Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

chương 178



Ngày hôm sau, Lê Khinh Chu đến gần trưa cũng chưa dậy.

Cả nhà chỉ nghĩ là do cậu thức quá khuya, thậm chí Lê Húc Sanh còn không vào phòng tìm anh trai.

Lê Khinh Chu bước ra, trên người vẫn mặc chiếc áo len cổ lọ màu đỏ để che đi dấu vết, nhưng hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng.

Càng giống một câu - mặt người đào hoa.

Lê Hạm Ngữ ánh mắt sắc bén, phát hiện trên cổ tay anh trai hình như đang đeo chuỗi hạt Phật châu của chú Liễu.

Cô bé nói: "Anh ơi, đây có phải quà năm mới của chú Liễu không?"

Quà năm mới chú Liễu tặng anh trai thực sự rất nhiều, hết cái này đến cái khác.

Lê Hạm Ngữ thở dài, biết Lê Khinh Chu còn chưa ăn gì, liền đưa một quả trứng luộc.

Bàn tay đang điều khiển xe lăng của Lê Khinh Chu dừng lại, chóp tai đỏ bừng, may là bị tóc che khuất, không ai nhìn thấy.

Cậu cầm lấy quả trứng luộc, trả lời một cách mơ hồ.
Dương Lan (杨斓): Nhị thiếu gia nhà họ Dương, suýt là đối tượng xem mắt của bé thụ. Chưa phân rõ là tốt hay xấu.

Ngày mồng hai tết, vốn dĩ lão quản gia đích thân đem trả lại lễ vật mà nhị thiếu gia nhà họ Dương gửi đến, hơn nữa cũng bồi thường tổn thất, không ngờ Nhị thiếu gia nhà họ Dương lại tự mình ghé thăm trước.

Một là đến lấy quà, hai là gặp Lê Khinh Chu.

Lão quản gia ngăn mọi người ở ngoài cửa biệt thự nhà họ Lê rồi xin lỗi: "Thực xin lỗi, Dương thiếu gia, cậu chủ của chúng tôi đã nói rõ với thiếu gia, là cậu ấy đã có người mình thích rồi."

"Vừa mới xác định quan hệ, kết giao không lâu."

"Vị tiên sinh này cũng đã đến ăn tết với cả nhà, hai bên trưởng bối cũng đã đồng ý, vậy nên, Dương nhị thiếu gia ngài xem..."

Lão quản gia nói gần nói xa có ý muốn nhắc nhở nhị thiếu gia Dương Lan không tiện đi vào.
Dương Lan tướng mạo khôi ngô, đôi mắt đào hoa nổi bật, nhướng mày cười, dáng vẻ phong lưu đa tình.

Thực ra, anh ta cũng đa tình đấy, đặc biệt thích những người đàn ông đẹp trai, ốm yếu.

Anh ta không để ý lắm đến lời của lão quản gia, càng thêm tò mò, nghe xong liền nói: “Lúc trước, là Lê thiếu gia từ chối xem mắt.”

"Sau đó, vì món quà mà tôi tặng, Lê lão gia muốn mời tôi đến dùng bữa ăn tối, tôi đã chuẩn bị, nhưng lão gia các người lại bảo hủy bỏ..."

"Tôi nghĩ, lý do hủy bỏ là bởi vì vị quý nhân này đột nhiên đến thăm, đúng không?"

Thiếu gia nhà họ Lê đã kết giao với nhân vật nào?

Với đôi chân đó… Cho dù ở bên ai, cũng chỉ có thể nằm dưới.

Nhưng vị thiếu gia nhà họ Lê này lại không hề đơn giản.

Một người thành công trong sự nghiệp, hành động quyết đoán, thủ đoạn lợi hại như vậy, rốt cuộc là bị nhân tài nào thu phục vậy?
Dương Lan đối với việc gặp mặt Lê Khinh Chu cảm thấy rất hứng thú, hiện tại, hắn càng thêm tò mò về Lê Khinh Chu cùng người có quan hệ với cậu ta.

Dương Lan không quan tâm lắm đến việc bữa ăn bị hủy bỏ.

Ban đầu là Lê lão gia cùng cha mẹ của hắn ngoài miệng giao ước, buổi ăn cơm đó cũng không tính là xem mắt, mà chỉ là đáp lễ.

Hơn nữa, món quà này là gia đình giục tặng, ý nghĩa hời hợt.

Tuy nhiên, sở dĩ hắn nói ra điều này hoàn toàn là vì muốn vào nhà họ Lê nhìn lén một chút.

—— Mặc kệ là Lê Khinh Chu, hay là đối tượng kết giao của cậu ta ...

Lão quản gia mỉm cười, không hề phủ nhận, nói: "Chuyện xảy ra đột ngột, xin lỗi Dương nhị thiếu gia."

Lại không đề cập đến việc cho hắn đi vào.

Dương Lan xua tay: "Không sao cả, nhưng tôi nghe nói lúc trước Phục Vụ Số 1 tham gia cuộc thi trí tuệ nhân tạo người máy là của Lê thiếu gia."
"Thật lòng mà nói, tôi là một fan hâm mộ người máy, trận đấu đang dần sa sút, tôi thực sự muốn cảm nhận sự thông minh của Phục Vụ Số 1 ở khoảng cách gần... "

"Không biết Lê lão gia có thể cho tôi làm theo ý mình, chỉ xem một lát liền rời đi, nhất định không gây phiền toái."

Fan hâm mộ người máy hoàn toàn chỉ là cái cớ, hắn thậm chí còn chẳng xem nhiều về trận đấu.

Nhưng mặt của Dương nhị thiếu gia đủ dày, lúc này nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, đem ý muốn nói thẳng ra như vậy, lão quản gia muốn từ chối cũng không được.

Vì vậy sau khi hỏi Lê lão gia, lão quản gia đưa Dương nhị thiếu gia vào trong.

Dương Lan không thấy Lê Khinh Chu cùng bạn trai của cậu, trong lòng có chút thất vọng.

Hắn giữ phong độ nói chuyện phiếm với Phục vụ số 1, dần dần bị kinh ngạc bởi sự thông minh của nó.
Còn Lê lão gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha uống trà.

Sở dĩ ông đồng ý cho nhị thiếu gia nhà họ Dương vào là vì Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài đã đưa hai đứa nhỏ đi dạo hoa viên.

—— Thời điểm hoa mận mùa đông nở rộ là cảnh sắc không thể bỏ qua.

Không lâu sau, Dương nhị thiếu gia tạm biệt rồi rời đi.

Trước khi rời đi, Dương Lan không ngừng khen ngợi Phục Vụ Số 1, hỏi ông Lê khi nào loại người máy phục vụ này được bán công khai, hắn rất háo hức muốn mua một con.

Lê lão gia cười đáp, khi nào có người máy phục vụ, nhất định sẽ thông báo cho nhà họ Dương, sau đó sẽ miễn phí cho Dương Lan một người máy.

Dương Lan theo lão quản gia rời đi.

Mặc dù hắn hơi thất vọng khi không gặp được người, nhưng sự tồn tại của Phục Vụ Số 1 vượt qua sự mong đợi, cảm thấy cũng không tồi.
Vừa đến cua quẹo, Dương Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nam xa lạ.

Giọng nói này đầu tiên là lọt vào tai, sau đó lập tức đi vào trong đầu.

Vô tình để hắn ta phác họa dáng dấp của chủ nhân giọng nói —— trầm thấp thu hút, ngoại hình ưa nhìn.

Không biết là thiếu gia nhà họ Lê hay là ...

Bước chân của Dương Lan không khỏi dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng động, phát hiện ra hai người.

Cả hai đều hướng về phía anh ta, một người chậm rãi đi về phía trước, một người lui về phía sau, vươn tay ra, cẩn thận mà che chở.

Âm thanh vừa rồi phát ra từ người đưa tay ra che chở.

Liễu Bạc Hoài nói: "Chậm một chút, từ từ sẽ đến."

Lê Khinh Chu gật đầu.