Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 57: Ngắm bắn



Nhẹ nhàng vui vẻ vận động một hồi quả thực khiến mọi người thoải mái không ít, có điều nay không thể so với xưa, thật sự dùng mười lăm ngày đều “Nghỉ phép” không khỏi quá mức xa xỉ lãng phí, cho nên chỉ nghỉ ngơi hồi phục năm ngày, tiểu đội ‘ánh mặt trời’ lại bắt đầu đi làm nhiệm vụ.

Hình Bằng An lần này nhận nhiệm vụ là thanh lí một xưởng chế biến thực phẩm. Theo tiết trời ấm lại, những mảnh đất khôi phục sạch sẽ cũng có thể gieo trồng, chỉ là B thị có nhiều người như vậy, diện tích trồng trọt thật sự không có bao nhiêu, cho nên chính phủ tuyên bố công tác mới là khai khẩn đất hoang, khôi phục trồng trọt, người có kinh nghiệm làm ruộng được ưu tiên trúng tuyển, thậm chí có thể quản lý. Thời điểm những người này khai hoang sẽ có Hunter hoặc quân đội ở một bên bảo vệ, là công việc hạng nhất tuy có chút tốn sức nhưng tương đối an toàn, rất thích hợp với người dân tầng thứ nhất.

Sau khi khai khẩn, lương thực có thể tăng thêm rất nhiều, mà công việc sau khi thu hoạch lương thực thì cần rất nhiều nhà xưởng chế biến. Những nhà xưởng này thường đặt tại ngoại ô tương đối xa xôi, lúc trước đốt thành phố không bị lan đến. Bởi vì qui mô tương đối nhỏ nên lấy hình thức nhiệm vụ cho các đoàn đội Hunter làm. Nhiệm vụ này muốn hoàn thành phải xong ba phần: Một, tìm một xưởng chế biến thực phẩm; hai, thanh lí sạch sẽ; ba, khi giao nộp nhiệm vụ phải nói rõ vị trí nhà xưởng, mặt trên kiểm nghiệm nếu không có sai sót mới phát điểm.

Vì thế trong căn cứ, một phần bản đồ có thể bán với giá trên trời. Mà Đường Á lẳng lặng cầm ra bản đồ mới tinh, trong mắt mọi người trong đội quả thực có thể so sánh với Đô-rê-mon, là đáng yêu như thế! Đường Á lấy ra là bản đồ B thị chi tiết, chi tiết từ nội thành đến ngoại ô, từ dấu hiệu đến kiến trúc đều ghi rõ. Mà kiến trúc ở vùng ngoại ô rất thưa thớt, vài cái nhà xưởng ít ỏi đương nhiên được đánh dấu rõ ràng.

Mọi người tụ tập một chỗ nghiên cứu một hồi, cuối cùng quyết định mục tiêu là nhà xưởng cỡ trung cách B thị gần 300 km, khoảng cách gần hơn phân nửa đã bị người khác ra tay trước, nếu thử một chuyến mất công vô ích còn lãng phí thời gian không bằng trực tiếp vất vả chạy xa một chút, hơn nữa, 300 km, buổi sáng xuất phát, một ngày vừa đủ cả đi cả về, hơn nữa địa phương hoang vu hẳn sẽ không có quá nhiều tang thi, cho nên nguy cơ gặp nguy hiểm là rất thấp.

Xác định xong kế hoạch, chuẩn bị hoàn tất, tiểu đội ‘ánh mặt trời’ xuất phát vào sáng sớm thứ sáu. Sau khi bọn họ xuất phát vài phút, hơn mười xe việt dã tạo thành đoàn xe cũng ra khỏi căn cứ, phương hướng nghiễm nhiên cũng giống tiểu đội ‘ánh mặt trời’, chỉ là vẫn giữ khoảng cách xa xa, không xuất hiện trong tầm kính chiếu hậu của đoàn xe phía trước.

“Đại ca, là tiểu đội này sao?” Trên chiếc xe cầm đầu, một ánh mắt nhìn điểm đỏ biểu hiện ổn định trong tay lên tiếng hỏi.

“Tiểu đội mấy chục người, mày mắt mù sao mà còn hỏi?” Được xưng đại ca là một người đàn ông đầu trọc, chỉ mặc một cái áo lót, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn ướt đẫm mồ hôi, càng khiến hình săm đầu sói trên đó thêm dữ tợn. Trời nóng lên, tâm tình gã luôn bức bối bực bội, MD, thuốc lá cũng không có. Nếu là trước đây không phải loại hơn một ngàn yên gã sẽ không hút, ai biết ông trời khốn nạn làm trò quỉ gì? Tạo ra nhiều quái vặt ăn thịt người như vậy…

Sáng tối đan xen, nơi có ánh sáng thì cũng có bóng tối, trước đây gã đầu trọc cũng là một kẻ tồn tại trong bóng đêm ấy, nói thẳng ra thì gã vốn là xã hội đen, gã đã sớm quăng ra sau đầu cái tên Văn Trâu Trâu, nhắc tới gã là phải nhắc đến danh hiệu “Dã lang”, cũng là tay anh chị nổi danh S thị. Nhưng mạt thế đến khiến con người trở tay không kịp, gã không rõ cho nên liền mất đi rất nhiều anh em, nhân khẩu ở S thị cực kỳ đông đúc, chính phủ lại không đủ lực lượng vũ trang để khống chế tình hình, trong tình huống hỗn loạn Dã Lang không thể không mang theo các anh em bỏ địa bàn chạy đến thủ đô nước Z – B thị để kiếm ăn.

Khi trật tự đã trở nên hỗn loạn, pháp luật không thể gò ép con người, sức mạnh liền đại biểu cho tất cả, nắm đấm càng lớn càng có tiếng nói, mà quân đội quốc gia có lực lượng vũ trang mạnh nhất không thể nghi ngờ chính là nắm đấm cứng rắn nhất. Không thể như trước đây mua xổ số còn phải mang theo giấy căn cước để kiểm tra kĩ như vậy, bây giờ khi mạt thế nảy sinh, thẻ chứng minh được làm mới là cơ hội tẩy trắng tuyệt vời nhất cho xã hội đen hoặc tội phạm như Dã Lang. Trước đây Dã Lang chính là từ tầng dưới chót từng bước một trèo lên, tự nhiên hiểu được đạo lý co được dãn được, gã mang theo anh em tạo thành một đoàn đội sớm nhất, vốn tổn thất chỉ còn hơn trăm người rất nhanh bị gã mở rộng đến hơn 200 người. Tên đội liền dùng ngoại hiệu của gã, gọi là “Dã lang”, rất nhanh liền trở thành một trong những đoàn đội nổi danh nhất.

“Mục tiêu của chúng ta chỉ có một người, không cần đấu với mấy chục người kia, mau chóng giải quyết là tốt nhất, cho nên thừa dịp bọn họ chia ra hành động thì ra tay. Chỉ là tư liệu nói có thiếu niên cao lớn dường như hay đi theo cậu ta, hơn nữa thân thủ không tồi, không bằng cùng nhau giải quyết luôn đề phòng hậu hoạn.” Người nói là Đào Lịch, quen biết đã lâu với Dã Lang, lúc Dã Lang vẫn là trùm xã hội đen tại S thị, hắn đã làm quân sư trong bang Dã Lang, hắn và Dã Lang một văn một võ dẫn dắt bang hội rất thuần thục, sau mạt thế tự nhiên cũng giữ nguyên như cũ.

“Đều nghe lời mày.” Dã Lang tuyệt đối tín nhiệm Đào Lịch, đối với đề nghị của hắn không có ý kiến.

“Đại ca, anh nói xem, con *** kia bảo chúng ta giết người này không phải bồ của nó chứ?” Đàn em lái xe *** loạn cười nói, bị Dã Lang đập một phát vào đầu mắng: “Lái xe đi, nhóc thối! Người ta là con dâu sư trưởng đấy.”

Đàn em thông minh nói tiếp: “Không phải đã không còn ‘chồng’ rồi sao ~”

Lúc này là Đào Lịch cầm văn kiện trong tay đánh vào đầu tên đàn em, nói: “Mặc kệ bọn họ có thù oán gì, chỉ cần xong việc con đàn bà kia đưa thứ chúng ta muốn là được. Mày muốn đàn bà thì về căn cứ tự mình giải quyết đi.”

Tầng thứ nhất có rất nhiều cô gái bởi vì đủ loại nguyên nhân mà làm loại việc này, chỉ là rất bí mật, ví dụ như dán giấy đỏ trước cửa. Nhân viên quản lí cũng biết sơ sơ, nhưng thấy mấy cô kín đáo ít tiếng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho vài người tinh lực dư thừa một con đường phát tiết thôi, dù sao cũng tốt hơn để họ làm loạn căn cứ, hơn nữa bọn họ lại không thể bắt buộc mọi người đều đi giết tang thi, đây chỉ là một phương thức sinh tồn do họ chọn mà thôi.

“Tới rồi.” Tiếng động cơ hấp dẫn không ít tang thi, đoàn người Đường Á lấy vũ khí, khóa xe, bắt đầu thanh lí, mọi người đầu tiên là hành động tập thể giải quyết mấy trăm tang thi nghe tiếng tụ tập đến, sau đó ba người một tổ diệt sạch triệt để tang thi trong nhà xưởng.

Những tang thi này cơ bản sau mạt thế liền bị khóa trong phòng, phần lớn hai mắt đỏ thẫm, cơ thể như da bọc xương có thể so sánh với xác ướp, cửa vừa mở đều trở nên điên cuồng, lao đến hệt như ruồi bọ, so với nhóm tang thi đầu tiên sau khi tuyết tan còn đáng sợ, khó giết hơn.

“Khốn khiếp! Nhà xưởng này trước đây nhất định rất thất đức!” Vất vả giết hết toàn bộ tang thi từ trong phòng dũng mãnh lao ra, đám đội viên oán giận.

“Đúng, một căn phòng nhỏ thế mà lại có nhiều công nhân như vậy!”

“Gian thương lòng dạ nhỏ nhen a!”

“Còn 8 phòng.” Đường Á vung gậy sắt, vẩy hết máu bẩn trên đó. Giết đống xác ướp này tựa như chẻ củi, dùng mã tấu chém quá lãng phí. Chỉ cần có thể tránh răng nanh móng vuốt đối phương, dùng gậy sắt đập vào khớp xương một phát có thể khiến chúng nó mất đi năng lực hành động.

…Liên quan nhở! Mọi người yên lặng thầm nghĩ.

Xa xa trên nhà cao tầng, Dã Lang buông kính viễn vọng, hỏi tay bắn tỉa bên người: “Thế nào?”

“Không thành vấn đề.” Tay bắn tỉa này là đàn em tâm phúc Dã Lang thích nhất, cũng là nguyên nhân khiến Dã Lang không chút nghi ngờ khả năng hoàn thành việc cô ta yêu cầu. Súng trong tay hắn tuy rằng không nhiều, không thể dễ dàng dùng thứ đồ tiêu hao này, nhưng một viên đạn đổi một đống vacxin phòng bệnh, rất đáng giá.

“Nhưng bọn chúng vẫn hành động tập thể, mục tiêu không rời nhóm.”

“Mẹ nó, chú ý nhiều như vậy làm gì? Nó có thể né đạn sao? Lại nhìn không tới chúng ta, trực tiếp bắn chết!” Đám Đào Lịch còn đang chờ dưới lầu, Dã Lang hiển nhiên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho một con kiến nhỏ bé.

“Làm sao?” Chiến đấu rất lâu, trong lúc nghỉ ngơi Đường Á thấy Đường Ngao đột nhiên nhìn về một hướng nên hỏi.

“Chíu!” Viên đạn xé gió mà đến, thanh âm bén nhọn — con người trải qua rèn luyện có thể tránh đạn không?

Từng có người thảo luận vấn đề này nhưng không có kết luận, hiện tại tự mình trải qua Đường Á có thể nói cho bọn họ — không được! Tốc độ cảm ứng thị giác của con người xấp xỉ vận tốc ánh sáng, tốc độ cảm ứng thính lực còn nhanh hơn, nhưng dù là Đường Á đã trải qua tẩy tủy cũng không thể di động với vận tốc âm thanh, mà viên đạn sau khi bắn ra cũng nhanh hơn tốc độ âm thanh đến hơn hai lần!

Mắt nhìn viên đạn không ngừng phóng đại phảng phất như phim quay chậm, mỗi một đường nét Đường Á đều thấy rõ ràng, nhưng tốc độ thân thể lại không đạt được, không thể né tránh — một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt Đường Á, đồng thời thân thể cậu bị kéo vào vòng ôm cứng rắn cực nóng, cách lớp quần áo mỏng manh cậu có thể cảm nhận rõ ràng được cơ bắp mạnh mẽ lại rắn chắc.

Không đợi cậu ngẩng đầu lên, Đường Ngao không thèm mở tay mà trực tiếp đem viên đạn trong lòng bàn tay ném về một hướng.

“Sao vậy?” Đám người Hình Bằng An không nhìn thấy viên đạn, chỉ nhìn thấy Đường Ngao đột nhiên kéo Đường Á vào trong lòng đồng thời vươn một tay lên, giống như bắt lấy cái gì, nhưng đảo mắt liền ném ra.

“Ong mật.” Thiếu niên cao lớn phun ra hai chữ, thanh niên đã có thể phản ứng lại được cầm lòng bàn tay thiếu niên kiểm tra, phát hiện trừ một vết ửng đỏ lõm xuống cũng không có vết thương gì lớn.

“Không bị chích chứ?” Những người khác quan tâm hỏi.

“…… Không.”

“Có ong mật vậy gần đây có tổ ong à?” Một đội viên hưng phấn nói.

“Đúng vậy, nói không chừng còn từng chạm đến tang thi đấy, mấy người còn muốn ăn sao?”

“Không, không thể nào……” Ghê tởm như vậy còn ai muốn tìm kiếm chứ.

“Đường Ngao! Đường Ngao! Bình tĩnh! Tôi không sao!” Cậu có chút khó khăn dịch chân muốn ôm lấy thiếu niên, xoay người bị thiếu niên một tay ôm lấy. Cậu có thể cảm thấy phẫn nộ cùng sát ý trong cơ thể thiếu niên không ngừng dâng lên, Đường Á đối với việc có người muốn giết mình nghĩ mà sợ, nhưng càng nhiều là lo lắng thiếu niên sắp không khống chế được cảm xúc. Cậu không ngừng nói chuyện bên tai thiếu niên, rốt cục khiến Đường Ngao cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu hồi phục một chút tỉnh táo.

Dã thú hiện tại thầm nghĩ xé nát kẻ dám có ý sát hại Á Á – người hắn trân trọng nhất, một cọng tóc cũng không dám động, nhưng hắn không dám lập tức rời đi, hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi mình cách Á Á xa một chút hoặc là không ở bên người Á Á……

“Không có việc gì. Không có việc gì. Đường Ngao.” Thanh âm trong vắt như suối kéo lại một tia lí trí cuối cùng của thiếu niên, “Ngao ô” Thiếu niên cọ cọ cần cổ trắng nõn của thanh niên, giống như càn cổ của một con thiên nga xinh đẹp.

Tuy một màn này thực đẹp mắt… nhưng tiểu đội ‘ánh mặt trời’ đều có thể khẳng định một sự kiện: Mặc kệ Đường Á hay Đường Ngao là quan hệ gì, họ đều ràng buộc nhau rất chặt…… Nhưng dù là đồng tính luyến ái thì sao? Bây giờ là mạt thế, ngày mai có thể sống sót hay không cũng không biết, sao còn quan tâm ánh mắt người ngoài hay dư luận xã hội? Nhưng mà…… Về sau vẫn là không nên quá thân thiết với Đường Á thì hơn, cuối cùng bọn họ cũng có chút hiểu nguyên nhân dục vọng độc chiếm bá đạo của thiếu niên cùng cảm giác lạnh sống lưng kia là vì sao.

Xa xa, trên nhà cao tầng, viên đạn bắn xong Dã Lang liền tưởng rằng kết quả đã định, nhưng tay bắn tỉa vẫn phủ phục trên mặt đất chưa đứng dậy, hắn nhìn vào cảnh tượng qua ống nhắm, khuôn mặt luôn trầm ổn lần đầu xuất hiện vết rách không thể tin được, nhưng không đợi hắn mở miệng, viên đạn không ngừng phóng đại trước mắt là cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn đến.

“Phập!”

“Sao còn chưa đứng lên? Mày còn nằm đó làm chó gì?” Dã Lang xoay người đi vài bước còn chưa thấy đàn em đứng dậy sửa sang lại súng ống đuổi theo, ngược lại nghe được một tiếng động đành phải xoay người hỏi. Quay người lại liền nhìn thấy cảnh một con mắt tên đàn em thủng một lỗ, một tay ôm súng nằm trong vũng máu. Con mắt bị đạn bắn trúng chính là mắt nhìn lỗ ngắm.