Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 67



Mã Tứ Long quả thật là đắc tội với đại thần vận mệnh, hơn một năm nay, công ty của y vẫn không được thuận lợi, đầu tiên là đầu năm khai thác mỏ than lớn, mặc dù tuyên truyền ra bên ngoài số người gặp nạn là 32 người, nhưng trên thực tế vượt xa con số này, y tốn rất nhiều sức lực mới có thể đem chuyện này ép xuống.

Mã Tứ Long có thể trong hai ngành hái ra tiền là bất động sản và nhiên liệu đứng trụ vững, đương nhiên là phải có mối quan hệ. Không lâu trước kia lúc chính phủ dốc sức quét sạch những kẻ tham nhũng, quan chức cấp cao nào đó “song quy”*, trong nhà bị tra ra lượng lớn tài sản không rõ ràng. Người này vừa đúng chính là người có quan hệ với Mã Tứ Long, thế là y cũng bị bại lộ.

* Song quy: tạm hiểu là “quy định kép”, nói đến những cách thức nằm ngoài luật pháp của Đảng nhằm khởi tố và trừng trị các thành viên, những người bị triệu tập đến một địa điểm và thời gian xác định để thẩm vấn. Viên chức vi phạm này có thể bị giam giữ vô thời hạn, bị từ chối đại diện hợp pháp, và không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.

Mã Tứ Long bình thường đắc tội người ta khẳng định không ít, người bỏ đá xuống giếng tự nhiên cũng nhiều, ngay sau đó chuyện mỏ than cũng bị người ta vạch trần một lần nữa. Giậu đổ bìm leo, đây là định luật nghìn đời không đổi.

Mã Tứ Long vừa ngã, Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đều thở ra một hơi, lúc này không biết Nghê Hi lại muốn làm gì để nuôi sống bản thân. Thám tử tư mà Thuỷ Hướng Đông mời rất nhanh đã có thông tin, thì ra bắt đầu từ tháng sáu năm nay, Nghê Hi từ biệt thự của Mã Tứ Long chuyển ra ngoài, ở một căn nhà trọ ở khu Từ Hối, là nhà của Mã Tứ Long cho y, mỗi tháng đúng thời hạn cho y tiền sinh hoạt, chỉ ngẫu nhiên đến thăm Nghê Hi một chút. Nghe nói là bởi vì Mã Tứ Long một năm này đều không thuận lợi, làm cái gì là lỗ cái đó, lên Ma Cao đánh bài cũng có thể thua hơn 10 triệu, một đại sư phong thuỷ rất lợi hại nói, con nuôi Nghê Hi của y và y bát tự không hợp, cho nên Mã Tứ Long mới làm chuyện gì cũng không thuận lợi, cần phải né tránh một chút.

Nghê Huy nói: “Thì ra là vậy, ta nói năm nay sao lại không thấy Maybach đưa y đến trường, bị Mã Tứ Long tống vào lãnh cung rồi a.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Nghê Hi bây giờ ở một mình, Mã Tứ Long lại rơi đài, căn cứ theo tính cách của y, chắc chắn sẽ không buông xuôi như vậy, ta sắp xếp người theo dõi y, đề phòng y gây bất lợi cho ngươi.”

Vào thứ hai, Nghê Huy đi học, từ trên xe taxi xuống, thấy Nghê Hi đang ngồi trước cổng trường, trên mặt còn dán băng gạc, xem ra là bị thương, học sinh đi ngang qua rất nhiều người đều nhìn y chằm chằm. Ánh mắt của y lại giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương.

Nghê Huy đến phòng học, nghe thấy các bạn học đang xì xào bàn luận cái gì đó, lúc thấy hắn, vội vàng tách ra, Nghê Huy nhìn bạn cùng bàn của hắn: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”

Bạn cùng bàn của Nghê Huy hạ thấp giọng, ấp a ấp úng nói: “Có người tuyên truyền ngươi là đồng tính luyến ái.”

Nghê Huy trong lòng nói, mẹ nó, đây tuyệt đối là cái tên biến thái Nghê Hi giở trò quỷ, hắn cười lạnh một tiếng: “Ai nói vậy? Bằng chứng đâu?”

Bạn cùng bàn nhíu mày lắc đầu: “Có người dán một tờ giấy trên bản thông báo của trường, nói ngươi và một nam sinh đồng tính luyến ái.”

Nghê Huy mặt vô biểu tình: “Ngươi cũng tin?” Trong lòng lại đang nghĩ, lực sát thương của Nghê Hi bây giờ cũng chỉ là điểm này? Còn may không phải nói với Dương Dương, nếu không Dương Dương làm sao học ở trường nữa a.

Bạn cùng bàn lắc đầu: “Ta không tin!”

Nghê Huy cười lạnh một cái: “Ai con mẹ nó ghen tỵ với ta! Ta không yêu sớm thì nói là đồng tín luyến ái?” Đầu năm nay mức độ nhận thức về đồng tính luyến ái còn vô cùng thấp, nếu như là 10 năm sau, tuyệt đối sẽ có một nhóm tiểu nữ sinh ôm mặt kêu manh, bây giờ lại chỉ biết bị người ta dùng ánh mắt khác thường mà nhìn.

Thuỷ Hướng Đông đã ra trường, cái loại tung tin nhảm này không thể nào có thể chứng thực, Nghê Huy thì mặt không đổi sắc, thản nhiên thong dong, bạn học cảm thấy Nghê Huy nhìn thế nào cũng không giống đồng tính luyến ái, chuyện này chưa tới mấy ngày, sau đó lại lắng xuống. Thuỷ Hướng Đông biết không thể cứ im lặng mãi, tên bệnh hoạn giống như Nghê Hi, làm người khác buồn nôn, nhất định phải giải quyết triệt để mới được, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của Nghê Huy và em trai.

Thuỷ Hướng Đông từ chỗ thám tử tư biết được thông tin, Nghê Hi buổi tối thường lui tới hộp đêm, y đoán chừng Nghê Hi lại chuẩn bị câu một kim chủ. Đó là một quán bar gay, bên ngoài nhìn cũng giống như quán bar bình thường không có gì khác, nhưng mà tầng hầm của quán bar lại kinh doanh công việc mại dâm, loại phục vụ này phải có thẻ hội viên, một cái thẻ hội viên không rẻ, mười ngàn tệ, sau khi trở thành hội viên, sẽ có người cung cấp cho bạn những dịch vụ mà bạn cần, tìm kim chủ, hoặc là cung cấp MB.(Eidtor: Money boy)

Nghê Hi là hội viên của quán bar này, Thuỷ Hướng Đông cũng làm một thẻ hội viên, tiến vào tầng hầm ngầm của quán bar. Đó là một thế giới màu sắc rực rỡ, Thuỷ Hướng Đông ở đời trước làm việc ở quán bar rất lâu, đối với hoàn cảnh này hoàn toàn thấy quen không lạ, cho nên biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cũng không có người coi y là người ngoài mà tiếp đãi, ngược lại có không ít người đến bắt chuyện.

Thuỷ Hướng Đông ở quán bar ẩn náu vài buổi tối, thăm dò quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Nghê Hi. Mỗi ngày đến nửa đêm, Nghê Hi sẽ cùng một số MB ngồi trong cái lồng sắt đặt chính giữa sân khấu của tầng hầm ngầm mà biểu diễn, sẽ có người ra giá cạnh tranh, nếu như giá cả đưa ra mà bọn họ hài lòng, liền đồng ý xuống đài. Không giống với những MB khác trang điểm lộng lẫy, Nghê Hi chủ yếu trang điểm thanh thuần, ăn mặc giống như học sinh, trên mặt cũng sạch sẽ, ngược lại hấp dẫn không ít kim chủ quen thưởng thức các loại khẩu vị chú ý.

Thuỷ Hướng Đông gọi một ly rượu, đem chính mình ẩn náu trong đám người chầm chậm uống rượu, ánh mắt dòm lên giữa đài, những MB khác đều được mua đi rồi, bây giờ chỉ còn lại Nghê Hi. Nghe thấy hai người nam nhân bên cạnh đang thảo luận về Nghê Hi trên đài, một người nói: “Sao, anh đối với người trên đài có hứng thú không?”

Một người khác cười một cái: “Đó không phải là người thường chúng ta có thể mua được đâu.”

“Chính xác, tiểu tử đó chào giá rất cao, người thường chúng ta nhìn không tới, mười ngàn một đêm cũng không chịu xuống đài.”

“Anh đoán xem phải bao nhiêu tiền y mới chịu bán?”

“Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, y đến bây giờ còn chưa bị ai mua.”

Thuỷ Hướng Đông trong lòng cười lạnh, có lẽ lại muốn câu một Mã Tứ Long, nào có người có nhiều tiền mà giống như Mã Tứ Long ưa thích cái tên biến thái này, cho dù có đi chăng nữa, người ta dựa vào cái gì phải nhìn tới cái thứ giày rách này.

Thuỷ Hướng Đông trong lòng nghĩ như vậy, tưởng là tối hôm nay sẽ về tay không, kết quả y phát hiện Nghê Hi cầm lấy một đoá hoa hồng đỏ, cài trước vạt áo. Phương thức mua bán ở đây không phải là ra giá ngay tại chỗ, mà là người mua đem bảng giá của chính mình viết vào một cái thẻ, tính cả hoa hồng đưa lên, nếu như MB đồng ý cái giá này, sẽ đem hoa hồng của đối phương cài lên người, như vậy chính là bán đi rồi.

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Hi xuống đài, một người đàn ông hơi gầy bị hói đầu đưa cho y một ly rượu, Nghê Hi tiếp nhận, cụng với đối phương một cái, uống một ngụm rượu. Thuỷ Hướng Đông trong lòng phun một chút, còn thật sự không từ thủ đoạn, người nào cũng bán, y lắc lắc đầu, sau đó xoay người rời đi.

Có thể làm ông chủ của cái loại mua bán này, nhất định là nhân vật có người đứng sau, Thuỷ Hướng Đông cũng không tính ở đây làm cái gì, mà là đợi ở bên ngoài. Đúng như dự đoán, không lâu sau Nghê Hi và người đàn ông Địa Trung Hải đó đi ra, hai người ôm lấy nhau giống như trẻ sinh đôi kết hợp, lên xe còn thân thiết. Thuỷ Hướng Đông nhẫn nại đợi, giống như sói đang đợi con mồi cắn câu. Y tạm thời chưa chắc có thể nắm bắt được Nghê Hi như thế nào, nhưng mà ít nhất cũng có thể trước hết để cho Nghê Hi dính chút tai tiếng, đến lúc đó trường học chú ý đến thể diện, y liền không đi học được nữa, cũng không thể ở trường làm gì với Nghê Huy và Thuỷ Hướng Dương.

Hai người đó rất nhanh đã lái đến một khách sạn 5 sao. Thuỷ Hướng Đông xa xa mà chạy theo phía sau, thấy bọn họ lên lầu vào phòng, phỏng chừng bắt đầu làm việc, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, nói phát hiện có người ở khách sạn nào đó ở phòng nào đó tiến hành mua bán thuốc phiện.

Thuỷ Hướng Đông biết, tố cáo người khác nhất định không nhanh được, nếu như mua bán thuốc phiện, vậy chắc chắn sẽ vô cùng nhanh chóng. Đúng như dự đoán, không đến 10 phút, xe cảnh sát liền đến. Thuỷ Hướng Đông ngồi trong xe, sau vài phút, thấy cảnh sát bắt hai người đi ra, trong đó một người chính là thằng cha có cái trán láng cóong, một người khác chính là Nghê Hi.

Thuỷ Hướng Đông trong lòng nói, đại thúc Địa Trung Hải, xin lỗi a.

Kỳ thực người đàn ông Địa Trung Hải đó tuyệt đối không bị oan, ông ta là một kẻ nghiện, trước khi làm việc còn phải hít một hơi thuốc tráng dương.

Nghê Hi không có phụ huynh, người giám hộ đã bởi vì cố ý đả thương người phạm tội ngồi tù, cục cảnh sát đành phải liên hệ với trường học của y. Trường học là trường danh giáo uy tín, biết học sinh **, không nói hai lời liền đuổi học.

Thuỷ Hướng Đông biết đây chỉ mới là bắt đầu, Nghê Hi khẳng định sẽ đem chuyện này tính lên đầu Nghê Huy. Cho nên y bây giờ căn bản cũng không quan tâm đến nội quy trường học, mỗi ngày buổi tối đều từ trường học lái xe về nhà, y không cần buổi tối tự học, liền đi đón Nghê Huy tan học.

Tối hôm nay Thuỷ Hướng Đông đón Nghê Huy về, lúc đến dưới lầu, Nghê Huy nói: “Ta muốn đi mua cá viên chiên, để về ăn khuya. Dương Dương chắc cũng còn chưa ngủ.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Được, ngươi đi đi, ta đợi người.”

Nghê Huy nói: “Không cần đợi, ngươi trước đi đậu xe đi, chỉ có vài bước thôi, ta mua rồi trở lại.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn đèn sáng 7-11(Editor:???), thời gian cũng không quá muộn, mới hơn 9 giờ, đã đến trước cửa nhà, chắc không có chuyện gì đâu, liền gật đầu: “Được, vậy ta đi đậu xe.”

Nghê Huy đi vào cửa hàng tiện lợi, mang về ba phần cá viên, sau đó xách cá viên đi ra, lúc sắp đến dưới lầu nhà mình, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ của xe gắn máy, Nghê Huy theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đội mũ bảo hiểm, một tay đỡ xe, một tay cầm một con dao phay dài hơn một thước, hướng chính mình xông mạnh lại.

Nghê Huy theo bản năng hướng phía sau cây hoa Quế mà nấp, chỉ nghe thấy két một tiếng vang lên, nhánh của cây hoa Quế bị chặt đứt, Nghê Huy giật mình, ném đồ đạc lại mà chạy, một bên lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng! Giết người a!”

Hắn vừa kêu vừa chạy vào hành lang, nhưng mà nhà của bọn họ phải cà thẻ mới có thể mở, lúc này thẻ còn đang trong balo, căn bản không lấy ra được. Sát thủ xe máy đã quay đầu xong lần nữa hướng vào hắn mà tới. Thuỷ Hướng Đông đang đổ xe trong gara, đột nhiên cảm thấy lông mi giật mạnh, vội vàng chạy nhanh ra ngoài, sau đó thấy một màn kinh khủng, một sát thủ xe máy toàn thân đen kịt đang đuổi giết Nghê Huy, y căn bản không kịp quay đầu xe, quát lớn một tiếng: “Nghê Huy, ngồi xuống!”

Nghê Huy theo bản năng ngồi xuống đất, xe máy chạy qua sát bên người hắn, một trận đao phong từ trên đỉnh đầu hắn bay qua, có tiếng rầm của đồ đạc rơi xuống đất, ngay sau đó nghe thấy một tiếng va chạm cực lớn “Ầm”, hắn ngẩng đầu nhìn, xe máy đã đụng vào cửa xe của Thuỷ Hướng Đông, người trên xe máy đã bay ra ngoài.

Lúc này còn chưa đến giờ ngủ, tiếng kêu cứu của Nghê Huy kinh động rất nhiều hàng xóm, không ít người đếu tân mắt thấy tình hình Nghê Huy bị người ta truy đuổi, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, thẳng đến khi tên hung thủ đó đụng vào xe của Thuỷ Hướng Đông bay ra ngoài, mới có người phản ứng lại, vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

Thuỷ Hướng Đông từ trên xe nhảy xuống, chạy tới kéo Nghê Huy từ dưới đất lên ôm lấy: “Nghê Huy, ngươi không sao chứ?”

Nghê Huy thấy tay trái của mình, bị rạch ra một đường chừng 10 cm, máu tươi chảy ròng, xâu tràng hạt Mã Não đã bị cắt đứt, hạt châu rơi lả tả dưới đất. Thuỷ Hướng Đông buông hắn ra, vội vàng cầm lấy tay trái của hắn, sau đó cởi xuống áo T-shirt của mình, đem tay y quấn lại, để không chảy máu nữa.

Bọn họ đồng thời quay đầu lại nhìn tên sát thủ đang nằm dưới đất, tên đó vẫn còn đội mũ bảo hiểm, nằm dưới đất giật giật mấy cái, sau đó không nhúc nhích nữa.

Nghê Huy toàn thân đều phát run, hàm răng cắn chặt vào nghe lộp cộp: “Làm sao đây?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Đừng sợ, có người đã báo cảnh sát rồi.”

“Lỡ như chết rồi thì làm sao?” Nghê Huy vẫn không ngừng phát run, “Ngươi có phải hay không giết người rồi?”

Thuỷ Hướng Đông an ủi hắn: “Đừng sợ, ta không có cố ý đụng y, y tự mình đụng vào, ta ngược lại còn muốn đụng y.”

Nghê Huy nắm lấy tay của Thuỷ Hướng Đông: “Là ai muốn giết ta?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Đợi cảnh sát đến thì sẽ biết.”

Qua một lát, Thuỷ Hướng Dương ở trên lầu phát hiện sự ồn ào dưới lầu là hai người anh của mình dẫn đến, vội vàng chạy xuống, Thuỷ Hướng Đông nghiêm khắc nói: “Nhanh đi về, Dương Dương, đừng ở đây, về đi!”

Thuỷ Hướng Dương thấy hiện trường hỗn loạn, sợ hãi nói: “Anh, các anh không sao chứ.”

“Không sao, anh Huy của em bị thương, em nhanh chóng đi về cho anh, nghe lời, đừng đến xem.” Thuỷ Hướng Đông yêu cầu Thuỷ Hướng Dương nhanh chóng rời đi.

Lúc này tiếng xe cảnh sát đã vang lên, sau khi chuyện phát sinh không đến năm phút, Thuỷ Hướng Đông nói: “Về đi Dương Dương, anh không sao, lát nữa phải đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, em ăn cơm trước đi, đừng đợi bọn anh.”

Cảnh sát đã đi qua, đem hiện trường vây lại, cảnh sát đi qua lấy mũ bảo hiểm của tên sát thủ ra, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, xét hơi thở, đã không còn thở nữa: “Gãy cổ rồi, đã chết.”

Cảnh sát nói với Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông: “Các người đến đây nhận diện tên sát thủ, xem thử là ai.”

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông đi tới vài bước, nhìn người dưới đất một cái, xoay mặt đi không muốn nhìn lần thứ hai.

Cảnh sát hỏi: “Nhận ra không?”

Nghê Huy gật gật đầu, liếm môi một cái: “Nhận ra, y là Nghê Hi.”

Cảnh sát nói: “Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, mỗi câu nói của các người đều trở thành khẩu cung, xin hãy phối hợp điều tra cùng chúng tôi.”

Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Được.”