Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 56: Trận đấu



Hành trình suốt đêm chạy trở về may mắn không xảy ra chuyện gì, khi xuống thuyền sắc trời đã sáng. Không nghỉ ngơi tại T thị, đoàn người trực tiếp khởi hành chạy thẳng về B thị. Vật phẩm nhiệm vụ được mang đi tiến hành nghiên cứu, “phần thưởng” cho đám người Đường Á phải qua một thời gian nữa mới có thể phê duyệt, hiện tại bọn họ có nửa tháng ngày nghỉ — nói là ngày nghỉ, kỳ thật chính là trong 15 ngày, căn cứ bao không phí ăn ở và một ít phí dụng khác mà thôi.

Vừa mới trải qua một phen gian khổ tìm được đường sống trong chỗ chết, Đường Á cũng hiểu được không nhất thiết phải tham gia ngay một nhiệm vụ giải quyết tang thi khác, không bằng thừa dịp này thả lỏng một chút. Khó có lúc Hình Bằng An cùng chung ý tưởng với cậu như lúc này, sau đó thông báo cho đội viên trong nhóm “Thả lỏng năm ngày, nhiệt tình tận hưởng đi” quyết định cũng được toàn phiếu thông qua. Đường Á không cảm giác gì, người duy nhất bất mãn đại khái chính là Đường Ngao vẫn lạnh mặt: Vốn là ngày nghỉ của riêng hắn với Á Á, hiện tại thêm nhiều người như vậy thì sao có thể cao hứng cơ chứ…

Công trình công cộng tầng thứ hai vẫn nguyên vẹn hoàn hảo, sân thể dục, phòng tập thể thao, bệnh viện…… Cái gì cần có đều có, cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu đã thấp đi rất nhiều của con người sau mạt thế. Sau khi biết trong vòng 15 ngày phần lớn thiết bị đều không thu phí của bọn họ, Hình Bằng An liền lấy lí do “Tăng cường hợp tác giữa các thành viên trong đội”, “Có thể phối hợp tốt hơn” quyết định tổ chức một “Cuộc so tài cầu lông” – ban đầu hắn muốn cử hành là “Đấu Tennis”, nhưng sự phổ biến của tennis lại kém xa cầu lông, rất nhiều đội viên tỏ vẻ sẽ không chơi, cuối cùng đành phải đổi thành cầu lông.

“Hẳn sẽ không ai chưa bao giờ đánh cầu lông nhỉ?” Hình Bằng An thì thào tự hỏi.

“… Đường Ngao chưa chơi bao giờ.” Đường Á dạy Đường Ngao rất nhiều thứ, nhưng đều là sinh hoạt thông thường, như ăn cơm thì học cầm đũa, chống lạnh phải mặc quần áo, hiện tại cầm vợt mới nghĩ đến cậu chưa dạy Đường Ngao một trò giải trí nào. Đường Á không có đam mê nào, đời trước hay đời này cậu đều là một trạch nam chính hiệu, trừ bỏ lên mạng cậu hình như không có hứng thú đặc biệt gì. Sau khi sống lại cậu lại vẫn tận sức nâng cao thực lực, tích lũy vốn sinh tồn trong mạt thế, mỗi ngày trừ bỏ luyện tập vô vị chờ đợi mạt thế đến thì không làm cái gì khác. Ngay cả sở thích cũng không có, dĩ nhiên cậu cũng không nghĩ đến phải dạy Đường Ngao cái gì, hơn nữa…… Đường Ngao cũng có chút đặc thù.

“Ách……” Hình Bằng An vốn muốn phân Đường Á và Đường Ngao về hai đội khác nhau, tình huống tiểu đội này hắn làm đội trưởng tự nhiên rõ ràng nhất: Đường Á khác hắn, cậu thanh niên này luôn tự chủ, thậm chí có thể nói là sinh hoạt nghiêm cẩn, mang theo một thiếu niên như dã thú cao lớn, mỗi ngày khi làm nhiệm vụ giết tang thi đều là động tác lưu loát, không ướt át bẩn thỉu khiến bọn họ cũng nghiêm túc hơn không ít. Tuy bình thường khuôn mặt thanh niên thoạt nhìn thực nhu hòa, nhưng đội viên vẫn không dám đùa với cậu, đối với hai người vẫn khách sáo khi ở chung.

Nếu trước mạt thế, phương thức nhanh nhất tăng tình hữu nghị chính là cùng nhau ăn một bữa cơm, uống rượu, nhưng sau mạt thế lương thực khan hiếm, mỗi một phần ăn đều vô cùng quý giá, da mặt dày như Hình Bằng An cũng hiểu được vài loại lương khô hay cơm đơn giản bày trên bàn không thể nào đãi khách nổi, vì thế liền có hoạt động toàn đội hôm nay — cùng nhau vận động vã mồ hôi cũng là một phương thức hữu hiệu tăng tình hữu nghị, bồi dưỡng cảm tình đấy nha!

Chỉ là không nghĩ tới Đường Ngao không biết chơi cầu lông…… Ai, trên địa cầu còn có người không biết đánh cầu lông sao? ╮[╯▽╰]╭ một khi đã thế, cũng chỉ đành như vậy.

“Tôi làm trọng tài, Đường Á với Đường Ngao một tổ, Tiểu Uy và Tam Tử một tổ……”

Hai mươi bảy người, trừ mình làm trọng tài, còn lại hai mươi sáu cá nhân vừa vặn phân thành mười ba tổ, hai cô gái lần lượt lập tổ với một đội viên nam, vừa vặn có thể đánh đôi nam nữ.

Trước đây Đường Á cũng từng chơi, là cùng bạn học trên sân bóng tùy tiện đánh vài trận, cũng không thường xuyên luyện tập, kỹ thuật bình thường, chưa từng thử đánh đôi, đối với qui tắc phức tạp của một trận cầu lông cậu không biết gì cả, Đường Ngao thì càng mù tịt. May mắn đây chỉ là một cuộc thi chỉ để thả lỏng, Hình Bằng An không quan trọng qui tắc, mọi người cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp, không nhất thiết quá mức qui củ khiến mọi người đều mệt. Đánh đôi sao, chỉ cần không ra ngoài, cầu không chết thì cứ tùy tiện đánh!

Toàn bộ sân tập trừ bọn họ thì không còn người nào, đội viên được phân thành tổ cũng mặc kệ trọng tài Hình Bằng An không có tác dụng gì này, trực tiếp tự tìm bãi bắt đầu hoạt động. Đánh cùng Đường Á, Đường Ngao chính là bộ đôi Tiểu Uy và Tam Tử, cũng không biết Hình Bằng An phân tổ có dụng ý gì, phân cho hai người Đường Á cặp đối thủ như vậy — Kiều Uy [Tiểu Uy ] và Đổng Xa Thần [Tam Tử], bọn họ là những người giỏi nhất trong đội. Mọi người nghĩ rằng: Chẳng lẽ đội trưởng chuẩn bị nhân cơ hội báo tư thù, muốn nhìn hai người họ xấu mặt?

Mặc kệ Hình Bằng An nghĩ thế nào, Đường Á và Đường Ngao thật là bêu xấu, hoặc càng chính xác hơn là Đường Ngao không thiếu “Xấu”– vợt bóng bàn vừa lấy tới tay, đến cầu cũng chưa chạm liền bị vị đại gia này bóp thành “I”. Nói là miễn phí cũng chỉ trong giới hạn được sử dụng, không bao gồm làm hỏng thiết bị, cuối cùng Đường Á bồi thường mười mấy điểm lại mua thêm 5 – 6 cây vợt về — vợt cầu lông không thể so với vợt tennis hay vợt bóng bàn, nó rất nhẹ, chiến đấu với tang thi không có chút lực sát thương nào, ra bên ngoài, tìm trong cửa hàng thiết bị thể thao thứ đồ vô dụng như vậy có cả đống, trong căn cứ cũng bán vô cùng rẻ mạt, nhưng cho dù như vậy cũng rất ít người muốn phí điểm sinh hoạt mua chúng.

“Bại gia tử a……” Đội trưởng keo kiệt lẩm bẩm: “Bởi vì thiếu niên làm hỏng một cái vợt liền mua một đống về… Này quả thực tựa như trước mạt thế người chạy BMW không cẩn thận làm hỏng xe liền mua một đống Ferrari, đặt trong gara dự bị……” Hắn cũng muốn làm tên bại gia tử a…

Đường Á không biết trong lòng người nào đó mình nghiễm nhiên thành “nhóc bại gia tử”, chỉ là Đường Ngao đối với cây vợt “tinh tế” này không khống chế được sức mạnh, khiến hắn đột nhiên phát hiện một phương pháp luyện tập rất tốt, đó chính là — đánh cầu lông! Môn cầu lông này, dùng lực nhẹ đánh không xa, dùng lực quá mạnh cũng không được. Thiếu niên hiện tại cầm nặng tựa nhẹ không có vấn đề, nhưng cầm nhẹ mà coi là nặng liền khó khăn. Đại khái giống tiểu thuyết võ hiệp đã từng nói: Ban đầu dùng kiếm bằng sắt, vài năm sau cầm nặng tựa nhẹ đổi thành dùng kiếm gỗ, vài năm sau cầm nhẹ như nặng, đến sau này dù chỉ là phi hoa lá cỏ cây đều có thể đả thương địch thủ.

Đường Ngao không rõ mấy người này lấy một miếng bọt biển cắm thêm lông chim nặng không nổi hai lạng đánh về phía hắn có ý nghĩa gì, một bộ phận khác của sinh vật khác — lông chim — bay qua lại trước mặt dã thú, lúc ẩn lúc hiện, nếu nó là vật sống, dã thú sẽ cho rằng đây là khiêu khích trắng trợn, sẽ cho một vuốt đập rớt nó, vặt sạch lông nó, giáo dục nó làm một con chim biết khiêm tốn là như thế nào; nhưng cầu lông không phải vật sống, là bị người khống chế di động, cho nên — là hai tên loài người ngu xuẩn đối diện đang khiêu khích hắn?

Dã thú không hứng thú với đám người có vẻ bình thản ở chung một thời gian với hắn nay lại khiêu khích hắn, đối với hắn mà nói, đừng nói một tháng, dù hơn ngàn vạn năm, con người chung quanh cũng chỉ là quen thuộc một chút hoặc người xa lạ mà thôi. Dã thú tuổi càng lớn kháng cự với bên ngoài lại càng mạnh, chúng nó rất khó chấp nhận sinh vật khác, trong đó đương nhiên bao gồm con người, hơn nữa hung thủ sát khí đầy người như hắn còn hơn thế. Đường Á tiến vào thế giới của hắn khi hắn mới ấu niên, dù là với Đường Á hay là Đường Ngao, đây đều là một loại may mắn.

Xé nát hai người kia, ờm, có lẽ bởi vì Á Á ở đây hắn trước chỉ đánh bọn họ nhừ tử thôi, sau đó ban đêm không người chú ý…… Tại thời điểm dã thú đầy não đều là ý tưởng tàn nhẫn máu me, mùi vị quen thuộc lại gần khiến hắn chú ý, vừa quay đầu liền thấy Đường Á mang một cái vợt mới tinh đến gần hắn, sau đó chiếc vợt bị nhét vào tay hắn.

“Đánh đi, cố gắng khống chế sức mạnh đừng làm hỏng vợt hay cầu đấy.” Cậu khẽ cười cười, bộ dáng thả lỏng. Làn da cậu trắng nõn, ánh nắng rọi qua cửa sổ sát đất chiếu xạ vào khuôn mặt không chút tì vết, không kinh diễm tuấn mỹ đến mức vừa thấy liền khiến người ta ấn tượng khắc sâu, nhưng nhu hòa, kiên nghị, hào quang độc nhất của thanh niên phát ra không thua gì ánh dương chói mắt.

“Đánh thắng, buổi tối sẽ có thưởng đó nha ~” Cậu nói thưởng dĩ nhiên là một bữa ăn cực kì phong phú. Có điều dã thú nghĩ đến một phương hướng khác hoàn toàn không thể tưởng được, khí thế toàn bộ khai hỏa, trong lòng hưng phấn ngao ngao kêu gào muốn đấu võ, sau đó là một tiếng “rắc” thanh thúy — chiếc vợt mới cầm đến tay đã bị bóp gãy.

Đường Á: “……”

Lại đã đổi vợt, mọi người vào vị trí trên sân bóng, trận đấu rốt cục chính thức bắt đầu.

Đường Á và Đường Ngao tuy rằng chiến đấu ăn ý, nhưng đánh cầu lông lại là tay mơ, một chút tiêu chuẩn cũng không có, ngay từ đầu hiển nhiên không so được với Kiều Uy, Đổng Xa Thần kỹ thuật vốn không tồi. Nhưng sau khi sống lại, đầu tiên là tẩy tủy, sau lại tu luyện Bích Thủy tâm quyết, nay thể chất Đường Á so với thân thể kém cỏi chạy 1000m cũng không đạt tiêu chuẩn trước đây, nói là một trời một vực cũng không đủ. Thể lực cậu tốt, nhảy được rất cao, năng lực cân bằng lại tốt, nhanh tay lẹ mắt, kĩ năng đánh cầu tiến bộ thần tốc.

Đồng thời, Đường Ngao ban đầu không khống chế tốt sức mạnh – đối với kẻ vẫn dùng sức mạnh đánh vỡ đầu tang thi mà nói, nhẹ nhàng cẩn thận đối đãi chỉ có một mình Á Á mà thôi, bóp hỏng cái khác thì quan hệ gì tới hắn — lại hủy hai cái vợt, nhưng hắn còn đang trong giai đoạn trưởng thành, năng lực học tập rất nhanh, không bao lâu liền khống chế được sức mạnh, phối hợp cùng Đường Á ăn ý không có chỗ hở: dáng người Đường Á tương đối tinh tế đứng ở gần lưới, Đường Ngao thân hình cao lớn thì đứng sau. Kỳ thật sau khi quen thuộc, nếu xuất toàn lực, một mình Đường Á có thể đánh bại hai người Kiều Uy và Đổng Xa Thần, nhưng cậu còn muốn nhân cơ hội này huấn luyện Đường Ngao năng lực khống chế liền cố ý bỏ qua rất nhiều cầu, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến hai người Đường Á liên tục thua mấy trận.

“Hô ~ biến thái quá ~” Kiều Uy mồ hôi ướt đẫm ngồi bệt dưới đất, nhận thua không đánh, cùng hắn than thở trên đất là Đổng Xa Thần mệt đến sắp thở không nổi, gật gật đầu đồng tình, cầm bình nước uống ừng ực. Bọn họ đánh cùng Đường Á, Đường Ngao, mắt thấy hai người kia nhanh chóng trưởng thành, thật sự là — rất đả kích tự tin! Đáng lẽ không nên cho hai người đó đi ra đả kích người! Không nói năng lực phản ứng cực nhanh cùng lực khống chế chuẩn xác, đến thể lực cũng thực “Biến thái”: bọn họ mệt nằm sấp xuống, cánh tay đều nâng không nổi, hai người kia thế mà còn đổi sân tiếp tục đánh đơn!

Lúc này đã qua hơn hai giờ, những người khác đánh đánh dừng dừng cũng đều mệt mỏi, liền tụ cùng một chỗ xem Đường Á đấu với Đường Ngao.

“Ai, đội trưởng, anh đoán bọn họ hai người đánh nhau ai sẽ thắng?”

“Đường Á!” Trăm miệng một lời. Nếu bàn về sức mạnh và sức bật, không thể nghi ngờ Đường Ngao ưu tú nhất, nhưng năng lực khống chế vẫn là Đường Á tốt hơn, hay có thể nói, Đường Ngao hẳn là tướng quân lấy một địch vạn quân trên chiến trường, Đường Á lại là thích khách một kích trí mạng.

Trên mảnh sân nhỏ tự nhiên chính là thiên hạ của Đường Á, cơ hồ cầu lông không ngừng quay tít trong không trung là một bộ phận thân thể cậu, muốn đi đâu liền bay tới đó, quỹ tích bay trên không cũng quỷ dị khó dò: Có thể đi theo chữ Z, cũng có thể đi theo hình chữ M, dù là thiếu niên có năng lực ứng biến không thua Đường Á với trực giác dã thú cường đại cũng bị đường bay xảo quyệt của cầu xoay quanh — tuy nhiên , hắn rất thích cảm giác đó.