Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 33: Mây tan



Nhẹ nhàng khép cửa lại, Lãnh Tuyệt Dật nhìn thoáng qua Sơ Vân, kết quả phát hiện Sơ Vân dựa vào ngực Tả Khiêm Lẫm say ngủ, lập tức trừng lớn mắt.

Vừa muốn nói, đã bị Tả Khiêm Lẫm ngăn lại —

“Cậu muốn đánh thức nhóc con ư?” Mấy chữ vô cùng đơn giản, thanh âm cũng không lớn, lại làm cho Lãnh Tuyệt Dật dừng lại, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Tả Khiêm Lẫm. Sau khi thấy nụ cười đắc ý của Tả Khiêm Lẫm, hắn liền nhịn không được chỉ chỉ ngón giữa về phía y, mới có thể bớt giận.

Tả Khiêm Lẫm hạ khóe miệng, không để ý tới Lãnh Tuyệt Dật, cúi đầu lẳng lặng nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Sơ Vân. Nhóc con này, rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật? Mà nếu đúng như suy nghĩ của hắn, thực sự là một chuyện đáng kinh ngạc!

“Ông chú háo sắc, không cho phép ngươi nhìn Sơ Sơ như thế.” Lãnh Tuyệt Dật nhỏ giọng nói, cảm thấy chua xót, thật sự nhịn không được, liền cảnh cáo Tả Khiêm Lẫm. Đồng thời nhẹ nhàng đem cái ghế đặt ở cuối giường, ngồi xuống, hai mắt không chớp theo dõi hắn, giống như sợ hắn làm chuyện gì xấu với Sơ Vân.

Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, tự tiếu phi tiếu nhìn Lãnh Tuyệt Dật. Tiểu quỷ này, thật là, đề phòng hắn như đề phòng lang, Sơ Vân còn nhỏ thế, dù hắn muốn làm gì, cũng phải chờ.

Ngay lúc hai người xung khắc, khói lửa càng ngày càng lớn, Sơ Vân nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt.

“Tỉnh?” Tả Khiêm Lẫm ôn nhu nói, “Lạnh không?” Vừa rồi không dám động, cho nên hắn chỉ dùng áo khoác của mình đắp nửa người Sơ Vân.

Sơ Vân lắc đầu, nhất thời có chút mông lung, tại sao cậu vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Tả Khiêm Lẫm? Một lát sau, cậu mới phát hiện mình ngồi trên một cái đệm vừa ấm vừa mềm, trên eo là một cánh tay vững chắc.

Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cậu chợt nhớ vừa rồi hình như mình ngủ trong lòng Tả Khiêm Lẫm!

Trời ạ, thật mất mặt. Sơ Vân vội vàng rời khỏi đầu gối Tả Khiêm Lẫm, tựa như phạm nhân nhận phạt, cúi đầu ngồi xuống một bên, mặt cơ hồ vùi vào hai gối. Thượng đế a, để cậu ngất đi cho rồi!

“Nhóc con ~” Tả Khiêm Lẫm nhịn cười, bộ dáng này của Sơ Vân thật đáng yêu.

“Sơ Sơ……” Lãnh Tuyệt Dật muốn nói lại thôi, cảm giác ván này mình lại thua rồi.

“Tôi không ở đây, có việc gấp ra ngoài rồi.” Sơ Vân vùi mặt vào gối, núp ở đầu giường.

“Thật sao? Thì ra là thế.” Rốt cục Tả Khiêm Lẫm không nhịn được, cười lên, “Để anh gọi điện thoại cho cậu ấy.”

“Xin cứ tự nhiên.” Thanh âm rầu rĩ của Sơ Vân truyền tới.

Lãnh Tuyệt Dật vuốt vuốt mái tóc, yên lặng thở dài, trong lòng không biết là tư vị gì. Bất quá, có thể nhì thấy Sơ Vân hoạt bát sinh động như vậy, tâm tình của hắn tạm thời để qua một bên.

“Nhóc con, em không khó chịu ư?” Tả Khiêm Lẫm cầm một góc gối, lại phát hiện Sơ Vân nắm rất chặt.

“Tôi rất khỏe.” Nhiệt độ trên mặt Sơ Vân còn chưa tan hết, đương nhiên không thể để hắn nhấc gối đi.

“Sơ Sơ, cất cái gối đi, cẩn thận khó thở.” Lãnh Tuyệt Dật cũng khuyên.

“Không sao.” Cậu vẫn cảm thấy không có mặt mũi gặp người.

Một lát sau.

“Nhóc con, hình như Điểm Điểm muốn uống sữa.” Tả Khiêm Lẫm đột nhiên nói.

“Thật sao?” Nghe vậy, Sơ Vân liền ném gối, đến bên cạnh bàn xem, lại thấy Điểm Điểm dang rộng tứ chi, mặt ghé vào đệm, ngủ say. Đói bụng? Gạt người!

Quay đầu lại, liền thấy Tả Khiêm Lẫm vì thực hiện được quỷ kế mà tươi cười. Sơ Vân hung hăng liếc hắn, không biết nên bày ra bộ dáng gì, thực xấu hổ.

“Ha ha.” Tả Khiêm Lẫm không ngừng cười.

Lãnh Tuyệt Dật cũng giúp Sơ Vân trừng hắn.

Tả Khiêm Lẫm sờ sờ mũi, đứng dậy, “Được rồi, nhóc con, anh về phòng, Điểm Điểm theo anh. Đúng rồi, sữa bột phải pha thế nào?” Nhẹ nhàng nâng giỏ trúc, nghiêng đầu nhìn túi đồ trên bàn.

“Chờ lát nữa nói cho anh biết.” Sơ Vân cầm bình sữa sữa bột, tới trước cửa, thấy bên ngoài không có người, vì vậy thúc giục Tả Khiêm Lẫm nhanh chân.

“Không cần khẩn trương như vậy, nhóc con.” Tả Khiêm Lẫm không nhanh không chậm, Sơ Vân tức giận vung chân đá hắn vào phòng. Nếu bị người khác nhìn thấy, thì cậu không thể nuôi Điểm Điểm!

Sau khi sắp xếp tốt, Sơ Vân trở về phòng, thấy Lãnh Tuyệt Dật vẫn ngồi ở bên gian của mình, nghiêm mặt, giống như có tâm sự. Cậu nhớ tới, vừa rồi hai người còn…… Cãi nhau?

“Cái kia……”

“Sơ Sơ……”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại.

Run run vài giây, Lãnh Tuyệt Dật nói trước, chắp tay trước ngực xin lỗi: “Sơ Sơ, thực xin lỗi, vừa rồi không nên lớn tiếng với cậu.” Chủ động thừa nhận sai lầm cùng với việc bị vạch trần sai lầm, khác biệt rất lớn.

“Nếu là chuyện đó, A Dật không cần xin lỗi, tôi không để ý, ngược lại A Dật vì đố kị mà tức giận, cái này……” Sơ Vân còn chưa dứt lời, đã bị Lãnh Tuyệt Dật cắt đứt.

“Ai, ai đố kị?” Lên tiếng phản bác, lắp bắp, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ ửng.

A Dật quả nhiên là đố kị, Tả Khiêm Lẫm nói không sai, hơn nữa, cũng không phải đợi ngày mai mới có thể gặp lại hắn. Sơ Vân lập tức cảm thấy lòng thoải mái nhiều hơn, “Thực xin lỗi, A Dật, không để ý tới tâm trậng của cậu.”

“Không sao, không cần để ý tới tôi a.” Lãnh Tuyệt Dật vuốt vuốt mái tóc, âm thầm thở ra, chỉ cần Sơ Vân không giận là tốt rồi.

“A Dật……”

“Sơ Sơ, ngày mai tới xem chúng tôi tập luyện nhé, ca khúc mới của chúng tôi đã hoàn thành.” Lãnh Tuyệt Dật chuyển chủ đề.

“Được.” Sơ Vân gật đầu.

“Đúng rồi, địa điểm diễn xướng của chúng tôi đã được ấn định tại ‘Không Độ’, vào ngày Giáng Sinh.” Lãnh Tuyệt Dật hào hứng bừng bừng, mắt lòe lòe sáng.

“Vì sao không tại ‘Rock’?” Sơ Vân khó hiểu. Nói vậy, còn hơn mười ngày nữa?

“Rock đẳng cấp rất cao, vào đó biểu diễn đều là dàn nhạc có trình độ xuất sắc, chúng tôi bây giờ còn chưa đủ khả năng.” Lãnh Tuyệt Dật mỉm cười, không có một tia uể oải hay tức giận, “Mà ‘Không Độ’ là căn cứ của lính mới, rất nhiều dàn nhạc đều từ nơi đó  đi lên.”

“Vậy ư, cố gắng lên!” Sơ Vân động viên hắn.

“Tôi sẽ.”

……

Xế chiều ngày thứ hai, sau khi học xong, Sơ Vân cùng Lãnh Tuyệt Dật đi tới ổ.

Ra cửa chính ký túc xá không bao xa, Lãnh Tuyệt Dật phát hiện Sơ Vân liên tiếp quay đầu nhìn phía sau, “Làm sao vậy, Sơ Sơ, có chuyện gì?” Hắn cũng quay đầu nhìn một lát, kết quả không có gì.

Sơ Vân chậm rãi lắc đầu, là…… Cảm giác của cậu sai ư? Tại sao cậu lại cảm thấy có người đang theo dõi mình, bắt đầu từ chiều hôm qua, trong kí túc xá thì không, nhưng một khi ra khỏi ký túc xá, thì lại có cảm giác này. Nhưng mỗi khi cậu quay đầu, thì không nhìn thấy gì. Quả nhiên là cảm giác sai?

“Chúng ta gọi taxi.” Lãnh Tuyệt Dật cầm tay Sơ Vân, vẫy vẫy một chiếc taxi.

Xe rời đi, tại nơi không xa phía sau, một người đàn ông ăn mặc bình thường chậm rãi từ chỗ tối bước ra.

Trong ổ ở tầng ngầm.

Nhìn mấy người đang tập luyện, Sơ Vân có chút không yên lòng. Có lẽ cậu không nhạy cảm như những người nhiều năm tập võ, nhưng đối với tầm mắt người khác cậu lại vô cùng mẫn cảm, nó là di chứng của ác mộng ngày trước.

Cũng có lẽ, là tự mình nghĩ nhiều, bởi vì ngày đó gặp gã đàn ông như con cóc kia, khiến cậu lại lần nữa nhớ tới ký ức đau buồn, cho nên sự cảm giác cũng theo đó thức tỉnh.

Sơ Vân than khẽ, chỉ mong, là thần kinh cậu quá nhạy cảm, bởi vì cậu đã không phải là Liêu Y Phàm!

“Thế nào, Tiểu Sơ Vân, đoạn biểu diễn vừa rồi của tôi tuyệt chứ?” Sau khi kết thúc một đoạn, Trì Thanh Giáo nhảy tới, hướng về phía Sơ Vân chớp mắt, rồi cầm chai nước lên tu ừng ực.

“Ừm, rất tuyệt.” Sơ Vân cười khẽ.

“Ha ha, tôi biết tôi là thiên tài!” Trì Thanh Giáo dõng dạc, sau một khắc, bị Tịch Nguy gõ đầu.

“Khiêm tốn chút, cậu là Khổng Tước ư, cả ngày khoe khoang mấy cái lông nhỏ của mình?” Tịch Nguy cầm chai nước trên tay hắn, liền uống phần còn lại.

“Cậu mới là Khổng Tước, đó là nước của tôi.” Trì Thanh Giáo bất mãn trừng Tịch Nguy.

“Hai ta còn phân rõ ràng như vậy làm gì? Cậu còn không phải của tôi?” Tịch Nguy khiêu mi, cười tà.

Trì Thanh Giáo lập tức đỏ mặt, như con hổ nhỏ xù lông, giương nanh múa vuốt đánh về phía Tịch Nguy.

Rồi người nào đó mừng rỡ hắn chủ động yêu thương nhung nhớ, ôm chặt hắn vào lòng, kéo hắn ra ngoài cửa, quang minh chính đại sàm sỡ…… Không đúng, là thân mật.

Vài người còn lại nhún nhún vai, thấy nhưng không thể trách, tụ tập một chỗ, nói chuyện phiếm.

Lát sau, hai người đã trở lại, Tịch Nguy cười như tên trộm, mà Trì Thanh Giáo mặt đỏ như cũ.

“Đúng rồi, Tiểu Sơ Vân, ngày đó tôi thấy cậu và Hạng Nhung tại quán cà phê, sao các cậu biết nhau?” Tịch Nguy đột nhiên nói.

“Trùng hợp mà thôi, các cậu cũng biết Hạng Nhung ư?” Sơ Vân nhìn bọn hắn.

“Hạng Nhung, hội phó hội học sinh cao trung, trưởng đội hòa âm kiêm thủ tịch đàn vi-ô-lông, thành tích học tập đứng đầu, là nhân vật đa số học sinh cao trung đều biết.” Tịch Nguy nhún vai, hắn hiếu kỳ chính là làm sao Sơ Vân cùng đi với Hạng Nhung, rõ ràng bọn họ không có cơ hội gặp mặt.

“Lợi hại như vậy?” Sơ Vân bĩu môi.

“A a, chẳng lẽ nói cái ngày tay Tiểu Sơ Vân bị thương, chúng tôi gặp cậu tại trường học, cũng là vì người kia?” Trì Thanh Giáo đột nhiên nghĩ tới.

Sơ Vân gật đầu, “Tôi bị ngã thì vừa lúc Hạng Nhung tới, liền mang tôi đi băng bó, thuận tiện xem bọn họ tập luyện.”

Mà mấy hôm trước, bọn họ lại trùng hợp gặp ở cửa trường học, Hạng Nhung nói có duyên, liền cùng đi uống cà phê, hắn mời Sơ Vân ăn bánh ngọt.

“Sơ Sơ, từ nay về sau không thể tùy tiện đi cùng người xa lạ.” Lãnh Tuyệt Dật cau mày nói.

Sơ Vân lập tức nổi gân xanh, lời A Dật nghe thế nào cũng giống như xem cậu là trẻ con ba tuổi? Hơn nữa, là loại trẻ con ngu ngốc người lớn cho kẹo liền đi theo!

Bất quá nhìn ánh mắt kiên trì của Lãnh Tuyệt Dật, Sơ Vân chỉ có thể gật đầu, phản bác không được.

……

Chấm dứt luyện tập, lúc ra khỏi tầng hầm, màn đêm đã buông xuống.

Trời đêm thâm trầm, ngay cả một ngôi sao cũng không có. Gió lạnh ẩm ướt, thổi lên trên mặt, giống như dao nhỏ cắt qua.

“Hô, lạnh quá.” Sơ Vân thổi hơi lạnh vào tay.

Lãnh Tuyệt Dật nhíu mày, giúp Sơ Vân buộc khăn quàng cổ thật chặt, đuôi khăn nhét vào áo khoác, “Rất lạnh ư?”

“Còn chịu được.” Sơ Vân thấy hắn muốn cởi áo khoác xuống phủ thêm cho mình, vội vàng cự tuyệt. Nói giỡn, tối lạnh như vậy, Lãnh Tuyệt Dật chỉ mặc áo đơn, muốn đông chết ư?

Vì vậy giữ chặt tay hắn, Sơ Vân cười nói: “Chúng ta chạy đến nhà ga thôi.”

Lãnh Tuyệt Dật khiêu mi, có phần ngoài ý muốn, bình tĩnh nhìn Sơ Vân trong chốc lát, sau đó mỉm cười, gật đầu.

Hai người nắm tay đi tới nhà ga gần đó, một lớn một nhỏ dần dần biến mất trong màn đêm.

Gió lạnh như trước, tựa hồ phải đổi ngày!