Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 1 - Chương 1-2: Tổng giác thiếu niên thì, lưỡng tiểu tự vô sai - tiểu bá vương của đằng gia



Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô, thảo sắc diêu khán cận khước vô, tối thị nhất niên xuân hảo xử, tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô.

Tháng ba mùa xuân, liễu xanh lả lướt, cơn mưa phùn lất phất vừa mới ngớt, bọt nước xinh đẹp lóng lánh đọng lại trong một màu xanh biếc.

Một chiếc kiệu lộng lẫy tám người khiêng chậm rãi đi trong hoàng thành, phía sạu là một hàng cung nhân hầu hạ đi theo, đến đâu mọi người cũng quỳ xuống hành lễ nhường đường.

Sau cùng kiệu dừng lại ở trước Vĩnh An cung.

“Công chúa điện hạ, tới rồi.” Một nữ quan xinh đẹp đi đến cung kính nói.

“Ừm.” Trong kiệu truyền ra một tiếng đáp lại dịu dàng.

Hai ma ma mặc trang phục cung nữ cúi lưng xuống, cung kính cẩn thận vén mành xe lên.

Nữ quan xinh đẹp đưa mu bàn tay ra, ngay sau đó, một bàn tay mềm mại nõn nà trắng như tuyết vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của nữ quan.

Người đi từ trong kiệu ra là một nữ tử hoa mỹ với khuôn mặt má đào, mắt phượng hàm uy, quanh người là phong thái cao quý đặc biệt của hoàng gia. Trong ngực nàng có một chiếc tã bọc bằng gấm, bên trong là một tiểu anh nhi như được chạm trổ từ ngọc, giữa mi tâm là một nốt chu sa chí, đáng yêu hệt như tiên đồng.

Tiên đồng nhỏ bé này mở đôi mắt to như hạt trái hạnh nhìn tới nhìn lui với tinh thần sáng láng, thi thoảng lại bi ba bi bô nói những lời mà ai nghe cũng không hiểu, phối hợp với cái tay nhỏ chân nhỏ luôn động đậy, nhất định phải để nữ tử hoa mỹ kia cúi đầu chú ý đến mình mới hơi yên tĩnh, còn tặng thêm một nụ cười không thấy răng cực kỳ đáng yêu, khiến cho trái tim nữ tử mới làm mẹ lần đầu mềm mại gần như sắp rơi mất, càng thêm yêu thương bé hơn.

Nữ tử hoa mỹ này chính là nữ tử cao quý nhất Nguyên Trưng triều ngoại trừ Thái hậu, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn. Nàng và Minh đế Tề Lược là huynh muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cũng là nữ nhi duy nhất của tiên đế Hưng đế, từ nhỏ đã được phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả hoàng huynh thứ xuất Tề Giản rất được tiên đế sủng ái cũng phải khách khí với nàng.

Cho dù trước khi Hưng đế băng hà, trong cung đã từng có một khoảng thời gian căng thẳng, nhưng hoàng thất vẫn nhất tề bảo vệ cho Tề Mẫn, gả nàng cho trưởng tử Đằng Kỳ Sơn của phủ An Quốc công luôn đứng ở phe phái trung lập có thế lực rất mạnh trong triều, cho đến khi bình ổn được rối loạn mới để nàng tiến cung lần nữa.

Đã qua hai năm, hiện giờ ca ca ruột Tề Lược đã đăng cơ cũng sử dụng đến thủ đoạn như sấm chớp để nắm giữ triều đình trong tay, hoàng huynh thứ xuất Tề Giản được phong làm Giang Dương Quận Vương, rời đến đất phong, bảo vệ tính mạng. Còn Phúc Khang Trưởng Công chúa, lại đích thân đưa người con đầu tiên mới đầy một tháng tiến cung, gặp mặt Thái hậu và Minh đế đang nôn nóng không thể chờ đợi được.

Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn thành hôn đã một năm rưỡi mà vẫn chưa có con, chuyện này khiến cho Thái hậu luôn muốn bế ngoại tôn rất lo lắng. Tuy rằng con nối dõi của phủ An Quốc công có ba người, nhưng hai người còn lại là do kế thất sinh ra, không có thân phận tôn quý bằng trưởng tử Đằng Kỳ Sơn. An Quốc công Đằng Hải đã dâng tấu xin phong Đằng Kỳ Sơn làm Thế tử. Có con nối dõi, vị trí Thế tử của Đằng Kỳ Sơn mới xem như thật sự ngồi vững. Mặc dù có Phúc Khang Trưởng Công chúa ở đây, tuyệt đối tước vị sẽ không rơi vào tay đệ đệ của hắn, nhưng chừng đó vẫn chưa đủ để khiến những kẻ luôn nhòm ngó tước vị tâm phục khẩu phục.

May mà cuối cùng Tề Mẫn cũng có thai, tuy rằng sinh ra là văn tử chứ không phải nam hài tử, nhưng Thái hậu cũng đã yên lòng.

Văn tử là một sự tồn tại đặc biệt của Nguyên Trưng triều. Số lượng những người này không nhiều bằng nam tử và nữ tử, khoảng chừng trong số hai mươi người chỉ có một người là văn tử. Ngoại trừ chính giữa trán có một nốt chu sa chí ra, ngoại hình của văn tử không khác nhiều lắm so với một nam tử có diện mạo thanh tú, không có năng lực nối dõi, nhưng lại có thể mang thai sinh con giống như nữ tử. Hơn nữa đa số trẻ con do văn tử sinh ra thông thường đều thông minh lanh lợi hơn những người bình thường. Nhưng có lẽ chính vì ưu thế được ông trời thiên vị này, để nữ tử không rơi vào cảnh không còn chỗ đứng vì sự tồn tại của văn tử, ông trời cũng công bằng khi cho nữ tử có khả năng sinh con vượt trội hơn văn tử. Cuối cùng những văn tử có thể cả đời không sinh được con không còn chiếm số lượng quá ít. Giữa các nữ tử và văn tử cũng đã duy trì được sự cân bằng một cách khéo léo, có địa vị tương đương nhau.

Hưng đế Tề Uy là đời quân vương khai quốc thứ hai, đã chinh chiến rất nhiều lần cùng phụ huynh. Thê tử nguyên phối của ông là Trịnh thị xuất thân từ Trịnh gia ở Nam Hà, gia tộc quyền thế bậc nhất một phương, đã trợ giúp không ít cho Tề gia để giành chính quyền.

Hiện giờ Trịnh thị trở thành Trịnh Thái hậu, cũng mới chỉ có bốn mươi lăm tuổi, vì được bảo dưỡng hợp lý nên trông bà trẻ trung hơn tuổi thật. Nhưng những ngày tháng của bà cũng không được hài lòng giống như người ngoài tưởng tượng.

Trịnh thị có thể nắm giữ hậu cung hậu viện của Hưng đế trong nhiều năm như vậy, khiến cho Hưng đế phong lưu thành tính chỉ có một thứ tử là Giang Dương Quận Vương, tất nhiên thủ đoạn không hề tầm thường. Năm xưa Hưng đế bộn bề chinh chiến không quan tâm đến thê thiếp, chờ đến khi giang sơn đã ổn định, lúc này vô cùng bất mãn với Trịnh thị, quay sang sủng ái một Chu thị. Nếu không phải con cái do Trịnh thị sinh ra khiến ông thực sự rất vui vẻ, sau này thứ tử duy nhất Tề Giản do Chu thị sinh chỉ là bùn nhão không thể xây thành bức tường, Hưng đế chỉ muốn phế Hoàng hậu Trịnh thị cho xong việc. Đế hậu đấu đá nhau như vậy, gặp xui xẻo chính là những người ngoài. Trưởng tử Tề Quảng mà Hưng đế và Trịnh thị sủng ái nhất mất mạng vì chính chuyện đó, lúc này hai vợ chồng mới khóc không ra nước mắt mà dừng tay lại, ngược lại chuyển sang nâng đỡ cho tiểu nhi tử Tề Lược. Nhưng trước khi Hưng đế băng hà vẫn giở chút thủ đoạn, suýt nữa đã truyền đế vị cho thứ Hoàng tử Tề Giản, Trịnh thị mới vội vàng đẩy Tề Lược lên kế vị.

Khó khăn lắm Hưng đế mới băng hà, nhi tử thân sinh ngồi yên ổn trên vị trí kia, Trịnh thị trở thành Trịnh Thái hậu tôn quý nhưng vẫn muốn xây dựng lực lượng hậu thuẫn cho Trịnh gia. Thế nhưng, Minh đế lại là một người rất có chủ kiến, tuy rằng lúc còn là Hoàng tử đã nạp chất nữ của Trịnh Thái hậu làm trắc phi, nhưng hầu như hắn chỉ chuyên sủng Hoàng tử phi Lý thị, còn sinh hạ được trưởng tử. Khi đăng cơ, Hoàng tử phi Lý thị trở thành chính cung Hoàng hậu, trắc phi Trịnh thị làm Trịnh phi, trắc phi Đặng thị làm Chiêu nghi, những thiếp thất khác đều được phong thưởng. Đáng tiếc sau khi đăng cơ không lâu, Hoàng hậu bạc mệnh rời đi, Minh đế phong Trịnh phi làm Quý phi, cho nàng nắm giữ phượng ấn, nhưng luôn coi như không biết đối với những ám chỉ liên tiếp của Trịnh Thái hậu muốn phong Trịnh phi làm hậu. Trịnh Thái hậu nóng nảy ép buộc, Minh đế bèn làm cho từng phi tần trong hậu cung sinh hạ Hoàng tử, nhưng Trịnh phi thì không. Sau còn đưa Trưởng Hoàng tử Tề Minh Diệu cho Trịnh phi nuôi dưỡng. Nếu Tề Minh Diệu xảy ra chuyện gì, Trịnh phi cũng chẳng cần làm Quý phi nữa. Trịnh Thái hậu cảm thấy không còn mặt mũi nào, rốt cuộc cũng biết Minh đế sẽ không tha thứ cho việc bà quá phận nhúng tay vào hậu cung của hắn, chỉ có thể tức giận bỏ qua. Nhưng cũng vì chuyện này mà tình cảm mẹ con bị thương tổn.

Vì thế Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn càng xuất hiện nhiều hơn. Trịnh Thái hậu vốn đã rất yêu thương nàng, bây giờ càng coi nàng như đôi mắt của mình, bù đắp cho việc mình bị Hoàng đế đối đãi lạnh lùng.

Hơn nữa Minh đế cũng cực kỳ yêu thương muội muội duy nhất. Có Phúc Khang Trưởng Công chúa ở đây, quan hệ giữa Minh đế và Trịnh Thái hậu cũng hòa hoãn hơn.

Tề Mẫn bế con vào Vĩnh An cung, thấy Trịnh Thái hậu ngồi thẳng trên ghế cao, nhìn nàng vô cùng từ ái hòa nhã, chưa nói gì mà mắt đã đỏ lên.

Trịnh Thái hậu thấy sắc mặt ái nữ rất tốt, thân thể nở nang thêm phần khoan thai, trái tim như được thả lỏng ra, nghẹn ngào nói: “Mẫn Mẫn, có nhớ mẫu hậu không…”

Tề Mẫn cũng không quan tâm đến việc giữ vững phong thái của Công chúa hoàng gia, vừa bế con mình vừa nhào vào lòng Trịnh Thái hậu như con én con: “Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, để người lo lắng…”

Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, những phi tần thị quân trong hoàng gia ở một bên hoặc đứng hoặc ngồi đều lộ ra vẻ mặt cảm động phù hợp với tình huống, có người lợi hại còn lấy khăn lau nước mắt.

Tiểu đông tây trong lòng Tề Mẫn bị ép đến mức khó chịu, vung vẩy tay nhỏ chân nhỏ của mình, bi ba bi bô kháng nghị.

Lúc này Tề Mẫn mới thấy xấu hổ, ngại ngùng rời khỏi lồng ngực Trịnh Thái hậu, nhẹ nhàng đung đưa tã bọc dỗ dành: “A Việt ngoan nào, a nương không đè lên con nữa…”

Nhóc con nghe thấy tiếng dỗ của mẹ, lại kêu lên bi ba bi bô, giống như đang phụ họa.

Trịnh Thái hậu thấy dáng vẻ làm mẹ của Tề Mẫn, trong lòng vừa thấy hãnh diện vừa thấy hài lòng, bà thấy hành động giữa hai mẹ con rất thú vị, lên tiếng hỏi: “Mẫn Mẫn, để ai gia bế tiểu đông tây này một cái… Tên là A Việt à?”

“Nhũ danh là A Việt, tên chính vẫn chưa đặt.” Tề Mẫn cẩn thận đặt con mình vào lòng Trịnh Thái hậu.

Trịnh Thái hậu đã từng nuôi nhi tử và bế mấy tôn tử, động tác vô cùng thuần thục. Bế tiểu đông tây xong mới nhìn kỹ lại, thấy nhân nhi bé xíu nhìn mình với ánh mắt sáng ngời, giống như đã quen biết từ trước, một lát sau, cái miệng cong lên nở nụ cười, vui sướng vung vẩy cái tay be bé như củ sen.

Trịnh Thái hậu cười tươi, thích không chịu được: “Ai yô, tiểu đông tây này thật khiến người ta yêu thương! Tiểu A Việt, ai gia là hoàng ngoại tổ mẫu của con…” Đây là ngoại tôn đầu tiên của bà! Vừa trông đã biết vừa nhanh nhẹn vừa khôn ngoan!

“Ai ya, mẫu hậu, A Việt thích người lắm đó!” Tề Mẫn không khỏi kinh ngạc nói.

Trịnh Thái hậu giả vờ tức giận: “Tôn nhi ngoan của ai gia không thể thích ngoại tổ mẫu sao?”

Tề Mẫn nói: “Mẫu hậu, người có điều không biết, Tiểu A Việt nhà con, đừng thấy con bế nó là có dáng vẻ vui sướng hớn hở, thật ra tính nết y hệt bá vương! Lúc thức, ngoại trừ uống sữa và vệ sinh, không phải con và A Thiện, ai chạm vào nó một chút nó cũng khóc. Dám không để ý đến nó, nó có thể khóc đến khi khản cổ, để người ta đau lòng cho nó…”

Lúc trước Trịnh Thái hậu thấy Tề Mẫn cứ bế con mình không buông tay đã thấy khó hiểu, vừa nghe thấy như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn tiểu đông tây trong lòng.

Tiểu đông tây yên tĩnh rúc trong lòng Trịnh Thái hậu, vươn tay với lấy vòng cổ hoa văn phượng hoàng bằng phỉ thúy đeo trên cổ Trịnh Thái hậu, đáng tiếc cái móng vuốt kia ngắn quá, quơ lung tung cũng không với tới được, chu miệng ra tiếp tục tự chơi đùa một mình, dáng vẻ nhu thuận hồn nhiên không có một chút bóng dáng của tiểu bá vương.

Dường như biết được Trịnh Thái hậu nhìn mình, bé vỗ tay, vừa cười vừa bi ba bi bô với Trịnh Thái hậu, để lộ ra phần lợi không có răng non nớt màu hồng nhạt, tỏ vẻ bé rất thích Trịnh Thái hậu.

Sẽ không có ai là không thích có một tiểu đông tây đáng yêu ngây thơ mềm mại nằm trong lòng mình, Trịnh Thái hậu yêu thích không thôi, lại cực kỳ ngạc nhiên không biết tính tình tiểu đông tây này có đúng như lời Tề Mẫn nói không, nghiêng đầu nói với một tần phi xinh đẹp: “Từ Tiệp dư, ngươi đến đây bế một cái.”

Tề Mẫn dở khóc dở cười ngay tức khắc, nhưng không đành lòng ngăn cản Trịnh Thái hậu hiếm khi cố chấp, cười bất đắc dĩ.

Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn nói chuyện với nhau cũng không cố ý nói nhỏ, các phi tần ở đây đều nghe được sơ sơ. Từ Tiệp dư là người chưa từng sinh con nuôi con, lại bị Trịnh Thái hậu điểm danh đi bế tiểu tổ tông thân kiều ngọc quý kia. Nếu có sai sót gì, Phúc Khang Trưởng Công chúa tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.

Nhưng lời của Trịnh Thái hậu thì không thể không nghe, Từ Tiệp dư cố gắng đi đến trong ánh mắt đồng tình của mọi người, có vẻ cứng ngắc nhận lấy tã bọc.

“Ai, cô không thể bế như vậy được…” Tề Mẫn tốt bụng, lại lo lắng Từ Tiệp dư làm con mình không thoải mái, nên hướng dẫn một chút.

Từ Tiệp dư cảm kích nhìn nàng, thân thể từ từ thả lỏng ra, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi phấn điêu ngọc mài trong ngực, thấy đứa bé mở to mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không khỏi có chút nhu tình, tưởng tượng có một ngày nàng cũng mang thai con của Hoàng thượng…

“Oa oa oa oa…”