Trong Đôi Mắt Ấy

Chương 6: Giọng nói rất hay



Vào ngày gặp mặt, Chử Sênh Lai bất ngờ tỉnh dậy từ rất sớm. Khi cô xuống giường rửa mặt, ngay cả Giang Sơn Nguyệt vẫn đang ngủ, đồng hồ báo thức cũng chưa kêu.

Không biết tại sao nhưng cô lại thấy hơi lo lắng khi nghĩ đến việc sắp gặp Lâm Gia Thanh.

Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng sợ tiếp xúc với người lạ, Chung Lương đã sớm dẫn cô ra ngoài xã giao, ông lớn nào cô cũng có thể hihihaha tươi cười mà đối phó, vô cùng lanh lợi.

Nghĩ tới nghĩ lui thì có lẽ là do sự đặc biệt của Lâm Gia Thanh.

—— người có thương tật.

Chử Sênh Lai bôi sữa rửa mặt lên mặt, xoa tạo lớp bọt thật dày, khi nhắm mắt lau mặt, cô nghĩ đến việc làm sao để có thể bỏ qua chuyện Lâm Gia Thanh là một người có thương tật.

Nếu muốn đối xử bình đẳng với mọi người thì ta phải bỏ qua một số điểm đặc biệt. Nếu đặt mình vào vị trí của Lâm Gia Thanh, nàng chắc chắn không muốn người khác luôn đối xử với mình như một người có thương tật, nhưng Chử Sênh Lai chưa từng giao tiếp với họ và không biết làm cách nào để tránh điều đó.

Đồng cảm là điều thường tình ở con người, đặc biệt là với một cô gái trẻ như Lâm Gia Thanh.

Tuy nhiên, Chử Sênh Lai không rõ rằng đôi mắt nàng có vấn đề do bẩm sinh hay do tai nạn ngoài ý muốn.

Trong quá trình liên lạc, vì lý do bảo mật nên Chử Sênh Lai chỉ biết được rất ít thông tin về Lâm Gia Thanh.

Chỉ biết chị ấy 26 tuổi, từng học đại học, thành tích học tập ở trường mù rất tốt, tính cách ôn hòa, nghe nói còn rất xinh đẹp nữa.

Dựa vào lần nói chuyện qua điện thoại trước thì rất đúng với mô tả.

Chử Sênh Lai lại thêm một điều nữa vào, giọng nói rất hay.

Khi cô chuẩn bị xong xuôi chuẩn bị ra ngoài thì chuông báo thức của Giang Sơn Nguyệt mới vang lên, cô ấy xuống giường, thấy Chử Sênh Lai đã sắp xuất phát, kinh ngạc dụi mắt: "Lai Lai, là cậu đấy à? Sao dậy sớm vậy, cậu mộng du à?"

Chử Sênh Lai mím môi, bật cười đeo cặp sách lên, "Là tớ đây. Hôm nay tớ đi giữ chỗ, bữa sáng tớ sẽ tự mua."

Giang Sơn Nguyệt ngơ ngác, "Ồ."

Ra khỏi ký túc xá, một cơn gió thu se se lạnh thổi qua, nhiệt độ tuần này giảm đáng kể, Chử Sênh Lai đã mặc một chiếc áo len mỏng vào. Áo len màu trắng nhạt, trước ngực có thêu logo nho nhỏ của thương hiệu, không có họa tiết trang trí nào khác, chất vải mềm mại, thoải mái, mặc sát da cũng không gây khó chịu.

Ra ngoài quá sớm, căng tin cũng không có người, Chử Sênh Lai giành được món bánh bao kim sa trứng muối bình thường cung không đủ cầu, mua liền một lúc ba cái, mua thêm ly sữa đậu nành, vừa đi vừa ăn. Trên đường đi đến phòng học cũng không có người, Chử Sênh Lai chậm rãi dạo bước, không hề vội vàng.

Ăn sáng xong, vừa ngồi vào lớp thì cuộc gọi từ nữ sĩ Chung Lương đến.

Hai mẹ con cô cũng không liên lạc thường xuyên, tầm mười ngày nửa tháng mới gọi điện cho nhau, đơn giản chỉ báo rằng mình vẫn ổn, rồi kể mấy chuyện xảy ra gần đây. Nếu cần Chử Sênh Lai đi xã giao cùng, thư ký Kha Kha của Chung Lương sẽ gọi điện thoại tới, trực tiếp sắp xếp.

Cuộc điện thoại này, khả năng cao chỉ là để báo cô vẫn ổn.

Nữ sĩ Chung Lương có vẻ đang ăn sáng, "Lai Lai, con dậy rồi à?"

Chử Sênh Lai lấy sách vở từ cặp ra, "Con đến phòng học rồi, con ăn sáng xong luôn rồi."

"Uầy." Chung Lương có chút kinh ngạc, "Hôm nay có chuyện gì sao, quỷ ngủ nướng ngàn năm mà lại dậy sớm thế?"

Chử Sênh Lai quả thực là vì Lâm Gia Thanh nên mới ngủ không ngon, lúc này cô cần một ít hướng dẫn nên đã kể với Chung Lương về việc mình tham gia hoạt động công ích và kết nối với Lâm Gia Thanh, và chuyện chiều nay cô còn đến nhà người ta gặp mặt trực tiếp.

Chung Lương thấy không thành vấn đề, "Lai Lai, điều con lo lắng bây giờ chỉ là sau khi gặp thì nên đối xử với người ta như thế nào. Đúng là người có khiếm khuyết thường khá nhạy cảm về mặt tâm lý, nhưng con cũng không phải là một đứa trẻ bất cẩn, mẹ tin con có thể xử lý tốt việc này."

"Thả lỏng đi con, chỉ là kết thêm một bạn mới thôi. Còn nữa, đến thăm nhà bạn thì đừng có đi tay không, đồ ăn hoặc đồ dùng, con thấy người ta có thể sử dụng đồ gì thì đều có thể mua làm quà gặp mặt cho người ta."

Chử Sênh Lai nghe xong, thoáng thả lỏng hơn, "Con hiểu rồi ạ."

"Được rồi, mẹ cũng ăn xong rồi." Nữ sĩ Chung Lương lau miệng, "Tối nay gặp nhau xong có thể gọi điện cho mẹ thêm một cuộc nữa để kể lại tình hình, mẹ có thể cho con tham khảo thêm một chút, để xem con xử lý ra sao nào."

Chử Sênh Lai cười, "Dạ dạ dạ."

Sau khi cúp điện thoại, chưa đến hai giây sau đã có tin nhắn tới. Chung Lương chuyển khoản cho cô hai nghìn tệ, chắc là mẹ sợ cô không có tiền để chuẩn bị quà. Chử Sênh Lai cất điện thoại, cuối cùng đã chuyển sự chú ý từ làm thế nào để đối xử với Lâm Gia Thanh sang nên mua gì làm quà gặp mặt cho Lâm Gia Thanh.

Tiết học buổi sáng trôi qua rất nhanh, Chử Sênh Lai lại ghi kín ba trang ghi chú điện tử, nhức hết cả cổ tay.

Hai tiết buổi chiều là môn tự chọn, Lịch sử điện ảnh phương Tây.

Giảng viên điểm danh xong thì chiếu một bộ phim của Pháp cho mọi người xem, mạch phim rất chậm rãi, Giang Sơn Nguyệt trực tiếp ngủ gục trên bàn. Chử Sênh Lai cố nhịn một chút, không ngủ gục, mà lấy một cuốn "Giáo trình Hiến pháp" từ trong túi ra đọc.

Quyển sách này được viết bởi một giảng viên của Học viện Luật Thanh Hoa, nội dung rất thú vị, thậm chí một số chỗ còn có thể thấy được sự hài hước của tác giả, Chử Sênh Lai cứ ngồi đọc, hai tiết học bất giác trôi qua.

Vừa tan học, cô lập tức đánh thức Giang Sơn Nguyệt, "Dậy đi, về ký túc xá mà ngủ. Tớ sẽ ra khỏi trường, có thể hôm nay sẽ về hơi muộn."

Giang Sơn Nguyệt ngơ ngác, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ngỡ ngàng, cô nàng ngáp một cái, "Ra ngoài làm gì vậy?"

"Tham gia hoạt động công ích."

Chử Sênh Lai nói vậy.

Giang Sơn Nguyệt nhìn cách cô xách cặp băng qua đám đông mà lao ra khỏi lớp, cô nàng cảm tưởng như bạn mình không phải đi làm công ích mà như là sắp có được món hời lớn nào đó.



Đại học Giang Thành có khá nhiều khu, Học viện luật nằm ở khu Tây Sa, cách đường Đồng Ấm không xa, đi tàu điện ngầm khoảng nửa tiếng là đến.

4h20 tan học, ra khỏi trường hết mười phút, đến số 3 đường Đồng Ấm hết nửa tiếng, Chử Sênh Lai đi khá vội nên cuối cùng thì khi cô gõ cửa, đồng hồ điểm 16:55.

Cô không biết nên mua cái gì nên trưa nay cô đã mua một chiếc áo khoác dệt kim có in logo và khẩu hiệu của Đại học Giang Thành ở cửa hàng văn hóa và sáng tạo của trường. Thật sự không có ý gì khác, chỉ là lúc Giang Sơn Nguyệt dẫn cô đi tham quan cửa hàng văn hóa sáng tạo, Chử Sênh Lai đã sờ cái áo này, quả thực rất mềm mại, thoải mái.

Giá cũng không rẻ, 699 tệ, đây là đồ mà cô sẽ không tự mua cho bản thân, nhưng lại rất hợp để làm quà tặng người khác.

Sau khi gõ cửa hai phát, trong phòng truyền đến giọng nói của Lâm Gia Thanh: "Là A Lai sao? Chìa khóa ở trong chậu hoa, em tự lấy đi."

Chìa khóa?

Chử Sênh Lai đào chậu hoa hai phát, từ trong đất đào ra một chiếc chìa khóa, cầm chìa khóa đứng ở cửa nhà Lâm Gia Thanh, đột nhiên cảm thấy hơi lơ mơ.

Đánh giá từ kinh nghiệm sống trên đời 18 năm của cô, nếu cho một người quen chưa đầy nửa tháng, hơn nữa còn là người lần đầu tiên gặp biết chìa khóa nhà mình ở đâu thì đa số là người có vấn đề về đầu óc.

Rốt cuộc là Lâm Gia Thanh tin tưởng cô, hay là đầu Lâm Gia Thanh có vấn đề?

Chử Sênh Lai suy nghĩ hồi lâu, dùng chìa khóa mở cửa xong lại đem chìa khóa bỏ lại trong chậu hoa. Trước cửa có một đôi dép lê màu xám nhạt, nhìn có vẻ là đồ mới, thậm chí còn chưa cắt mác.

"A Lai, dép lê để ở cửa, em có thấy không?"

Giọng nói của Lâm Gia Thanh từ xa truyền đến, Chử Sênh Lai nhìn theo hướng âm thanh, cô vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một người đẹp tuyệt sắc, không ngờ trên mặt Lâm Gia Khánh có mấy vết đen, hai tay toàn vết dơ, tạp dề trên người cũng loạn xì ngậu, thật sự không có chút ý vị của người đẹp nào.

Dù vậy, bỏ qua mấy thứ này, thì vẫn có thể nhìn ra ý vị của người đẹp.

Lâm Gia Thanh tuy không nhìn được, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt. Đôi mắt nàng rất đẹp, sáng lấp lánh, làn da cũng rất trắng, vóc dáng không quá cao, khoảng hơn 160, tóc rất dài và dày, dáng người cũng rất mảnh khảnh.

Nếu nàng không xuất hiện với bộ dạng thế này thì Chử Sênh Lai thật sự sẽ bị shock visual.

Cô thích những cô gái có dáng người mảnh khảnh, Giang Sơn Nguyệt cũng mảnh khảnh, nhưng Giang Sơn Nguyệt lại cao, sau khi trang điểm thì khí chất càng lạnh lùng, trông tựa như một nữ thần, không dễ gần.

Lâm Gia Thanh như thế này, nói thế nào nhỉ, ôn hòa hơn, thoải mái hơn, cười nhẹ chút, đáng yêu vô cùng.

Chử Sênh Lai đáp, "A, mình thấy rồi! Bạn có kéo không? Cái này vẫn chưa cắt mác."

"Có, em chờ chút, để tôi đi lấy."

Lâm Gia Thanh giơ đôi tay dính bẩn của mfinh lên, cố gắng bước đi như một người bình thường, đáng tiếc là đi chưa được hai bước thì chân nàng lại khập khiễng.

Mặt cô bỗng chốc nóng rực, vừa nghĩ đến việc Chử Sênh Lai đang dõi theo mình cách đó không xa, lại nghĩ đến chuyện tất cả sự khó khăn của mình đều bị phơi bày trước mắt một người xa lạ, nàng bỗng thấy thật khốn cùng.

Chử Sênh Lai quả thực nhìn thấy, cô không ngờ Lâm Gia Thanh còn có cả vấn đề ở chân.

Ngay lúc cô định bảo nàng đừng đi tìm nữa thì Chử Sênh Lai lại nghĩ có thể lời nói của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Lâm Gia Thanh nên liền cố gắng nén lại.

Cuối cùng, Lâm Gia Thanh bước khập khiễng, tìm được chiếc kéo trong ngăn tủ phòng khách, vịn tường đi đến trước mặt Chử Sênh Lai.

Vì căng thẳng và xấu hổ nên trán nàng đã đổ rất nhiều mồ hôi, tay nàng hơi run khi đưa kéo ra: "Đây này, A Lai."

Chử Sênh Lai nhận lấy, có lẽ là bởi vì cô không biết phải đối mặt với Lâm Gia Thanh thế nào, nên cô có hơi khách sáo.

"Cảm ơn."

Cô cắt bỏ mác, thay dép, thay vì đưa chiếc kéo lại cho Lâm Gia Thanh, cô lại hỏi: "Cái này nên để ở đâu nhỉ? Mình sẽ đặt lại chỗ cũ."

Lâm Gia Thanh nhận thấy được Chử Sênh Lai đến gần mình, không biết vì sao, nàng cảm giác như âm thanh âm truyền đến từ phía trên đầu mình.

Nàng hơi ngờ vực, nhưng cũng không nói gì, chỉ vào phòng khách nói, "Em đặt ở ô vuông thứ nhất trong ngăn kéo thứ hai từ trái sang của kệ TV là được."

Chử Sênh Lai đáp lại là được, đi tới cất kéo xong, khi cô xoay người lại thì Lâm Gia Thanh đã vịn tường đi tới. Tay nàng hơi dơ, nhưng cũng may không để lại vết bẩn trên tường.

Chử Sênh Lai bị ám ảnh sạch sẽ nhẹ, đành cố không nhìn nữa, hỏi: "Bạn đang nấu cơm à?"

Có tiếng động trong bếp, rất có thể bữa tối đang được chuẩn bị.

Lâm Gia Thanh gật gật đầu, "Đúng rồi. A Lai, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi muốn chiêu đãi em thật tử tế, nhưng tôi không thạo việc này, em đừng chê tôi nấu không ngon là được."

Chử Sênh Lai vốn định nói, thị lực không tốt cũng có thể nấu ăn sao, nhưng lời nói đến cửa miệng thì cô lại rút về, tốt nhất là đừng nói ra câu gây tổn thương như vậy: "Mình cũng biết một chút về nấu ăn, bạn có cần mình giúp không?"

Lâm Gia Thanh hơi ngẩn ra, nghĩ tới tình trạng thảm thương khi mình nấu nướng cả buổi chiều, phòng bếp có lẽ đã trở thành khu vực tai họa nghiêm trọng, nàng hơi không dám để Chử Sênh Lai vào.

Nhưng việc đã đến nước này, đôi mắt này của nàng cũng không thể nào thu dọn tử tế được, xem ra là vẫn cần đến sự hỗ trợ của Chử Sênh Lai.

Mặt Lâm Gia Thanh vẫn đỏ bừng, bởi vì nàng không ngờ rằng mình sẽ liên tiếp bị mất mặt thế này.

Chử Sênh Lai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Gia Thanh, bỗng cười nhẹ, Lâm Gia Thanh nghe thấy, sắc mặt trắng bệch, "A Lai, em...... đang cười sao?"

Chử Sênh Lai nói: "Đúng vậy, cười vì bạn đáng yêu quá."



"Đáng..." Lâm Gia Thanh ngơ ra, "Đáng yêu ư?"

Chử Sênh Lai xoa xoa mũi, không nói nữa, xoay người đặt cặp sách xuống, "Mình thấy phòng bếp hơi bừa bộn, ta hãy thu dọn trước nhé, bạn đi rửa tay rửa mặt đi, bạn bị dính bẩn đấy."

Lâm Gia Thanh, "A."

Nàng chưa kịp nghĩ xem mình đáng yêu ở chỗ nào, liền đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Sao lại thế này, lần trước gọi điện thoại, Chử Sênh Mai còn giống như một bạn nhỏ mà, sao bây giờ lại biến thành thế này?

Lâm Gia Thanh vốn muốn coi cô như một đứa trẻ, nhưng bây giờ xem ra điều này không thể thực hiện được.

Lâm Gia Thanh rửa sạch tay và mặt, cố gắng sờ vài lần để xác nhận không dính bẩn nữa rồi đứng tựa vào cửa một lúc.

Thành thật mà nói, cảm giác này rất mới lạ. Gặp một người xa lạ, lộ ra khuyết điểm, khiếm khuyết của mình trước mặt người ta, những việc này cần rất nhiều dũng khí đối với nàng bây giờ, Chử Sênh Lai cứ như vậy mà đến, nàng tưởng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cuối cùng vẫn hoảng loạn.

Bình tĩnh nào, nàng cần phải vượt qua chuyện này.

Nàng tự ám thị tâm lý bản thân rất nhiều, đến khi thấy mình đủ bình tĩnh thì nàng mới mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Chử Sênh Lai đã nhanh chóng dọn xong nhà bếp, nhìn thấy Lâm Gia Thanh đi ra, liền hỏi: "Em đã dọn xong phòng bếp rồi, chị còn cần em làm gì nữa không ạ?"

Chị ư?

Chuyện đổi cách xưng hô này đột ngột quá.*

(*Bắt đầu từ đoạn này mình sẽ đổi toàn bộ xưng hô sang chị - em)

Lâm Gia Thanh ngừng chân lại, chậm rãi bước vào bếp và nói: "Haiz, tốt nhất là để chị tự làm đi. A Lai, thị lực của chị không được tốt, chị không biết phân việc cho em thế nào, nên em cứ để chị tự làm đi."

Chử Sênh Lai gật gật đầu,"Vâng ạ. Vậy em có thể đứng đây nhìn chị nấu ăn được không chị? Khi nào cần chị giúp đỡ thì cứ bảo em."

Lâm Gia Thanh có chút bối rối trước hai tiếng gọi chị liên tiếp, nàng mím môi, cúi đầu tiếp tục nấu ăn.

Đều là những món ăn tại nhà rất đơn giản, món duy nhất khá khó làm có lẽ là món canh sườn heo, sườn đã được cắt sẵn, bước quan trọng nhất là nêm gia vị. Lâm Gia Thanh nêm một chút lại nếm thử, Chử Sênh Lai cũng không sốt ruột, khoanh tay đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào Lâm Gia Thanh.

Sau khi rửa mặt thì nàng liền lộ ra dáng vẻ vô cùng thu hút, không thể không nói, Chử Sênh Lai quả thật rất thích diện mạo này.

Lâm Gia Thanh có vẻ ngoài mà chỉ nhìn thoáng qua đã thấy nàng rất thông minh. Vầng trán đầy đặn, làn da thanh tú, đôi mắt to sáng ngời, đuôi mắt nhướng lên tự nhiên, xương mày đến sống mũi đều rất sắc sảo nhưng chóp mũi lại hơi cong bùi bùi, trung hoà cảm giác hơi hung hãn, khiến khuôn mặt càng trở nên đặc biệt hơn.

Có vẻ như cái hoạt động công ích này cũng không đến nỗi tệ.

Chử Sênh Lai nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu nhưng Lâm Gia Thanh không hề phát hiện.

Sau khi nếm thử mấy lần, cuối cùng nàng cũng nêm nếm được hương vị mình mong muốn, Lâm Gia Thanh thở phào nhẹ nhõm, tắt bếp rồi quay người lại, "A Lai, em giúp chị bê nồi được không? Găng tay ở trong tủ, cẩn thận không bỏng nhé."

Chử Sênh Lai lấy lại tinh thần, thẳng người lên, "Được lên."

Lâm Gia Thanh hơi lui về phía sau, Chử Sênh Lai đến gần, áp vào người Lâm Gia Thanh, mở cửa tủ trên cùng, lấy ra một đôi găng tay bắc nồi ra, đeo vào.

Lúc này, Lâm Gia Thanh thấy có vẻ A Lai rất cao.

Chử Sênh Lai bê canh và đồ ăn ra bàn ăn bên ngoài, Lâm Gia Thanh rửa tay xong bước tới, tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống, hơi mong đợi nhìn về phía Chử Sênh Lai, nói: "A Lai, em nếm thử xem, có ngon không?"

"Không cần phải vội." Giọng nói của Chử Sênh Lai bỗng nhiên lại gần, cô giúp Lâm Gia Thanh đặt bát đũa trong tầm tay của nàng, rồi giúp nàng xới cơm xong mới ngồi xuống.

"Em xới cơm cho chị rồi này, mình cùng ăn đi chị."

Lâm Gia Thanh ngơ ngác, cầm bát đũa lên, gắp một miếng cơm vào miệng.

Nói đến cũng thấy lạ, bởi vì tính nàng rất bướng, lại chẳng bao giờ chịu nhận thua, nên sau khi gần như bị mù thì nàng luôn không muốn nhận sự trợ giúp từ người khác. Có rất nhiều người tự nhiên mà giúp nàng làm một số việc như Chử Sênh Lai đều bị nàng đẩy ra, bởi vì cô chống cự điều này tự tận đáy lòng.

Chử Sênh Lai thì khác, Lâm Gia Thanh vẫn theo bản năng là không muốn nhận sự giúp đỡ của cô, nhưng trong lúc chống cự, nàng lại thấy dường như được giúp đỡ cũng không sao.

Bởi vì Chử Sênh Lai hành động quá tự nhiên.

Giọng điệu và động tác rất tự nhiên khiến Lâm Gia Thanh cảm thấy nếu mình mà từ chối thì là đang kiếm chuyện.

Chử Sênh Lai nếm thử từng món ăn, nói thật, hương vị của chúng gần như là y hệt. Món nào Lâm Gia Thanh cũng cho gia vị giống nhau, hương vị nguyên bản của thức ăn bị nhạt bởi vì nàng khống chế không tốt nhiệt độ, vậy nên hương vị món ăn khá bình thường.

Lâm Gia Thanh bưng bát chờ đánh giá, "A Lai, em thấy thế nào?"

Chử Sênh Lai ngước mắt lên.

Sự khác biệt giữa mắt của người mù và người bình thường là ánh sáng ảm đạm, không thể nhìn thấy ánh mắt và cảm xúc. Nhưng có lẽ bởi vì đôi mắt của Lâm Gia Thanh quá đẹp nên Chử Sênh Lai vẫn nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp ấy có ý muốn được khen ngợi.

Vì vậy cô thuận theo ý chị, trái lương tâm mà nói: "Khá ngon ạ, ngon hơn nhiều so với món em nấu."

Đâu không phải một đánh giá cao lắm nhưng Lâm Gia Thanh lại thấy rất vui.