anh Huy, bên ngoài cùng người phụ nữ khác sinh. Bọn họ đều có tâm lý biến thái, không phải là người bình thường.”

Thuỷ Hướng Dương còn muốn hỏi cái gì, Thuỷ Hướng Đông nháy mắt ra hiệu với y, để y nhìn Nghê Huy, Thuỷ Hướng Dương cảm thấy người khó chịu nhất chính là Nghê Huy, cho nên ngậm miệng lại, không hỏi nữa.

Thuỷ Hướng Đông đuổi em trai về phòng ngủ, cùng Nghê Huy chầm chậm ăn xong cơm, y đem bàn dọn dẹp một chút, chén đũa để đó ngày mai dì bảo mẫu sẽ đến dọn dẹp. Nghê Huy ngồi ở bàn cơm, đem tay đặt trên bàn, đầu đặt phía trên, ánh mắt vẫn đăm đăm. Thuỷ Hướng Đông xoa xoa đầu của hắn: “Đừng nghĩ nữa, nghĩ đến phương diện tích cực, về sau cũng không còn âm hồn bất tán nào thương nhớ đến chúng ta.”

Nghê Huy ngẩng đầu nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Thế nhưng tại sao lại trở thành như vậy?”

Thuỷ Hướng Đông đem đầu của Nghê Huy ôm vào bụng của mình: “Người có tật xấu đã thâm căn cố đề rồi, đừng nghĩ nhiều, chuyện này, em không có bất kỳ lỗi lầm nào, nếu nói làm sai, chính là ba của em, ông ấy là nguồn gốc của tất cả tội ác.”

“Em hận ông ấy!” Nghê Huy cắn chặt răng nói.

Thuỷ Hướng Đông nhẹ nhàng vuốt ve hắn: “Đừng nghĩ nhiều quá, đừng bị thù hận tràn ngập trong nội tâm của em, anh hy vọng em mãi mãi hạnh phúc.”

Nghê Huy nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng tim đập của Thuỷ Hướng Đông, cảm giác hơi an tâm một chút.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Đi tắm rồi ngủ thôi.”

Nghê Huy đứng lên, lắc lắc bả vai, cúi đầu chầm chậm đi về phòng của mình, dáng vẻ như vậy giống như đứa trẻ chịu nhiều tổn thương và trải qua uỷ khuất, Thuỷ Hướng Đông vô cùng đau lòng, Nghê Hi mặc dù đã chết rồi, nhưng mà trong lòng Nghê Huy cũng lưu lại bóng ma nồng đậm.

Thuỷ Hướng Đông rửa mặt xong, thấy phòng Nghê Huy đèn vẫn còn sáng từ khe cửa lộ ra, liền xoay chốt cửa, Nghê Huy đã thay đồ ngủ, ôm lấy chăn mà cuộn tròn nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ giống như trẻ sơ sinh nằm trong bụng mẹ.

Thuỷ Hướng Đông đi qua: “Nghê Huy, em vẫn còn sợ sao?”

Nghê Huy không lên tiếng, Thuỷ Hướng Đông nói: “Chúng ta ngày mai liền chuyển nhà đi, anh xin nghỉ một ngày, đến nhà ở tiểu khu Lung Sơn dọn dẹp, ngày mai liền dọn qua.”

Nghê Huy không có phản ứng. Thuỷ Hướng Đông ngồi bên giường: “Em nếu như sợ hãi, anh ngủ cùng em nha.”

Nghê Huy cuối cùng cũng “Ừ” một tiếng.

Thuỷ Hướng Đông đi ra đóng cửa lại, sau đó nằm lên giường, tắt đèn đầu giường, nằm nghiêng bên cạnh Nghê Huy, kéo chăn lên khoác lên người chính mình.

Nghê Huy xoay người lại, mặt hướng về Thuỷ Hướng Đông, đem trán dựa vào người Thuỷ Hướng Đông, thân thể vẫn như trước cuộn tròn, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của người khác, như vậy mới làm cho hắn cuối cùng cũng cảm giác được không còn khủng hoảng và sợ hãi nữa.

Thuỷ Hướng Đông thấy Nghê Huy ỷ lại mình như vậy, lại không mừng rỡ được chút nào, y có bao nhiêu muốn Nghê Huy mãi mãi không có gánh nặng trong lòng, tự do tự tại mà sống, mà không phải là mang theo máu tươi và sinh mệnh của người khác mà sống, y nghĩ muốn thay hắn loại trừ những gánh nặng trong cuộc sống.

Thuỷ Hướng Đông nhẹ vỗ về lưng của Nghê Huy: “Đừng sợ, có anh ở đây, ngủ đi.”

Hai người ôm nhau, gần như cả đêm không chợp mắt, đến khi trời gần sáng, cả người thực sự mệt mỏi cực độ, mới nặng nề mà ngủ, sáng sớm trong tiếng thúc giục của Thuỷ Hướng Dương mà tỉnh dậy: “Anh Huy, anh có đi học không?”

Thuỷ Hướng Đông mở mắt ra, thấy Nghê Huy cuộn tròn trong lòng mình vẫn đang ngủ say, suy nghĩ có nên xin nghỉ một ngày cho hắn hay không, lông mi của Nghê Hi động một chút, sau đó mở mắt ra, thấy một người nam nhân thân thể hùng tráng trước mắt, ngẩng đầu lên, thấy Thuỷ Hướng Đông, sau đó xoay người nằm ngang lại.

Thuỷ Hướng Đông dưới mắt Nghê Huy hiện lên quầng thâm: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đi học.”

Nghê Huy nói: “Đi.” Thanh âm hơi khàn, hắn thanh giọng một chút, lớn tiếng nói: “Dương Dương, anh đi học, đợi anh cùng đi.”

Thuỷ Hướng Dương liền ngồi ở sofa đợi Nghê Huy, ánh mắt thẳng tắp nhìn bản tin buổi sáng trên tivi, trong tivi đang phát tin án mạng giết người ở tiểu khu tối hôm qua, Thuỷ Hướng Đông vửa mở cửa liền nghe thấy, nói với Thuỷ Hướng Dương: “Dương Dương, đổi đài!”

Thuỷ Hướng Dương quay đầu lại nhìn thấy anh trai từ trong phòng Nghê Huy đi ra, kinh ngạc đến há to miệng: “Anh, anh sao lại ở phòng của anh Huy?”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy vẫn còn đang tìm quần áo để mặc, thuận tiện đóng cửa lại giúp hắn: “Anh Huy của em tối hôm qua bị doạ rồi, anh bồi hắn ngủ. Dương Dương, anh hôm nay ở nhà dọn nhà, chuyển đến nhà ở tiểu khu Lung Sơn, em trưa nay trở về dọn quần áo của em một chút.”

Thuỷ Hướng Dương không hiểu nhìn anh trai: “Tại sao hôm nay dọn nhà, không phải là cuối tuần sao?”

“Ở đây phát sinh chuyện không tốt, anh sợ anh Huy của em trong lòng luôn nghĩ đến chuyện này. Càng sớm càng tốt.” Thuỷ Hướng Đông đi rửa mặt.

Thuỷ Hướng Dương ngẫm lại cũng đúng: “A, được.”

Hôm nay Thuỷ Hướng Đông gọi dì bảo mẫu đến, đi quét dọn nhà cửa ở tiểu khu Lung Sơn, lúc đầu bọn họ chuyển đi, ngoại trừ quần áo để thay và máy vi tính của Nghê Huy, trong nhà cái gì cũng không đem đi, bây giờ muốn trở lại, như cũ vẫn rất thuận tiện, chỉ cần đem quần áo và máy vi tính cùng với sách vở về là được.

Bọn họ tốn một ngày để dọn xong, buổi tối Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương liền trở về tiểu khu Lung Sơn.

Thuỷ Hướng Đông gọi điện thoại nói từ đầu đến cuối chuyện này cho Trần Lệ Bình, Trần Lệ Bình nghe chuyện này, bị doạ đến muốn vỡ mạch máu: “Trời ơi, trời ơi, sao lại kinh khủng như vậy, Tiểu Huy không sao chứ?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Dì, hắn không sao, chính là bị chút kinh hách.”

Trần Lệ Bình vô cùng sợ hãi: “Tại sao hai cha con đó đều biến thái như vậy, chỉ biết cầm dao chém người, sớm biết như vậy ta đã dẫn Tiểu Huy đi rồi, may mà không có việc gì, lỡ như có chuyện, ta phải làm sao đây. Chuyện này con có nói với Nghê Vệ Dương chưa?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Chưa. Con không có ý định nói với ông ấy, cục cảnh sát chắc sẽ thông báo cho ông ấy thôi.” Không biết Nghê Vệ Dương biết con trai bảo bối của ông đã chết, sẽ có cảm nghĩ như thế nào, có phải cũng biến thái đến nỗi muốn báo thù cho đứa con trai biến thái của ông ấy hay không?

Trần Lệ Bình nói: “Chuyện này sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ biết. Đợi ngày nào đó ta trở lại, ta đi nói với ông ấy, ông ấy nếu như vác mặt đến tìm Nghê Huy tính sổ, ta liền cầm dao chém chết ổng!”

Thuỷ Hướng Đông nhanh chóng trấn an bà: “Dì, dì đừng căng thẳng, ông ấy bây giờ vẫn đang bị giam trong ngục giam, ít nhất cũng phải mười mấy năm mới có thể ra ngoài, dì bây giờ không cần lo lắng.” Nếu như Nghê Vệ Dương còn cố chấp báo thù cho cái tên biến thái Nghê Hi, vậy chính là tự tìm đường chết, ông trời có muốn cứu cũng không cứu được.

Thuỷ Hướng Đông cũng báo chuyện chuyển nhà cho Trương Dũng biết, Trương Dũng cười y: “Các ngươi đây là làm cái gì vậy, chuyển đến chuyển đi, làm như khách sạn không bằng, không ngại phiền phức.”

“Chỉ cần Nghê Huy ở thoải mái, chuyển đi đâu cũng không sao cả.” Thuỷ Hướng Đông nói, chuyện của Nghê Hi bọn họ không tính nói cho mọi người, để mọi người không lưu lại bóng ma.

Trương Dũng cười nói: “Hướng Đông, ngươi sao lại đối xử với Nghê Huy giống như bạn gái vậy, hắn cũng là con trai, có cần phải cưng chìu như vậy không?”

Thuỷ Hướng Đông xém chút nói ra, y nguyện ý cưng chìu, sủng lên tận trời cũng được. Nhưng mà y bây giờ với tình trạng này của Nghê Huy, căn bản vẫn chưa tới lúc ngả bài với bạn bè, đợi sau này rồi nói. “À, kỳ thực là nhà ở bên này có ăn trộm, trị an không tốt, chúng ta vẫn là đổi nơi khác.”

“Ừ, như vậy đi, có mất cái gì không. Nên đổi nơi khác.” Trương Dũng tin là thật.

Chiếc xe bị Nghê Hi đụng hư phải mang đến xưởng sửa chữa, Trần Lệ Bình và Nghê Huy đều kiên trì đem cái xe đó bán đi, đỡ phải thấy rồi bận tâm. Trần Lệ Bình muốn Nghê Huy đem nhà ở tiểu khu Tĩnh An cũng bán đi. Nghê Huy nói tạm thời không bán, đợi sau này rồi bán. Nhà ở mỗi ngày một giá, bây giờ bán có chút thua thiệt.