Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 12



"Tôi còn nhớ, kế hoạch tiếp theo chính là thực hiện đĩa đơn* đầu tay cho bọn họ?" sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, Lệ Duệ hỏi Phong Cảnh, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ.

(*Nguyên văn là chuyên tập, từ chương này ta sẽ để thành đĩa đơn, sau này có thay đổi gì ta sẽ sửa sau vậy :]]])

Tuy rằng mấy người này lấy được thành tích tốt ngoài mong đợi nhờ phim thần tượng, nhưng ESE thành lập mấy năm nay, đã có ngôi sao lớn nào kinh thế tuyệt diễm chưa từng bồi dưỡng qua sao? Bốn người Legacy chỉ có thể coi là thành tích tương đối sáng chói mà thôi.

Nhất là, nhân khí thật sự của bốn người này.

Nếu như bạn khuyết thiếu sự nổi tiếng, không thể thu hút sự chú ý của mọi người, lại khuyết thiếu tác phẩm, nhân khí cam đoan tuột dốc vô cùng thảm hại.

Cho nên rèn sắt khi còn nóng, đó là điều thiết yếu.

Coi như hai người Chử Phong và Đằng Trạch không yêu cầu công ty vì bọn họ thực hiện đĩa đơn, công ty cũng sẽ có kế hoạch cho phương diện này.

"Bọn hắn hiện tại đang có sự nghiệp đáng mong đợi, từng bước tiến vào hào quang của showbiz...nhất là sự nổi tiếng với vai trò là một nhóm thần tượng." Phong Cảnh thản nhiên cười, đôi mắt hồ ly hẹp dài thâm thúy híp lên, "Nhưng—— chỉ có thể coi là người mới ở ESE."

"Nếu là người mới, thì phải có đãi ngộ phù hợp dành cho người mới. Không thể nào có thể theo tiêu chuẩn của một siêu sao Thiên vương được."

"Như vậy, làm cho bọn họ ý thức được, chỉ có ở ESE thời gian càng lâu, độ trung thành càng cao, công ty mới có thể cho họ cơ hội lớn hơn, càng thêm nâng đỡ bọn họ."

"Một lần liền thỏa mãn toàn bộ, ngược lại mất đi quyền khống chế. Bọn họ chưa chắc sẽ cảm kích, thậm chí sẽ cảm thấy ESE ép buộc, áp bách thời gian của bọn họ.. Làm cho bọn họ chính mình chủ động nói ra, công ty thỏa mãn yêu cầu của họ, họ mới càng mang lòng tạc dạ, trung thành với công ty." ( ゚ _ ゚ ôi, anh ít có thâm lắm)

Phong Cảnh nói đến đây, trong mắt lóe lên quang mang khó thấy ở người thường, ánh mắt tràn ngập tự tin, giảo hoạt cùng sắc bén.

Giọt lệ chí dưới khóe mắt phải được phủ bởi tầng ánh trăng lại càng mị hoặc vạn phần.

Loại khí chất phát ra từ trong ra ngoài này, nồng đậm vẻ tự tin và cường hãn, khí chất yêu nghiệt của Phong Cảnh so với lời của hắn nói lại càng đi vào lòng người.

"Cho nên không bằng hiện tại. Có chừng mực, từng bước một, đề cao đãi ngộ bọn họ. Khiến bọn họ hiểu được, mọi thứ đều nằm trọn trong tay công ty. Bọn họ thuận theo, ESE mới có thể cấp điều bọn họ mong muốn."

Phong Cảnh nói xong, hất cao chiếc cằm với đường nét gợi cảm, hướng Lệ Duệ cười. (Thái độ hất cao cằm đầy ngạo mạn trong truyền thuyết nà :]]]])

Đôi mắt đen nháy sâu thẳm càng khiến khuôn mặt Lệ Duệ thêm thâm trầm.

"Cậu xem rồi lo liệu tốt là được." Hắn phụ trách việc định hướng ESE theo con đường phát triển lớn, còn về những vấn đề vụn vặt như thế này của nhóm nghệ sĩ đặc biệt sẽ do Phong Cảnh trù tính, quản lý. Đối với năng lực của Phong Cảnh, hắn chưa bao giờ phải thất vọng."Bất quá, tôi còn tưởng rằng cậu như Bá Nhạc làm được đến bất diệc nhạc hồ**." Lệ Duệ có điều ám chỉ.

(**Bất diệc nhạc hồ: long tr lở đất, tóm lại là ý chỉ việc lớn)

"Việc này anh cứ yên tâm." Phong Cảnh cười cười, tiếng cười lộ ra một loại hấp dẫn nói không lên lời, "Tôi vốn là tổng giám đốc của ESE, việc Bá Nhạc tìm kiếm thiên lý mã*** mới là điều tiếp theo cần làm."

(***Bá Nhạc tìm thiên lý mã: ý nói ở đây là việc tìm kiếm nhân tài, đây dựa vào câu chuyện Bá Nhạc tìm thiên lý mã cho Chu Vương, mọi người có thể tìm hiểu thêm về câu tr này trên google)

Hắn chậm rãi nói, lại khiến người khác có loại cảm giác tim đập thình thịch...

Đỗ Vân Tu từ dưới hầm gara đi ra.

Cỗ xe màu đen dài hơn cả Rolls-Royce... chấn động? ((;一_一) Chưa về nhà chồng anh đã z, Vân Tu f sớm đem anh về nhà hảo hảo dạy dỗ thôi >.<)

Phong Cảnh... Cùng Lệ Duệ?

Đỗ Vân Tu không tự chủ được ngẩn người.

Trước kia dù biết rõ giao tình hai người này không bình thường, nhưng việc tận mắt chứng kiến lại...

Lại không biết như thế nào có chút làm hắn, làm hắn... (Vân Tu, anh động chân tình r s? ヾ(*'∀`*)ノ con bé k tự chủ được mà trong lòng nở hoa)

Hắn cùng Phong Cảnh giao tình không sâu.

Thế nhưng hắn tựa hồ có chút hiểu tính cách Phong Cảnh: làm việc dứt khoát, lòng tự trọng cũng rất cao, vì một vài chuyện, thậm chí còn có thể liều lĩnh.

Chính là... Lệ Duệ là người đã đính hôn.

Chẳng lẽ Phong Cảnh thật sự chắc chắn——chỉ cần hắn biểu hiện thông minh tháo vát, tiếp tục đánh cược đoạn tình cảm cùng Lệ Duệ lúc trước, Lệ Duệ lại thật sự sẽ vì hắn mà hủy bỏ đám hỏi cùng tập đoàn Tần thị?

Phong Cảnh dù sắc bén thế nào.

Giống như chính mình vẫn luôn thủy chung trước lúc trọng sinh, không có bối cảnh gì, không có chỗ dựa vững chắc gì.

Mà dã tâm của nam nhân...

Đỗ Vân Tu mang trong lòng tâm trạng phức tạp nhìn cỗ xe màu đen, rồi liếc mắt một cái đã lặng lẽ rời đi.

Đáy lòng lại hơi hơi dâng lên cỗ cảm xúc khác thường...

Truyền thông không ngừng đưa tin về quá trình tiến hành quay chụp của phần hai phim "The Legacy".

Nội dung phần hai chính là phần tiếp theo sau hình ảnh con hạc giấy đen ở cuối nội dung phần trước, Đỗ Vân Tu trở về nước, trải qua hai năm bên nước ngoài khiến khí chất hắn càng thêm trầm tĩnh tựa thu thủy (nước mùa thu).

Đỗ Vân Tu ngoài ý muốn gặp lại Chử Phong.

Đối phương trong hai năm qua vẫn chưa quên hắn, sau lần gặp lại này, nhớ tới tình bạn giữa hai người trước kia, liền nhiệt tình mời hắn tham gia hôn lễ của mình và nữ chính."

Nhưng càng gần ngày kết hôn, việc lạ càng liên tiếp phát sinh.

Nữ chính dần dần nhớ lại đoạn kí ức đã bị mất đi. Cùng lúc đó, cơ mật thương giới của Chử gia bị tiết lộ ra ngoài, mà toàn bộ manh mối lần nữa đều hướng về phía Vân Tu...Cơ mật đó chính là:

Thân phận nữ chính thật ra chính là thiên kim của một công ty nhỏ bị công ty Chử gia hại cho phá sản.

Trước lúc mất trí nhớ, trong lòng cô tràn ngập hận ý đối với Chử gia...

Mà sau lưng cô và Vân Tu, người điều khiển mọi thứ không ai khác chính là đường ca hiện đang ở nước ngoài của Chử Phong, luôn luôn bí mật bày mưu tính kế đoạt lấy vị trí người thừa kế của Chử gia —— Tạ Di.

Rốt cuộc là lựa chọn tình bạn hay tình thân, là yêu hay là hận?

Đây đối với Vân Tu và nữ chính, đều là một lựa chọn tàn khốc.

Bọn người Chử Phong trải qua mài dũa của thời gian, tính tình cũng theo đó mà thay đổi, cái giá của mọi chuyện đều theo đó lớn hơn.

Vốn lần này quay phần hai "The Legacy", nhưng lần quay này không giống với khi quay phần đầu, bọn hắn phải ở studio học hỏi thật cẩn thận, đến thở dài cũng phải e dè, chẳng dám thở mạnh.

Nhưng Phong Cảnh giống như tựa hồ dự liệu được điều này.

Nên không cố tình điều Tạ Di đến đây.

Lúc diễn thử trước lúc quay, bọn Chử Phong đã một lần thấy qua bóng lưng vội vã của Tạ Di—— một thân trang phục màu đen, dáng người vĩ ngạn gợi cảm, đeo thêm bộ kính mát đen.

Bọn hắn ngay cả một ánh mắt cũng chưa thấy rõ ràng Tạ Di thế nào.

Tạ Di ngay cả đi đâu cũng đều mang theo nhà hoá trang, stylish, trợ lý cùng với hai vệ sĩ, trực tiếp được phân cho một phòng nghỉ riêng, đủ loại đồ uống cùng điểm tâm nhỏ được tặng đều mang theo vào...

Đám đàn em bên đoàn phim nói, ảnh đế Tạ Di mới từ Melbourne bay trở về, thời gian sai lệch nhiều, nghỉ ngơi còn chưa đủ. Nay quay xong hai ngày diễn phim, liền lại phải bay sang Pháp.

Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi nghe xong lại vừa âm thầm kinh hãi vừa hâm mộ.

Như vậy bay tới bay lui giữa trong nước và nước ngoài, tham gia mỗi một sự kiện của giới điện ảnh quốc tế, làm sao một diễn viên bình thường có thể làm được? Bọn hắn khi nào thì mới có thể giống Tạ Di được đây.

Cho dù vừa mới chỉ lộ ra thân ảnh vội vàng, nhưng toàn thân đã toát ra cái gọi là khí chất của bậc siêu sao Thiên vương, còn bọn hắn chỉ có thể chờ đợi, nhìn theo hắn mà âm thầm sùng bái.

Tạ Di.

Tạ Di...

Lại nghe thấy cái tên đó.

Lại từ miệng người khác nghe thấy cái tên đó khiến hắn nhớ đến quá khứ chẳng muốn nhắc lại, Đỗ Vân Tu chỉ cảm thấy đầu óc vần xoay, một cỗ hỏa nóng bốc lên, lòng bứt rứt không yên.

Hắn ngày mai phải theo vị "đường ca" này đóng một phân cảnh...

Nguyên lai lúc đó Đỗ Vân Tu cho rằng chỉ có mình có tâm trạng không yên.

Thẳng đến lúc quay phim vào xế chiều hôm đó thì hắn mới phát hiện, còn có một người so với hắn cảm xúc càng thêm bất ổn.Người kia chính là, Chử Phong.

**************************

Có một câu nói như vậy:

"Màn ảnh cứ giao cho diễn viên thu hút lượt xem, thường thường sẽ làm người xem đem diễn viên và bộ phim liên hệ cùng một chỗ.

Nghĩ tới diễn viên, liền lập tức nhớ tới vai diễn mà diễn viên đó đảm nhận."

《The Legacy》 chính là như thế.

Có phần thứ nhất làm nền, vô luận phần thứ hai tình tiết phim được sắp xếp như thế nào, mọi người cũng không khỏi đem phần hai so sánh với phần đầu, như thể phần đầu vốn được xem là mốc tiêu chuẩn để đánh giá sự yêu ghét của khán giả đối với phần hai của bộ phim.

Sau đó, phần hai so với phần một được cải thiện thêm chính là ở sự xuất sắc của diễn viên —— hoặc chính là ngay từ đầu hoàn toàn không thất bại nhờ vào dung mạo cùng khí chất của dàn diễn viên, hoặc chính là nhờ vào phần diễn xuất và tình tiết phim được sắp xếp hợp lí, khiến người xem dần dần chấp nhận diễn viên. Do đó trong thời gian thầm đánh giá, lưu lại cho diễn viên đó một vị trí khó ai có thể thay thế ở trong lòng.

Không nghi ngờ, Tạ Di chính là loại thứ nhất.

Hắn từ Melbourne trở về, việc làm khách mời đặc biệt của bộ phim cũng chỉ mới được Lệ Duệ và Phong Cảnh nhắc đến mới đây, đành nhường người đại diện sắp xếp lại lịch trình công tác.

Thời gian vội vàng, thậm chí cả kịch bản cũng đều xem hết ở trên máy bay.

Nhưng là, nhiêu đó thời gian cũng đã đủ!

...

Biệt thự xa hoa với giàn hoa ngoài cửa, nữ hầu trong trang phục áo đen cùng tạp dề trắng quy củ đứng thành hai hàng.

Nữ quản gia trung niên lên tiếng, mọi người liền chỉnh tề cúi đầu một góc 45 độ, mỗi khuôn mặt thanh tú, đều như tô thêm cho không gian càng sáng sủa hơn.

Tạ Di từ chiếc Bentley 728* tao nhã bước xuống...

(* chiếc xe tổng thống huyền thoại đây này *chỉ chỉ*)

Màn ảnh từ xa phóng đến gần.

Một đôi mắt đen đặc cương quyết tựa mắt của loài chim biển, mơ hồ lộ ra nét hung hăng càn quấy cùng khí phách hơn người.

Ánh mắt đen xoáy, cực kỳ có thần, phủ tầng trong suốt khiến người ta không thể bỏ qua.

Nhất là vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (cười mà như k cười) trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, cùng khí chất thần bí tỏa ra, lại càng tựa danh họa** tôn quí nổi danh của châu Âu. (**Danh họa: bức tranh nổi tiếng)

Tạ Di mân cao khóe miệng, đứng trên thảm nhung cao cấp màu đỏ trước cửa lớn biệt thự tráng lệ.

Dáng người hắn cao lớn, mái tóc đen bóng kiểu cách lại gọn gàng, thậm chí trên mặt chính là biểu tình không rõ. Giống như một bàn tay, vô hình bắt được trái tim khán giả, cực kỳ chói mắt lại thu hút ánh mắt vô số người.

Gió thổi bay lọn tóc đen rũ trước trán.

Hình ảnh đó phối hợp với không gian thảm đỏ trước biệt thự tạo nên nên khung cảnh vô cùng bắt mắt...

Hắn không nói chuyện.

Cũng không cần phải nói bất kì điều gì.

Riêng bộ dạng này thôi, cũng đã không ai có thể so sánh.

Khán giả có thể đem bất cứ người nào lẫn trong đám đông trên đường, chỉ riêng Tạ Di, coi như phần diễn của hắn ít đến chỉ có vài giây đồng hồ, thậm chí chỉ xuất hiện trong một cảnh quay...

Loại khí chất toát ra mềm mại đến rung động cũng sẽ làm cho người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu.

Nếu như nói, Chử Phong là người bên ngoài bá đạo mà nội tâm sâu sắc, lại là thiếu gia danh gia vọng tộc, sống trong biệt thự tráng lệ.

Như vậy, trái ngược lại thì vai diễn đường ca của Tạ Di chính là cao thủ thành thạo từng trải qua mưa gió, mài dũa của đường đời. Đồng dạng bá đạo, trên trán đồng dạng lộ ra hung hăng càn quấy. Nhưng toàn bộ dáng vẻ bệ vệ giống như bao trùm lấy một tầng băng mỏng nổi trên mặt nước.

Đập vào mắt , lòng xem là rực rỡ tươi đẹp, lại sẽ không bị nó tổn thương.

Chử Phong xấu tính, Chử Phong tuỳ tiện.

Ở trước mặt Tạ Di thì cử chỉ bốc đồng đó quả thực giống như vô cùng tầm thường và buồn cười. Chân chính, tựa một bên như danh môn thế gia, còn một bên lại là công tử nhà giàu mới nổi, quả thật là khác biệt.

Tạ Di đối với kỹ thuật diễn xuất của Chử Phong không biết đưa ra lời bình gì thêm.

Ngẫu nhiên bởi vì Chử Phong diễn không tốt, nhất định quay lại, liên luỵ hắn cũng phải diễn lại. Tạ Di cũng chỉ phóng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu qua, cũng không nói chuyện, nhưng lại làm cho người ta... Nhất là Chử Phong, có cảm giác vi diệu.

Cái loại ánh mắt này...

Không phải châm chọc, không phải xem thường. Chính là ánh mắt của một đàn anh trong nghề chứng kiến thái điểu*** mà thương hại.

(***Thái điểu: tiếng Anh là newbie, có nghĩa là ng mới k có kinh nghiệm)

Quay hoàn coi như tái diễn hoàn tất cảnh quay đã hư trước đó, Tạ Di cũng là một người có vai vế cao.

Hai tiểu trợ lý người trước người sau vội đến vội đi, coi như chưa bằng người đại diện, nhưng những người khác cũng không dám mạo muội qua quấy rầy.

Giơ tay nhấc chân đều toát lên khí thế của ảnh đế trẻ tuổi.

Tự thành một mảnh thiên địa.Chử Phong cảm thấy áp lực.

Hơn nữa trước nay chưa từng cảm thấy áp lực đến thế.

Lúc này đây, cùng Vân Tu lần đó bất đồng.

Vân Tu lần đó diễn xuất mơ hồ mang theo áp bách thật lớn. Vân Tu từng nói qua sử dụng phương pháp như vậy chính là để khiến hắn giật mình, như vậy... Cường đại.

Mà Tạ Di lại không phải giống vậy.

Trên thực tế.

Tạ Di lại tạo cảm giác ngược lại, phương thức diễn xuất của Tạ Di, hắn cũng có thể đoán trước được.

Nếu một người chỉ mới mười tuổi, liền thật sự sùng bái hắn.

Hơn nữa chứng kiến biểu tình các diễn viên trong mấy bộ phim thần tượng, điện ảnh, mỗi một tiết mục giải trí, thậm chí quảng cáo, vân vân, mỗi loại biểu cảm đều không bỏ qua, nhìn đến mấy trăm lần.

Mỗi cái nhíu mày, mỗi một ánh mắt, đều có thể bắt chước đến khó mà phân biệt.

Như vậy vai diễn này, với nội dung kịch bản tương tự, sẽ có cảm giác thế nào, đều có thể đoán được đại khái.

Hắn bị gọi là "Tạ di thứ hai", "Tiểu Tạ di", không phải là không có nguyên do.

Bỏ qua bề ngoài có phần tương tự, thì cử chỉ động tác, ánh mắt của hắn... Đều chịu ảnh hưởng khá lớn từ Tạ Di, thậm chí có khi không tự giác được lại bắt chước Tạ Di.

Chính là, trước đây ở Tạ Di không có xuất hiện phương thức thế này, có thể nhất thời cậy mạnh phong cảnh.

Mà hiện tại, thủ vai đối thủ của hắn chính là—— người được cho là phiên bản thật sự*!

(*vì CP luôn bị coi là phiên bản thứ 2 của TD, nguyên văn là "bản tôn", ở đây chính là chỉ ng thực sự, chính là ám chỉ TD)

Khí chất hai người giống nhau, đều là hậu duệ của Chử gia, tính cách cũng hoặc nhiều hoặc ít có chút tương tự.

Càng là loại tính tình này.

Chử Phong mới có thể càng ngày càng cảm thấy mình buồn cười.

Cho dù hắn đem Tạ Di bắt chước giống thế nào.

Nhưng là lúc chính thức đứng trước con người thật, một hai chênh lệch cũng đã ước chừng bỏ xa hắn phía sau rồi... Nên tinh tế cẩn thận bao nhiêu cũng có sai sót, không khỏi có điểm khác biệt. Càng cố sức che đậy khuyết điểm đó, sức bật nắm trong tay lại càng không đủ.

Hoàn toàn không đến lúc thích hợp.

Cho nên lúc xem lại đoạn phim vừa mới quay kia thì không chỉ là những người khác, ngay chính hắn, cũng có Tạ Di vốn chân chính là một người nổi tiếng, mà hắn - Chử Phong, chỉ biết cách điệu lại cảm xúc cử chỉ của người khác.

Giống như là thứ hàng dỏm.

Khi đứng một mình liền cảm thấy khí chất hai người giống nhau, ánh sáng cũng chiếu không thấu, khó mà phân biệt.

Nhưng mà, một khi đứng cạnh người được xem là phiên bản gốc thực sự, sau khi so sánh tỉ mỉ. Cái gì gọi là tính cách, khí chất, cái gì gọi là rõ ràng thấu suốt. Mọi thứ, không cần nói cũng biết.Nhất là, chân chính sau khi diễn xuất.

Chử Phong mới cảm nhận sâu sắc, quay phim không chỉ là đem lời nói, hành động cùng biểu cảm trước đó bắt chước theo, lại chỉnh sửa biểu diễn lại.

Mà là nếu không nghiền ngẫm nội tâm nhân vật kĩ càng.

Hắn có thể bắt chước bộ dạng của Tạ di đến bảy, tám phần.

Nhưng là so với trong nội dung kịch bản, trí tưởng tượng của hắn... có vẻ không đủ. Bộ mặt diễn cảm cùng cử chỉ, lời nói và khả năng biểu đạt như thế vẫn không đủ, không bằng diễn xuất phong phú của Tạ Di, càng không bằng một người có đầy kĩ xảo, trình tự diễn xuất như Đỗ Vân Tu.

**********

Thời gian nghỉ giữa trưa.

Tạ Di hào phóng mời cơm mọi người trong đoàn phim. Chử Phong lấy cớ phải xem lại phần diễn buổi chiều nên không đi, trên thực tế, với đả kích lớn như vậy lúc trưa, hắn thật sự là một khắc cũng không muốn nhìn thấy Tạ Di .

Miễn cho so ra kém cỏi, tự mình hổ thẹn.

Phòng nghỉ chuyên chúc* có đến mấy gian. (*mình k hỉu chuyên chúc lắm, ai hiểu thì nói mình sửa lại nha)

Vốn bọn họ có thể mỗi người một gian, nhưng Tạ Di lại được ưu tiên một mình một phòng, liền biến thành hắn và Đỗ Vân Tu hai người một gian .

Chử Phong nhấc nắp ấm nước đang đun, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa phòng nghỉ mở ra .

Tầm mắt hai người chạm nhau, đều kinh ngạc: "Sao cậu lại không đi?"

Vừa hỏi vậy, cũng trăm miệng một lời. (Ăn ý dữ :v :v)

Tâm tình buộc chặt của Chử Phong tới bây giờ mới hơi dịu đi. Dừng một chút, một lát sau lại hỏi một câu: "Sao cậu không đi cùng với tiền bối Tạ Di với mấy người trong đoàn?"

Trong giới giải trí, không riêng gì địa vị mà vai vế cũng được thể hiện qua cách xưng hô.

Đối với ảnh đế Tạ Di, hắn đều phải ra mặt gọi một tiếng tiền bối.

Đỗ Vân Tu không có đắc tội Tạ Di.

Cũng không giống hắn...(có vẻ ám chỉ việc CP dc gọi là TD thứ 2) Loại tình huống này. Thế nào những người khác cũng không giống vậy?

"Tôi để quên đồ. Dù sao cũng không thể khiến bọn họ chậm trễ." Đỗ Vân Tu yếu ớt cười.

Đỗ Vân Tu cười đến lãnh đạm, lại có vẻ thực ung dung.

Chử Phong biết rõ đây chỉ là cái cớ, nhưng nhìn thấy đối phương cười như vậy, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Chử Phong cùng Đỗ Vân Tu đành đợi trong phòng nghỉ.

Những người khác trong đoàn đều cùng đi với Tạ Di. Cả trường quay tự nhiên có vẻ trống trải mà yên lặng như vậy, hai người chờ đợi ở cùng gian trong phòng nghỉ, ngược lại có vẻ kì quái.

Chử Phong nhìn Đỗ Vân Tu, thế nào cũng không thể mang bộ dạng tự tại được.

Rốt cục nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Kỳ thật cậu vẫn cảm thấy diễn xuất của tôi rất kém cỏi phải không!"Đỗ Vân Tu ngồi ở một góc trong phòng nghỉ, ngăn giữa hai người là một khoảng khá xa.

Thình lình chất vấn như vậy khiến Đỗ Vân Tu không khỏi ngẩn ra. Không rõ tại sao khi không người ta lại kiếm chuyện với mình.

"Không có. Tôi sẽ không nghĩ như vậy" Đỗ Vân Tu suy tư một chút trả lời.

Chử Phong mới vừa xuất đạo, Tạ Di lại là người mang danh ảnh đế.

So đo là không thể tránh khỏi.

Nhưng với một người vừa mới xuất đạo, ngay cả hai năm chịu cảnh chờ đợi cơ hội nổi tiếng cũng chưa phải nếm trải như Chử Phong, Đỗ Vân Tu cảm thấy hắn cũng không tồi.

"Hừ, buổi sáng quay phim chẳng lẽ cậu không thấy sao?"

Chử Phong rất ít khi dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với những người khác. Coi như cùng thành viên khác của Legacy giữ mối quan hệ bình thường, hắn cũng luôn tận lực bày ra bộ dạng nhóm trưởng dám gánh vác trách nhiệm.

Nhưng lần quay phim sáng nay, đã khiến lòng tự tin hắn bị đả kích mạnh. Càng diễn càng cảm giác mình diễn kém, càng diễn càng mê mang.

Ở trước mặt một người được cho là phiên bản gốc, chính mình quả thực giống như là tôm tép nhãi nhép.

Đỗ Vân Tu trầm tư một chút, không trả lời ngay.

Chử Phong tuy rằng nói ra vấn đề như vậy, nhưng đáy lòng vẫn tồn tại điểm ảo tưởng. Hi vọng Đỗ Vân Tu có thể an ủi cổ vũ hắn một chút.

Làm nổi bật tính cách tiểu thiên vương* của phái thần tượng, hắn trên vai mang áp lực thật sự không nhẹ, ít nhiều những người xuất đạo cùng thời với hắn đều mong hắn thất bại, chờ xem hắn ngã xuống thế nào.

(*gói gọn trong câu nói : « anh đẹp anh có quyền » - luôn cho bản thân là nhất, bá đạo... :]]])

Hắn không thể lui.

Từng bước cũng không thể. Chỉ có thể tiến không thể lùi.

"Kỳ thật suy nghĩ này của cậu cũng không phải vấn đề quá lớn gì."

Chử Phong nâng ... khóe môi.

Lúc chỉ có hai người hắn và Đỗ Vân Tu trong studio, hắn rốt cục có thể phát tiết ra một chút, cũng như nguyện nghe Đỗ Vân Tu cho hắn lời an ủi.

Ngay tại lúc Chử Phong nghĩ đến những câu an ủi bình thường người kia sắp xuất ra thì không ngờ Đỗ Vân Tu lại nói một câu khiến hắn cả kinh. (Vân Tu quá nguy hiểm d( ̄◇ ̄)b)

"Chính là, diễn xuất cậu lúc này có thể phóng, không thể thu."

Chử Phong thật không nghĩ tới, Đỗ Vân Tu thậm chí đã nêu lên điều mà hắn còn chưa nghĩ đến.

"Vai diễn của cậu chính là con nhà giàu. Tính tình tuỳ hứng. Những thứ này cần phóng ra, cậu không cần phải thu lại bản tính mình." Đỗ Vân Tu thản nhiên nói, "Chính là, nhân vật này đối mặt với người mình yêu mến, đối mặt với bạn tốt thì cũng có một mặt tinh tế."

"Một nhân vật mị lực thường thường luôn thể hiện tính cách của hắn ra ngoài. Cái gọi là nhân cách mị lực chính là như thế. Hắn xấu tính sẽ có những lúc vô lý đến đáng yêu, mà nếu đối mặt với loại cảm tình nào đó sẽ có thể thu liễm một chút, tinh tế một ít, như vậy nhân vật này liền có thể diễn xuất một cách hoàn thiện. Một người thật ra có thể mang vô số biểu tình trên khuôn mặt, đối đãi với từng người cùng sự vật đều không giống nhau, sẽ lộ ra biểu tình khác nhau. Chỉ cần khống chế được, như vậy nhìn như biểu tình mâu thuẫn thực tế tính cách lại nhất trí, lại càng thu hút được người xem."

Nghe đến đó Chử Phong trừng lớn mắt .

Hắn không nghĩ tới, Đỗ Vân Tu thế nhưng lại giúp hắn phân tích vai diễn một cách sâu sắc như vậy.

"Nhưng Tạ Di..." Chử Phong tựa hồ nghĩ tới điều gì, thì thào tự nói, "Hắn cũng không có thu liễm. Hắn luôn luôn để lộ ra..."

"Không, hắn hiện tại đã muốn thu. Thu phóng biểu tình phải tự nhiên, quá gấp rút sẽ khiến phản tác dụng." (Σ(。>д<。)ゞnội tâm ảnh phân tích sâu xa quá mà)

"Vai hắn thủ chính là Boss phía sau màn, vai diễn này yêu cầu hắn phải biểu diễn ra nét thần bí. Cho nên lời kịch hắn có phần ngắn gọn mà ý vị sâu xa, đồng thời đôi lúc cũng lộ ra nét mâu thuẫn. Tựa hồ đang phóng ra khí thế lớn do tức giận, nhưng ở một ít phân cảnh nhỏ lại lộ ra, một ít ám chỉ, hắn cố ý nén xuống lửa giận, thành công tạo nên một loại khí thế, hoàn thiện nên nhân vật như trong kịch bản."

Chử Phong nghe đến thích thú. (Ảnh như con nít ấy >.<)

Thậm chí xem nhẹ hàm ý trong lời Đỗ Vân Tu "Hiện tại đã muốn thu".

Hắn lại cảm thấy Đỗ Vân Tu nói rất đúng, lại thấy được... Đỗ Vân Tu và hắn đều là người mới, nhưng hắn có lẽ sẽ không có khả năng phân tích được như vậy giống người kia.

Chốc lát tự hỏi, Chử Phong vẫn là nửa mất mát nửa là mê mang lắc đầu: "Cậu nói đơn giản vậy. Cậu... Giống như cậu thật đang đặt mình ở vị trí đối thủ của hắn, nên hiểu được cảm nhận của tôi."

Có lẽ vậy...

Đỗ Vân Tu muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn nhìn kịch bản trong tay mình. Hắn ngày mai còn phải diễn cùng Tạ Di.

Đến lúc đó, mình thật có thể tâm bình như thủy, không thể ảnh hưởng sao.

Đỗ Vân Tu nắm chặt kịch bản.