Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 48: Đến Pháp với tôi.



Bước vào căn nhà vẫn còn vải tang treo trên tường, lần thứ hai đối mặt với người phụ nữ đã đưa cô đến sân bay, con gái nuôi của bác sĩ Giang, Hạ Nhiên lại có chút không dám đối diện với cô. Trong lòng cô ân hận chột dạ cỡ nào... Dù người chết không phải do cô giết, nhưng có khác nào cô đã khiến ông chết uất ức như vậy đâu...

Giang Tuyền lại không giống Hạ Nhiên, cô mời Hạ Nhiên vào, tự tay thắp thang rồi đưa cho Hạ Nhiên và Ricard. Người đến viếng là khách. Chưa nói Giang Tuyền không có cảm thấy cô là làm bộ, chỉ dựa vào sự quan tâm của cha cô với Hạ Nhiên, còn có sự bi thương không hề là giả của Hạ Nhiên, cô đã không thể có hành động đuổi người đi.

Hơn nữa, Hạ Nhiên xuất hiện cũng khiến Giang Tuyền phần nào nhẹ nhỏm.

"Xin lỗi chị..."

Hạ Nhiên cái gì cũng không nói được, cuối cùng chỉ biết cúi đầu nói câu này.

Giang Tuyền lắc đầu: "Ba sẽ không hối hận vì những gì ông ấy đã làm. Cô cũng không nên vì người đã mất mà dồn bản thân vào ngỏ cụt. Đừng phụ sự kỳ vọng của họ đối với cô, tự bản thân cô hiểu rõ, nhớ kỹ là được."

Hạ Nhiên ngẩng không dậy nổi đầu, hốc mắt đỏ bừng, tay cầm ba nén nhang cũng run rẩy, không dám nhìn người trong ảnh vẫn luôn hiền từ đối với cô.

"Thật ra cô xuất hiện lúc này lại khiến tôi an lòng. Ba có để lại cho cô một thứ, đang được gửi trong két bảo hiểm nhà nước. Giao nó đến tay cô rồi, tôi cũng hoàn thành ý nguyện của ba."

Giang Tuyền mỉm cười với cô.

"Lỡ như..."

Hạ Nhiên lại có phần không chấp nhận được Giang Tuyền buông xuôi, không tính toán như vậy, cô gấp gáp hô lên.

Thế nhưng cô lại không nói nên lời, nghẹn nữa ngày mới mở miệng được: "Lỡ như bác sĩ là vì em mà..."

"Tôi biết."

Giang Tuyền ngắt lời cô.

Hạ Nhiên hoảng loạn nhìn Giang Tuyền.

"Tôi biết, cô thoát không khỏi liên quan."

Giang Tuyền lại cười: "Nhưng làm là do ba quyết định, tôi biết cô cũng không muốn liên lụy ông ấy. Nhưng cô cũng như tôi, không thể khuyên được ông ấy. Hiện tại người cũng mất rồi... Người chết là hết, người ở lại có dễ chịu gì đâu."

"Ba cả đời không lập gia đình, tôi là được ba nhặt về, tôi cũng phần nào hiểu được chấp nhất của ông ấy. Ông ấy không trách cô, còn xem cô như con gái. Tôi sao có thể trách cô."

Giang Tuyền thật sự không trách Hạ Nhiên. Đều là người tội nghiệp, Hạ Nhiên hiện tại có khi còn thấy khổ sở hơn cô.

Chỉ cần Hạ Nhiên nhớ mãi ba chết là vì cô, vậy là đủ rồi.

...

Ricard nhìn người con gái nhỏ tựa vào cửa xe, anh cũng chỉ biết nắm lấy tay cô âm thầm an ủi.

"Nhiên."

Anh trong lòng suy nghĩ, quyết định rồi gọi cô một tiếng.

Hạ Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt mê mang trống rỗng kể từ lúc rời khỏi nhà Giang Tuyền khiến anh cũng đau lòng mỗi khi nhìn vào nó.

"Để anh giúp em. Cùng anh về Pháp đi."

Ở đây cô cũng chẳng vui vẻ, đổi một không gian khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn.

Còn giúp, đương nhiên là thay cô làm những chuyện cô muốn làm. Sớm ngày làm, lòng cô cũng sớm ngày an.



Hạ Nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, lâu đến mức anh nghĩ cô sẽ không trả lời thì lại thấy cô rũ mắt khổ sở gật đầu.

Anh đau lòng kéo cô lại, ôm lấy cô, cho cô chỗ dựa.

Hạ Nhiên không có đẩy anh ra, cô thật sự muốn tìm một nơi để dựa vào... Cho cô nghỉ một chút thôi, sau đó cô sẽ không lại yếu ớt như vậy nữa.

...

Két bảo hiểm nhà nước phải đến thành phố Hồ Chí Minh, cô mới lấy được thứ bác sĩ để lại cho cô.

Thiết nghĩ ông đem nó để ở đây là vì không biết bao giờ cô mới trở lại, còn không biết lúc nào cô mới có thể nhận được nó. Mà ở đây, dù thế nào cũng an toàn hơn đặt ở bên cạnh ông.

Có lẽ ông cũng không ngờ mình lại đột ngột ra đi.

Có lẽ trong vô hình đã có định sẵn.

Trong lúc cô đi lấy đồ, Ricard ở bên ngoài đợi, vừa gọi cho ba, để ông giúp anh đặt vé máy bay.

Hai người mất một ngày mới đến được thành phố nhộn nhịp này. Nhìn đường xá ngựa xe tắp nập, Ricard không thể không cảm thán sự kỳ lạ của nó.

"Việt Nam thế nào con trai?"

Travis ở đầu bên kia hỏi.

"Nhộn nhịp, hối hả đi?"

Ricard đưa ra nhận định.

"Con thiết phục được cô bé ấy trở về cùng con?"

Giọng ông có vẻ thú vị lắm.

"Tâm trạng em ấy không tốt, có lẽ cũng không muốn ở đây nữa."

Anh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi đợi nhân viên lấy đồ bên trong, trên mặt vẫn chẳng có chút ý cười nào, thở dài.

Đầu bên kia giống như đồng cảm, cũng thở dài một tiếng.

"Con trai à, con sẽ vất vả lắm đó."

Travis đã nghe anh kể rõ mọi chuyện, ông cảm thấy con đường truy thê này của con ông rất cực khổ. Nhưng ông chưa từng có khuyên anh.

"Con chỉ sợ em ấy nghĩ không thông, lẩn quẩn trong lòng lại làm chuyện tổn thương đến bản thân."

Nhìn Hạ Nhiên như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, anh thật sự lo lắng.

"Cô ấy ra rồi, con cúp đây."

Liếc thấy cô gái nhỏ cầm một cái túi hồ sơ đi ra, anh nói.

"Ba đợi con ở nhà."

"Vâng."

Ricard cúp máy, đi tới đón cô gái nhỏ.



"Hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh. Em có muốn làm gì nữa không?"

Anh giúp cô cầm túi hồ sơ, nắm tay cô hỏi.

Hạ Nhiên lắc đầu.

"Vậy chúng ta đến sân bay làm thủ tục đơn giản, sau đó ăn chút gì. Em nhìn tiều tụy quá, tôi rất sợ em sẽ bay đi mất."

Vừa nói anh vừa siết chặt tay cô.

Hạ Nhiên muốn cười một cái với anh, thế nhưng nụ cười thật khó coi, càng chọc cho người đàn ông đau lòng.

"Đi thôi."

Anh nắm tay cô đến bên đường, bắt xe.

Bỗng nhiên cô gái nhỏ khựng lại, siết tay anh nhìn về một hướng. Nhưng khi anh nhìn lại thì thấy ánh mắt cô mờ mịt, có chút vô thố khó hiểu.

Anh theo hướng mà nhìn theo, nhưng đã định sẽ không nhìn được cái gì. Quan trọng nhất là anh cũng không biết cô nhìn gì.

"Làm sao vậy? Em thấy ai sao?"

Anh cẩn thận nhìn cô hỏi.

Hạ Nhiên nhìn chằm chằm hướng đó, lại mở rộng ra xung quanh, một lúc sau mới mê mang ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Em... Giống như nhìn thấy Mạc Dũng..."

Cô không rõ lắm mà vô thố nói.

Ricard nhớ ra ngay, anh trầm ngầm nhìn cô.

Hạ Nhiên lại không có đọc được ý vị trong mắt anh mà cẩn thận hỏi: "Emily có thể để cho hắn sống sao?"

Ricard trong lòng thở nhẹ ra một hơi, nhìn cô nói: "Không nói rõ được. Emily không thể rầm rộ mà làm. Nếu hắn khôn khéo, trốn kỹ lại trốn ở nơi giống như này, cũng khó nói có trốn thoát được không."

Xe ngừng ở bên cạnh họ, anh kéo cô vào xe.

Hạ Nhiên còn không nhịn được nhìn quanh một vòng rồi mới miễn cưỡng ngồi vào xe.

"Em như vậy tôi sẽ nghĩ em còn nhớ nhung hắn đó."

Người đàn ông thở dài nói.

Hạ Nhiên đang suy nghĩ cũng khựng lại nhìn anh. Ricard nhìn ra chút ánh sáng giữa bóng mờ ảm đạm trong mắt cô, tiếp tục nói: "Tôi ghen dữ lắm đó."

Trong mắt cô gái nhỏ hiện lên chút bất lực nho nhỏ nhưng lại khiến người đàn ông vui vẻ.

"Nếu hắn còn sống, tôi sẽ giúp em tìm."

"Hai người đi đâu?"

Tài xế đợi mãi không thấy hai người nói địa chỉ, bất lực lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.

"Đưa chúng tôi đến sân bay."