Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 17



Bộ điện ảnh định rồi.

Cùng lúc đó, đĩa đơn của Legacy cũng hoàn thành xong. Lại đến lúc phát hành, bốn người Đỗ Vân Tu khó tránh khỏi cần "ngựa không dừng vó" tuyên truyền qua các tiết mục giải trí trên truyền hình.

Bọn họ bây giờ chính là nhóm thần tượng nổi tiếng nhất hiện nay, MC cũng sẽ cho bọn họ vài phần mặt mũi, bình thường sẽ không hỏi đến những vấn đề lắc léo.

Nhưng có khi cũng có trường hợp ngoại lệ.

Lần này nói chuyện phiếm trong một tiết mục, nữ MC lại quá phóng khoáng, còn mạnh bạo, vì để thu được rating cao, hỏi cũng đều là những vấn đề lắc léo, toàn xoay quanh những chủ đề có chút riêng tư.

Tỷ như, "Cậu từng có mấy người bạn gái?" "Lần cuối cùng XX là lúc nào?", "Thích dạng tư thế XX gì?" vấn đề như vậy không khỏi khiến người khác mặt đỏ tim đập. (Ôi cái bà chị này -__-||||)

Tuy rằng vấn đề này có chút quá phận, nhưng thật sự có rất nhiều fan nữ đối với những vấn đề riêng tư thường ngày cùng sinh hoạt ngày thường của thần tượng vô cùng tò mò, cũng rất muốn biết.

Vì thế ở dưới trường quay, một bên che miệng cười, một bên bất diệc nhạc hồ nhìn lên.

Đằng Trạch, Úy Dật Phi và Chử Phong, tài ăn nói của ba người này vốn khôn khéo hơn so với Đỗ Vân Tu. Nên cũng không đến nỗi cố gắng trả lời đến đổ mồ hôi hột như Đỗ Vân Tu.

Rất nhiều vấn đề nói chêm vào về những vấn đề trong quá khứ để chọc cười khán giả.

Thậm chí Đằng Trạch còn đem mình miêu tả thành người chung tình đến như thế nào, rồi còn so sánh bản thân với những chàng trai hiện nay. (Phải k anh :v)

Lần này nữ MC ngoài mặt mới chịu buông tha cho ba người họ, lại tựa hồ như là nhắm tới Đỗ Vân Tu, không ngừng tìm đủ câu hỏi trên trời dưới đất, xảo quyệt lắc léo, phi thường muốn đào móc hắn. (chết anh r anh ơi)

"Cậu hiện tại có bạn gái rồi sao?"

"Không có."

"Vậy lần cuối nói lời thương yêu là lúc nào đây?"

"Đại khái... Là ba năm trước đây đi." nguyên lai Đỗ Vân Tu muốn nói là mười năm trước, nhưng nghĩ nghĩ đến độ tuổi khối thân thể hiện tại, liền vội sửa lại.

"Đối phương là kiểu mẫu con gái như thế nào, lại là vì cái gì mà chia tay?"

"Vô cùng... Thực độc lập, rất có lòng cầu tiến." Kỳ thật hắn căn bản không có bạn gái. Nhưng bạn trai thì thật ra trước kia từng có một ngươi.

"Ha ha, nhìn không ra cậu ôn nhu như thế lại thích kiểu mẫu con gái tính cách mạnh mẽ thế này. Có lẽ đây chính là tính cách bù đắp cho nhau mà người ta thường nói sao?"

"Có thể nói vậy đi." Đỗ Vân Tu trong lòng cười khổ.

"Chính là, Vân Tu, cậu tốt như vậy, tôi thật sự nghĩ không ra vì sao lại có người có thể không biết tốt xấu mà chia tay như vậy? ... Là cậu nói lời chia tay trước, hay là cô ấy nói trước.""... Tôi đề xuất trước."

Hắn không phải kiểu người cường thế. Cũng không am hiểu cường thế.

Từ lúc mới bắt đầu, lấy bộ dạng cường thế mạnh mẽ xâm nhập cuộc sống của hắn, cũng chỉ có mỗi Tạ Di.

Đối phương muốn mình giúp việc này việc nọ. Những điều mình muốn làm cũng chỉ có thể để trong lòng, yên lặng giúp đối phương. Nhưng dã tâm Tạ bừng bừng như vậy, loại quang mang chói mắt này thậm chí có thể hấp dẫn mọi người, khiến người đó vì hắn mà hy sinh...

Hắn duy nhất chỉ có một lần mang bộ dạng cường thế, đại khái chính là khi Tạ Di muốn vãn hồi, mà hắn lại cự tuyệt.

Lúc này Fan hâm mộ trước TV không khỏi kinh ngạc, hơi hơi trầm mặc xuống.

Các nàng cũng không biết Đỗ Vân Tu đang dùng chuyện tình năm xưa với Tạ Di mà trả lời vấn đề bạn gái này.

Ở trong lòng các nàng, mọi việc đều rõ ràng, đối với một thần tượng trẻ thì việc chung thủy với bạn gái khó mà thực hiện

Cũng biết, quãng thời gian yêu đương.

Rất nhiều tình huống xảy ra đều là do bên nam chủ động đề xuất việc chia tay, bên nữ lại ở thế bị động hơn, chính là người dễ bị tổn thương nhất khi kết thúc mối quan hệ này.

Tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn là cố chấp tiếp tục yêu thương, sống trong ảo tưởng, cảm thấy bạn trai trong lòng mình luôn đẹp đẽ tựa thần tượng.

Cho nên lời này Đỗ Vân Tu nói ra.

Tâm tình các fan nữ cũng có chút phức tạp, ánh mắt Đỗ Vân Tu suốt cả tiết mục vẫn như cũ không chút dao động.

Các nàng muốn một người bạn trai vừa đẹp trai lại ôn nhu như Đỗ Vân Tu, tuy nhiên cũng tuyệt đối không hi vọng người bạn trai này hướng các nàng đưa ra lời chia tay trước.

Đề xuất chia tay, ở trong lòng con gái, bình thường sẽ đều cho rằng, là tàn nhẫn, vứt bỏ, lánh kết tân hoan*, rồi đủ từ ngữ châm chọc khác...

(*Ý nói quen chán rồi bỏ đi tìm người mới ấy.)

"Oa, thực sự là bất ngờ nha. Bất quá việc quen với một cô gái có cá tính mạnh mẽ thế này, cũng có chút khó khăn. Bởi vì cá tính rất độc lập ." Nữ MC lão luyện cấp Đỗ Vân Tu một con đường lui, bất quá câu trả lời cần có còn hàm hồ, chưa được hắn đề cập tới, "Vậy lần cuối XX là khi nào?" (Lạy thím >.<)

"Này... Này cũng muốn hỏi sao?" Khuôn mặt Đỗ Vân Tu hiện lên một tầng đỏ ửng.

"Đương nhiên," nữ MC cố ý dùng ngữ điệu khoa trương để thúc giục, "Đương nhiên muốn hỏi, mọi người chính là đều muốn biết."

"... Ba năm trước đây đi." Tuy rằng lúc sau vẫn có mấy lần không thể tránh khỏi...

"A, ba năm trước đây?!" Nữ MC cười đến cả người có chút run rẩy, đây cũng quá lâu đi.

"Thật vậy chăng? Vậy cậu ba năm này... Đều không có 'Ừ' qua?"

"Tôi..."

Thấy Vân Tu không hề trả lời, nữ MC đang chuẩn bị thừa lúc tiến tới, lúc này Chử Phong xen vào một câu."Đúng a, đã hơn một năm rồi mà chúng tôi cũng chưa thấy hắn từng có bạn gái. Vân Tu, cậu sẽ không phải là đối với nam nhân...Có cảm giác đi."

"Ha ha, nói không chừng thật sự có thể vậy." Đằng Trạch cũng hùa theo cười trêu nói.

"Thật vậy phải không?!" Úy Dật Phi thật biết điều chêm thêm, vừa cười, hai cánh tay tinh tế liền uốn lượn trườn từ phía sau vòng qua đồi ngực Đỗ Vân Tu.

"Kia, Vân Tu theo tôi cùng một chỗ đi? Tuy rằng tôi không thể sinh con cho cậu, nhưng tôi sẽ đem cậu toàn bộ ăn sạch. Cậu làm đồ ăn thật sự ăn quá ngon." Nói xong, lại còn nhẹ tựa đầu lên vai Đỗ Vân Tu. Làn da thiếu niên tinh tế trắng nõn, lông mi thật dài hơi hơi rung động, tạo thành cái bóng nhỏ trên khuôn mặt.

Động tác khoa trương, đẹp mắt này của Úy Dật Phi, khiến mọi người không khỏi ôm bụng cười to một trận.

Đã trở thành bạo điểm lớn nhất của cả tiết mục.

Bốn người đi ra bá sảnh trường quay, bên ngoài không khí thấm lạnh, khiến bốn người Đỗ Vân Tu cũng bình tĩnh một chút, không còn tìm thấy nụ cười hòa hợp vừa rồi như khi còn trong tiết mục, dường như sự vui tươi, cười nói giữa bọn họ chưa từng diễn ra bao giờ.

"Vân Tu, điều cậu nói trên tiết mục là thật sao?" Đằng Trạch mở lởi, cười nói trước, "Kiểu mẫu bạn gái này nọ, cậu tùy tiện bịa ra, ứng phó một chút không được sao?"

"Tôi..."

"Đúng rồi, coi như bịa không tốt, dựa theo Amanda cho chúng ta bản thảo phát huy cũng OK." Úy Dật Phi lại làm ra tư thế vừa rồi, từ phía sau ôm lấy Đỗ Vân tu, "Cậu nói như vậy, nói không chừng ngày mai còn có báo chí viết cậu là đồng tính luyến ái đấy."

Đỗ Vân Tu khẽ run lên.

Sau đó tránh đi đề tài kia, "Amanda cho chúng ta bản thảo?"

"Đúng vậy, loại vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chúng ta. Trên tiết mục trước, người dẫn chương trình đều cũng cùng nàng bắt chuyện qua."

"Đúng là như vậy a."

*********

Bộ điện ảnh chính thức quay chụp.

Đỗ Vân Tu suốt một ngày chuẩn bị việchóa trang. Bề ngoài nhân vật kia hơn phân nữa đều là lôi thôi lếch thếch, quần áo rách rưới, ngay cả tóc đều có chút lộn xộn.

Đích thật là bôi nhọ bản thân.

ESE bên này Phong Cảnh đã phân phó tổ ekip, có thể đối với các phóng viên nói: "Nhân vật kia sẽ phá vỡ hình tượng cũ trong « The Legacy », đặt một dấu mốc đột phá mới trong diễn xuất. Lần này Vân Tu cần giả dạng xấu, hoàn toàn không phải là hình tượng Vân Tu trước kia trong bộ phim thần tượng."

Đồng thời ngàn đinh vạn dặn bảo, nhất định không cần hướng truyền thông tuyên bố lịch trình chiếu. Trước khi phim được chiếu, cũng không cho phép phóng viên tham quan trường quay, quay chụp tạo hình Đỗ Vân Tu.

Miễn cho fan hâm mộ bị truyền thông tuyên truyền, hướng theo một cách sai lệch, không xem hết cả bộ phim, dẫn đến kết quả hồi đáp lại bộ phim không như mong chờ mà thất bại thảm hại.Lần này vị đạo diễn mới cũng hiểu được việc làm này là có lý, thập phần phối hợp.

Lựa chọn quay bộ điện ảnh này là ở một địa phương non xanh nước biếc.

Tuy rằng phong cảnh này, phi thường tuyệt đẹp, tựa như khung cảnh u tĩnh trong mơ thường thấy. Hồ nước hoằng tịnh, mây khói lượn lờ, thúy trúc thanh tao, tử đằng* bám víu trên cây, quả thực phong cảnh vô cùng hữu tình.

(*Cây tử đằng đây nè m.n *chỉ xuống*)


Nhưng là giao thông cũng có phần bất tiện. Lên núi, xuống núi đều phải lái xe đến một, hai giờ mới tới nơi.

Nữ chính là đo nhà đầu tư đích thân đề xuất, Liễu Nghệ.

Vóc người xinh đẹp, tại... vòng luẩn quẩn trong giới showbiz cũng đợi 3, 4 năm, mới có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay, cũng có chút nổi tiếng cùng khả năng diễn xuất. Nhưng chưa từng nhận được giải thưởng, độ nổi tiếng nhiêu đó vẫn còn chưa đủ, cho dù được xưng là nhất tỷ*, cũng có vẻ "nói bất chính danh bất thuận".

(*Đây chỉ là một danh xưng của hậu bối đối với tiền bối để thể hiện sự kính trọng.)

Nam phụ do một người bên phái thực lực đảm nhiệm.

Đây cũng là điều mà đạo diễn lo lắng nhất, hi vọng vạn nhất diễn xuất của Đỗ Vân Tu không tốt lắm thì ít ra còn có thể không đến nỗi quá tệ hại, khiến cho bộ điện ảnh của hắn nát bét.

Hắn cần ESE đầu tư, nhưng cũng coi trọng chất lượng bộ điện ảnh của mình.

Hắn luôn là một người kiên trì theo nghệ thuật, nhưng đồng thời cũng lo lắng lợi nhuận, giống như bao người khác trong xã hội thực tế ngày này. Tuy nhiên, hắn luôn biết cách trung hòa giữa nghệ thuật và lợi nhuận, tạo ra một thỏa thuận, vừa thu được tiền lời mà cũng không mất đi tính nghệ thuật

Đoàn người qua hơn mười ngày diễn, cảm tình so với đầu đã có phần thân thiết hơn.

Nhất là cảm tình của nữ chính đối với Đỗ Vân Tu.

Không thể không thừa nhận, người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang.

Nam thứ quần áo xanh ngọc gấm cẩm, lưng đeo ngọc bội, mang một đôi màu tím giày, cả người thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, phong thái hơn người.

Mà Đỗ Vân Tu lại là bộ dạng lôi thôi, lếch thếch. Vừa mới bắt đầu diễn cùng, trong lòng Liễu Nghệ liền thiên về hướng nam thứ hơn.Nhưng sau một thời gian quay chụp.

Liễu Nghệ vẫn không khỏi bị Đỗ Vân Tu hấp dẫn.

Vai nữ chính cô đảm nhận, tên là Trầm Vũ Phong. Phụ thân là quan văn, cũng không phải là vị quan lớn gì trong triều, lại mang tham vọng quyền lực, muốn kết thông gia với lão tướng quân nắm trong tay binh quyền.

Sau khi cân nhắc giữa hai người là Đường Vân Khởi và Đường Diệu Tổ, phụ thân của Trầm Vũ Phong liền lựa chọn Đường Vân Khởi.

Thứ nhất, con trai trưởng kế thừa sản nghiệp, khả năng không nhỏ là Đường Vân Khởi sẽ kế thừa phủ tướng quân.

Thứ hai, vạn nhất Đường Vân Khởi thật là bị ngoại giới truyền là "Kẻ bất lực", như vậy Trầm Vũ Phong vừa lúc trấn thủ phía sau. Đã khống chế được Đường Vân Khởi, chẳng khác nào đã khống chế tương lai của phủ tướng quân. (Quan văn quả thật thâm lắm...)

Chính là sau khi hai người bái đường, Đường Vân Khởi lại đem Trầm Vũ Phong gạt qua một bên, đêm tân hôn đều không có tiến vào động phòng.

Ngày hôm sau Trầm Vũ Phong chỉ phái một người đi bái kiến cha mẹ chồng cùng em trai chồng. Đường Diệu Tổ đối Trầm Vũ Phong giật nảy mình, vừa gặp đã thương, thấy ca ca đối với kiều thê (vợ yêu) hờ hững như vậy, vô cùng bất bình.

Nỗi nhớ tràn đầy, trái tim không khỏi xao xuyến mong chờ.

Trên đường ngẫu nhiên gặp, Đường Diệu Tổ nhịn không được bẻ một nhánh mai hoành tà*, thanh lệ, đưa cho Trầm Vũ Phong.

(*Hoành ở đây là lớn, tà ở đây chính là nghiêng nghiêng.)

Trầm Vũ Phong không nói cám ơn, cũng không nói không nhận, chính là thản nhiên mỉm cười nhìn Đường Diệu Tổ.

Đường Diệu Tổ đứng trước mặt nữ nhân mình ái mộ liền có chút bất an, đang không biết phải làm thế nào cho phải, kết quả Đường Vân Khởi miệng ngậm một cọng cỏ, từ trên đại thụ bên cạnh nhảy xuống.

Trầm Vũ Phong lúc này mới lần đầu nhìn thấy phu quân trên danh nghĩa của mình.

"Chỉ là tặng hoa cho chị dâu, đứng lâu như vậy ở bên ngoài để làm gì?" câu nói đầu tiên Đường Vân Khởi thốt lên lại khiến Đường Diệu Tổ mặt đỏ không thôi, hận không thể tìm hang chui xuống. Kia đích thật là chị dâu của mình, hành động này lại có chút không hợp.

Đường Diệu Tổ tự phụ khoác trên mình bộ cẩm bào, ánh mắt ý vị lướt nhìn.

Mà Đường Vân Khởi lại tỏ ra cợt nhả.

Chẳng khác gì lưu manh.

Chính là Đường Diệu Tổ càng tỏ ra nho nhã lễ độ.

Đường Vân Khởi trong bộ dạng tóc tai lộn xộn, cặp mắt kia đen như mực, con ngươi long lanh tựa sao ngược lại càng có vẻ sinh động, giảo hoạt, giống như ánh sáng cả bầu trời phản xạ trong mắt hắn, cả người toát lên vẻ tràn đầy sức sống.

Đường Diệu Tổ ủ rũ bỏ đi, lưu lại hai người Trầm Vũ Phong cùng Đường Vân Khởi đối mặt với nhau.

Đoàn đoàn cánh mai trắng rơi đầy trời, không khí xung quanh thấm đầy hương hoa, từng cánh hoa khẽ phiêu động, thỉnh thoảng lại rơi xuống quần áo hai người.Nàng khoác trên mình bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ đoan trang, mà hắn tuy rằng thô sam y tháo, nhưng mặt mày không kềm chế được, khóe miệng cười xấu xa,...

Trầm Vũ Phong vốn là người thâm tàng bất lộ.

Tựa như như bây giờ, rõ ràng việc nàng được em chồng tặng hoa lại bị trượng phu bắt được, suy nghĩ đối phương về nàng bây giờ thế nào cũng có thể đoán được. Nàng cũng không vội biện giải, muốn nhìn một chút "Trượng phu" của nàng rốt cuộc là thế nào, liệu có phải thật sự là kẻ bất lực, hay là, một người có tính cách khác, giỏi che giấu như nàng chăng.

Trầm Vũ Phong không nói gì.

Đường Vân Khởi lại hành động trước một bước. Hắn nhặt lên nhành mai do Đường Diệu Tổ kích động rời đi mà vứt bỏ ở cạnh tảng đá ven đường, vân vê cánh hoa cười.

Cười đến khí định thần nhàn như vậy.

Phảng phất giống như giữa ngàn cây vạn cây, cành mai trắng trong vòng một đêm nở rộ, bung từng cánh hoa trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một mảnh hương tuyết ngập tràn...

Con ngươi Đường Vân Khởi thâm thúy phản chiếu ánh sáng lung linh từ hồ nước đối diện, mơ hồ lóe lên hương vị phong lưu.

Hắn híp mắt, lông mi cong dài rũ xuống in bóng trên khuôn mặt, bộ dạng đó không khỏi khiến người khác tim đập thình thịch.

Rõ ràng là bề ngoài lôi thôi không chịu nổi, nhưng giống như chỉ cần đối mặt với đôi mắt hắn, cặp mắt kia liền lộ ra vẻ cơ trí, nhìn rõ hết thảy ánh sáng sâu trong đôi mắt.

Coi như thân phận hắn lúc này chỉ là một tên khất cái* hạ đẳng.

(*Khất cái: ăn mày)

Ngươi cũng sẽ nhìn ra, người này đều không phải là vật trong ao*, có một ngày, sự nghiệp tất sẽ rộng mở tựa mặt trời ban trưa, quyền uy thịnh vượng, công danh vinh đạt!

(*Ở đây ý chỉ vật chỉ có thể ngắm, vô dụng, pla pla.)

Trầm Vũ Phong không khỏi tim đập nhanh hơn...

Không biết là bởi vì cho giống với vai diễn kia, hay là đó thật sự là biểu tình sâu trong đôi mắt khiến người ta say đắm của nam diễn viên này.

Đường Vân Khởi vén mái tóc dài của nàng lên, đem nhành mai trắng cài vào sau tai.

Sau đó, khóe môi hơi hơi gợi lên, thoáng chút khêu gợi cười xấu xa... Một đóa hoa nho nhỏ, mùi thơm ngát phiêu động trong gió một hồi rồi nhẹ nhàng rơi trên mặt hồ, sóng nước dập dờn, hương hoa một vòng lại một vòng lượn lờ.

Trầm Vũ Phong nao nao trong lòng.

Một đóa mai trắng thanh thuần tựa ngọc tuyết đáng yêu làm nổi bật mái tóc đen tuyền búi theo kiểu lưu vân của nàng, tuyết trắng theo đó lại điểm lên cánh mai.

"Bên ngoài trời lạnh, nương tử vẫn là trở về phòng sớm một chút đi." Đường Vân Khởi lưu lại câu này, sau đó liền rời đi, lưu lại vài dấu chân in trên mặt tuyết, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Mà lúc này Liễu Nghệ đang đóng vai Trầm Vũ Phong.

Cô đã muốn nói không nên lời vì sao phải diễn như vậy, vì sao lại diễn như thế, nhưng cô chính là thuận theo tâm trạng xúc động của bản thân, nhẹ nhàng nắm chặt nhành mai mà Đường Vân Khởi vừa cài lên tóc mình. Lẳng lặng đứng dưới tuyết, song đồng tựa thu thủy** dõi theo hướng Đường Vân Khởi vừa rời đi...(**Đôi mắt tựa nước hồ mùa thu.)

Cả trời tuyết trắng mịn, tâm hồn thiếu nữ cũng lẳng lặng rơi, điểm vài tia xao xuyến.

Diễn xuất của nam chính cùng nữ chính xuất sắc ngoài mong đợi của đạo diễn.

Nhưng thật ra vốn xem trọng nam thứ, tuy rằng sắm vai không sai, nhưng ở trước mặt Đỗ Vân Tu, thì biểu tình của nam thứ lại như đang cố ý tỏ ra khí vũ hiên ngang, trông có chút khô khan .

Bất quá khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, bộ điện ảnh này có thể quay thành công như vậy, đạo diễn phi thường cao hứng, gọi thẳng Liễu Nghệ lần này hi vọng tiếp tục hợp tác, Vân Tu không thể khinh thường, không ngờ diễn xuất lại tốt như vậy!

Liễu Nghệ từng tốt nghiệp chính quy, cũng từng lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, bốn năm, tự nhiên ngầm hiểu, lần này vượt qua trình độ phát huy, là bởi vì nhờ có Đỗ Vân Tu.

Vì thế ngoài lúc diễn cùng, cũng phá lệ nhìn Đỗ Vân Tu với con mắt khác.

Cô vốn cho rằng Đỗ Vân Tu chính là loại người giống như lưu manh, cười xấu xa, lại không ngờ hắn lại là một diễn viên rất chịu bỏ công sức cho vai diễn bản thân.

Bởi vì để phát huy hết tính cách nhân vật, cho nên tập diễn đến thành quen.

Kết quả sau khi ở chung lâu, nào biết rằng, đối phương không ngờ lại là người ôn nhu, lại hay ngại ngùng.

Bạn nói đùa, hắn sẽ cho mặt mũi, sau khi nghe xong liền cười rộ lên, ánh mắt đặc biệt chân thành, nếu như là oán hận hoàn cảnh không tốt, thức đêm quay phim mệt chết đi, hắn sẽ ôn nhu lắng nghe, sau đó quay lại mấy cảnh quay hỏng, gặp bạn sẽ nhịn không được, đem áo ba-đờ-xuy cho bạn, đồng ý việc bạn ngồi một bên trước nghỉ ngơi rồi diễn sau...

Rõ ràng là hai tính cách hoàn toàn tương phản.

Lại đem vẻ xấu xa toàn bộ diễn xuất, truyền đạt thành công tính cách nhân vật, giống như lưu manh, nhưng là trên thực tế hết thảy đều nhìn thấu triệt tính cách nhân vật, biết bản thân phải diễn như thế nào cho giống với hình tượng nhân vật trong kịch bản.

Ngay cả đáy lòng Liễu Nghệ cũng nhịn không được than một tiếng sợ hãi.

Nguyên lai thật sự có một diễn viên diễn xuất cao tay như vậy sao...

Bất quá tất cả điều này, Đỗ Vân Tu lại không chút để ý tới.

Hắn chỉ là dựa theo phương pháp của mình, phân tích nhân vật, sau đó quyết định phải tỏ ra ánh mắt thế nào để người xem nhìn vào đó mà đoán được nội tâm nhân vật. Bởi vì một người mang bề ngoài vô luận không chịu nổi đến thế nào, nhưng ánh mắt của hắn vẫn phản ánh được phần nào nội tâm bản thân.

Mà đó cũng là điều khó khăn nhất của diễn xuất.

Trước kia ở ban huấn luyện, vị đạo sư kia của Đỗ Vân Tu từng nói qua: "Tuy rằng đôi mắt mỗi người đều đối với ánh sáng mà phản ứng, nhưng mỗi đôi mắt điều chỉnh sự phản chiếu cùng trình độ biểu đạt khác nhau tất sẽ mang lại những cảm giác không giống nhau."

"Phải biểu hiện ra đôi mắt có thể thu hút được người khác, khống chế được ánh mắt bản thân. Theo hành động cùng ý đồ biến hóa nội tâm nhân vật, không chỉ là dùng biểu tình khống chế ánh mắt mà ngày đó đạo sư cũng có đề cập đến việc lợi dụng các bộ vị nhỏ, tỷ như mí mắt, lông mi... để có được ánh mắt hút hồn như thế này."

Vì để khống chế được biểu tình trong đôi mắt.

Đỗ Vân Tu đều đặn đến phòng gym tập thể hình, đem thân thể rèn luyện trông khỏe mạnh rắn rỏi, có thể xốc vác một chút, đem làn da phơi nắng một chút, thành công có được màu da hơi ngăm. Như vậy mặt có vẻ gầy, ánh mắt dĩ nhiên là trông xa, biểu tình phong phú, toát lên vẻ mạnh mẽ lại mang chút ý cười xấu xa. Mặt khác, Đỗ Vân Tu cũng bái phỏng một số diễn viên kinh kịch*** —— luyện ánh mắt!

(***Kinh kịch: hay còn gọi là kinh hí, là một thể loại ca kịch của Trung Quốc hình thành và phát triển mạnh tại Bắc Kinh vào thời vua Càn Lonv của vương triều nhà Thanh, là kết quả của sự trộn lẫn giữa Hán kịch với Huy kịch . Xem ảnh để dễ dàng hình dung nà *chỉ chỉ*.)


Đối với một diễn viên kinh kịch thì việc dùng ánh mắt để diễn đạt nội tâm là không khó, khuôn mặt diễn viên kinh kịch đều bị một lớp phấn dày che đi, nhưng lại có thể khiến người ta liếc mắt một cái cũng cảm giác được biểu tình nhân vật.

Bởi vì trừ bỏ khí chất bên ngoài, ánh mắt bọn họ như một loại ngôn ngữ biểu đạt.

Đỗ Vân Tu tin rằng, nam diễn viên cũng không phải nhất định phải dựa vào trang phục bên ngoài mới thể hiện được tính cách nhân vật.

Một người có được ánh mắt hút hồn, khiến tâm người khác dao động, như vậy biểu đạt ra ngoài sẽ không khiến người xem hiểu lầm —— rốt cuộc, ai mới là diễn viên chính!

Hết thảy có vẻ đều thuận lợi.

Tiến độ quay phim không khác mấy như trong dự đoán, đạo diễn phi thường có tài, nhóm diễn viên cũng vô cùng phối tác.

Nhưng là ngay lúc không khí hài hoà như vậy.

Một tai nạn giống như sấm sét giữa trời quang đã diễn ra —— Đỗ Vân Tu cùng Liễu Nghệ trong lúc lái xe liền bị một chiếc xe con tông vào.

Xương sườn Đỗ Vân Tu gãy, bị thương nghiêm trọng!

**************************