Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 26: Rừng bạch quả



Khi tỉnh lại đầu CốHạ đau muốn nứt ra, cô chỉ nhớ rõ tối qua mình uống rượu, về saudường như bị đặt trên một lò lửa dày vò, oi bức khó chịu, một loạicảm giác rất kì quái, mí mắt không mở ra được, cứ giằng co như vậythật lâu, về sau mới thoải mái được một chút. Cô mở mắt ra đánh giácăn phòng, đúng là khách sạn, thử vươn vai duỗi thẳng tay ra mộtchút.

Ngườn bán hàng trongmột cửa hàng bán quần áo cho những cô gái trẻ tuổi bên cạnh bãitắm nhìn thấy thì vội vàng ngăn cô lại, “Cô đừng lộn xộn, đangtruyền nước biển mà.”

Nhìn theo hướng ngóntay nhân viên phục vụ, Cố Hạ nhìn thấy một bình nước muối, cô mởmiệng hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”

Giọng nói khàn khàn,yết hầu đặc biệt khô nóng, như bị lửa cháy.

Nữ nhân viên phục vụgiải thích: “Cô bị sốt cao.”

Khó trách tối qua côlại khó chịu như vậy, Cố Hạ cảm thấy hẳn là bị lạc trong núi mộtđêm nên bị bệnh, tối qua lại uống một chút rượu nên bị sốt. Đươngnhiên cũng thấy có chút khó hiểu, tối qua hình như bị mộng xuân,trong mộng mình trần truồng *** cùng một người đàn ông khác, cảmgiác hôn môi chân thật như vậy, như là thật sự có một người đàn ông,cụ thể là ai thì không nhớ rõ, hình như là Quý Phi Dương, lại hìnhnhư là Triển Thiểu Huy, ý nghĩ sau xuất hiện trong đầu làm cô giậtmình, có thế nào cũng không thể là ông chủ nha! Đây tuyệt đối là dichứng sau khi hôm qua thua nhiều tiền của ông chủ!

Say rượu quả nhiên đángsợ! Đây là lần đâu cô mộng xuân, nhớ tới mặt không kìm được ửng hồng,lại còn biết mơ thấy kiểu này, thật là không thể ngờ được.

Thật bội phục loạimộng xuân này, Cố Hạ chuyển suy nghĩ sang quan sát căn phòng này, túicủa cô còn đặt trên tủ đầu giường, lúc này hẳn là chỉ có một mìnhtrong phòng, trên người mặc bộ đồ ngủ, đêm qua say rượu, về sau làmsao về phòng được cũng không rõ lắm. Chưa từng gặp quá nhiều ngườihắc ám nên tất nhiên không thể tưởng tượng được chuyện bị hạ thuốctối qua, thiếu chút nữa đã ***, còn cảm kích nhân viên phục vụ ở đâylà người tốt.

Bên này cũng loạn cảlên, Trâu Nhuận Thành hoàn toàn không biết Cố Hạ đã đổi phòng trướcbữa tiệc tối, hại người khác không thành, anh ta còn bị Triển ThiểuHuy cho một trận nên thân, Triển Thiểu Huy ném xuống một câu: “Từ nayvề sau cậu không cần phải xen vào chuyện của cô gái kia, cứ để cô tasự sinh tự diệt.”

Sự việc đã xảy rathì quan trọng nhất là phải đi giải quyết, Trịnh Giang Hà phái ngườiđưa Cố Hạ về, mặc dù tác dụng kích dục cũng khá nhẹ nhưng cũngkhông thể mặc kệ được, tìm một bác sĩ ổn định tình trạng đó, chỉnói với người ngoài là bị bệnh, bằng không việc này nếu bị truyềnra ngoài không phải sẽ bị người ta chê cười sao.

Cố Hạ uống chútnước, nằm trên giường nhìn lên phù điêu trên trần nhà, bên ngoài sắctrời đã sáng rõ, không lâu sau có một người đi vào, đúng là TrịnhGiang Hà, trên mặt mang theo chút vui vẻ, đứng ở bên giường nhìn từtrên cao xuống, hỏi: “Cô Cố cảm thấy thế nào rồi?”

“Hiện tại đã dễ chịuhơn nhiều.” Cố Hạ nhìn anh ta cảm kích cười, “Cảm ơn các anh.”

“Tối qua cô say rượu,Tiểu Ngũ không nên rót rượu cho cô, cô vốn đã có bệnh, lại gặp lạnhlàm cho sốt cao, vậy nên phải nói là chúng tôi đã không phải.” Ánhmắt của Trịnh Giang Hà dán lên mặt cô, chú ý xem xét nét mặt củacô.

“Bị bệnh thì có liênquan gì đến các anh? Hẳn là trên núi bị cảm lạnh, hôm đó còn phảiphiền các anh tìm khắp nơi.” Cố Hạ khiêm tốn nói, “Lần này đến đâyđã gây cho các anh rất nhiều tiền toái, tôi rất xin lỗi.”

Trịnh Giang Hà vốnđến xem tình hình, thấy cô không có ấn tượng với chuyện tối qua, trênmặt nở một nụ cười vui mừng, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Trịnh Giang Hà đi rồi,Cố Hạ nằm một lúc thì rút ống kimtrên tay ra, đầu có hơi choáng váng, nhữngcái khác không có vấn đề gì, có người mang bữa sáng tới, sức ăncủa cô vẫn vậy, chỉ sau khi thay quần áo xong mới phát hiện trên cánhtay có một mảng bầm lớn, Cố Hạ nhíu nhíu mày, hoàn toàn không nhớra đã bị thương khi nào, trong lòng nghi ngờ tối qua uống say đượcngười khác đưa về tạo thành, người này cũng thật không biết nhẹ tay,nhưng có lẽ mình say rượu rất khó ứng phó, những người kia sợ mìnhngã xuống nên dùng lực hơi mạnh một chút.

Ngày mai còn phải đi làm,đến giữa trưa cô rời khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài đón xe đi ngắmrừng cây bạch quả trong trấn, một mình đi dạo khắp nơi có hơi nhàmchán, nhưng mà không tìm được người thích hợp – gọi Quý Phi Dương à,ngày hôm qua nói sẽ không chủ động bám theo, hôm nay lại gọi anh rangoài chơi sẽ không tránh khỏi bị người ta ta nói mình là âm hồnkhông tan; những người khác thì không quen, càng không thể gọi ông chỉcủa mình ra ngoài chơi.

Lúc Cố Hạ đi về phíacửa chính của bãi tấm thì gặp Trâu Nhuận Thành, đi đến chào hỏi:“Tổng giám đốc Trâu…”

Cô muốn hỏi anh ta xemhôm nay có chuyện gì dặn dò không, nếu không thì mình sẽ tự ra ngoàichơi, không ngờ Trâu Nhuận Thành ngay cả liếc nhìn cô cũng không, làmbộ như không phát hiện ra vẫn nói chuyện với người bên cạnh, lạnhnhạt ném câu nói “tổng giác đốc Trâu” của Cố Hạ sang một bên.

Cố Hạ nhún vai, vừarồi nhìn thoáng qua hình như cằm dưới của anh ta bị bầm tím một cụcnhỏ, chắc anh ta đang có chuyện cần làm nên cũng không nói gì nữa. Côđi không xa thì có một người đàn ông từ phía sau chạy tới hỏi: “CôCố, cô muốn đi ra ngoài sao?”

Cố Hạ nhận ra ngay đâylà người đi bên cạnh Trâu Nhuận Thành, không biết là vệ sĩ hay trợlý của anh ta, cô cười nói: “Đều đã đến Lạc Vân Sơn này, nếu khôngcó việc gì làm thì cô cứ ra ngoài dạo.”

“Tổng giám đốc Trâubảo ngày mai còn phải đi làm, bọn họ còn có việc phải làm nên hômnay không thể đưa cô đi, chiều nay cô tự mình đón xe trở về đúng giờ.”Người đàn ông kia dặn dò: “Chuyến xe trễ nhất ở đây lên thành phố Clà 6h, chúc cô vui vẻ, chú ý an toàn.”

Người đàn ông nói xongnhững lời này thì xoay người rời đi, đuổi theo sếp của mình ở đằngxa. Bây giờ thật sự Trâu Nhuận Thành vẫn chưa muốn nhìn thấy Cố Hạ,tối hôm qua đại ca ra tay với anh ta, ngay cả Tam ca Tứ ca cũng tráchmắng anh ta, gặp phải cô gái này thật sự là suy bại mà.

Cố Hạ mang theo túixách ra khỏi cửa chính, bãi tắm này chiếm diện tích rất lớn, phụcvụ chu đáo, bên trong đều đầy đủ phương tiện, đi một đoạn rất xa cửara vào vẫn không có taxi, cũng không có quán hàng bán linh tinh, CốHạ phải đi bộ về phía trước. Đi được 10 phút đồng hồ thì đằng saucó một chiếc xe việt dã lướt sát qua bên người, thắng gấp lại, CốHạ sững sờ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe màu đen.

Cửa sổ xe hàng ghếtrước hạ xuống, người ngồi trên vị trí lái là Triển Thiểu Huy,giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Một mình cô đi lung tung đâu vậyhả? Tôi mang cô đến đây, đến khi cô bị mất tích, chẳng phải cảnh sátsẽ tím đến tôi sao?”

“Tôi muốn ra ngoài dạochơi, mùa này đúng lúc rừng cây bạch quả ra trái. Các anh đều bậnviệc, không muốn phiền nhiễu đến các anh.” Cố Hạ giải thích, lạithấp giọng lầm bầm, “Giữa ban ngày làm sao mất tích được?”

Triển Thiểu Huy lặngyên một lúc, mở miệng nói hai chữ đơn giản, “Lên xe.”

Cô gái này nha, lúcnày Triển Thiểu Huy cảm thấy cô rất không vừa mắt, nhưng mà nghe thấycô đi ra ngoài một mình thì lại cảm thấy không an tâm. Cố Hạ khôngphải là người biết tính toán, có chuyện gì đều phơi bày ra ngoàimặt, bác sĩ nói cô uống say bị sốt cô cũng tin, không hề cảm thấybất thường, sáng nay Triển Thiểu Huy nghe thấy Trịnh Giang Hà báo cáolại thậm chí còn muốn cười lạnh một tiếng. Lúc này anh cũng cảmthấy có chút bực bội, ra ngoài đi dạo một vòng cũng tốt.

Xe hơi chạy vào trongtrấn, đường núi không rộng nhưng rất sạch sẽ, phần lớn là những ngôinhà nhỏ ba tầng, quán cơm, khách sạn, tiệm tạp hóa nhỏ san sát nhauhai bên đường, quán ăn sáng truyền ra mùi thơm ngọt ngào, hôm nay làcuối tuần, tốp năm tốp ba người cùngnhau đến, mỗi quán đều không ít người. Hai người xuống xe, theo conđường núi đi về phía rừng cây bạch quả phía trấn đông, Cố Hạ vốnmuốn đi vào các cửa hàng gần đấy xem qua một cái, nhưng bất đắc dĩông chủ lại ở bên cạnh nên chỉ có thể quy củ đi theo Triển Thiểu Huy,ánh mắt lưu luyến nhìn những cửa hàng phái trước.

Triển Thiểu Huy cũngkhông phải không hiểu ý cô, nhưng mà vẫn giả vờ như không thấy, chắptay đi về phía trước. Trấn đông có chừng trăm cây bạch quả già, lànhững cây cổ thụ trăm năm, thân cây cứng cáp lâu năm, mặt đất cũng phủmột tầng những phiến lá hình quạt, liếc nhìn qua, trước mắt như mộttấm áo giáp vàng kim. Gió thổi nhẹ qua, từng phiến lá tung bay nhưnhững con bướm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi sáng lạn chói mắt, CốHạ nhịn không được thốt lên: “Thật đẹp!”

Triển Thiểu Huy khẽxì một tiếng, “Cái này có gì mà đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ làmột rừng cây mà thôi.”

“Thật là không biếtthưởng thức!” Cố Hạ không thèm để ý đến con người không có tình thúnày, đi vài bước về phía trước, lấy điện thoại di động ra chụphình, rừng cây quá lớn, phạm vi bao quát của điện thoại có hạn,chụp ra chỉ được một mảng lá cây hỗn loạn, không thể nhìn ra phongthái của rừng cây bạch quả, Cố Hạ không hài lòng lắm, quay đầu lạithì trông thấy Triển Thiểu Huy mặc một chiếc áo khoác tối màu đứngdưới gốc cây bạch quả, cằm khẽ nhếch lên, ánh nắng xuyên qua khe hởrơi trên mặt anh, khuôn mặt phản chiếu ánh nắng, ma xui quỷ khiến CốHạ lại giơ ống kính về phía anh, nhấn xuống nút chụp ảnh.

Chụp ra ảnh cũng khôngtệ, Cố Hạ nhịn không được mỉm cười, cảm thấy vẫn chưa đã nghiền nênlại thay đổi góc độ, bị Triển Thiểu Huy phát hiện ra, “Cô thuộc độichó săn hả?”

Cố Hạ cười đến nỗichân mày cong cong, cầm điện thoại chạy chầm chậm đến trước mặt anh,“Triển thiếu, chụp ra cũng rất đẹp nha, anh xem anh đẹp trai biết bao!”

Cô đưa ảnh chụp cho anhxem, vui vẻ đứng bên cạnh giải thích: “Anh xem tấm này đi, cũng khôngtồi nhỉ! Còn đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh ấy chứ!”

Triển Thiểu Huy lướtmắt qua màn hình điện thoại, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của CốHạ, lông mi thật dài khẽ nhúc nhích, trên mặt mang theo vẻ say mê,nhìn vào làm cho người ta vui vẻ, ánh mắt Triển Thiểu Huy cũng khôngtự giác mà nhiễm vẻ vui vẻ đó. Cố Hạ vốn nghĩ nếu anh có ý kiếnthì sẽ xóa đi, thấy sắc mặt anh không tệ lắm nên một tấc lại muốntiến lên một thước nói: “Tôi chụp một tấm nữa.”

Cô vừa nói vừa nângđiện thoại lên, nhảy một bước sang bên kia, tìm góc độ phù hợp,“Triển thiếu, nhìn bên này đi.”

Trên mặt Triển ThiểuHuy không có biểu lộ gì, vừa vặn Cố Hạ chụp được hơn một nửa sườnmặt, những sợi tóc đen nhánh rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng, khóe môikhẽ nhếch lên, so với những ngôi sao điện ảnh đã được photoshop lạicàng nam tính hơn, Cố Hạ hết sức hài lòng, đứng bên cạnh anh đắc ýnói: “Anh xem, tấm này vừa đẹp trai vừa cool, nếu anh không ngại thìtôi sẽ lấy ra làm màn hình nền.”

Đôi mắt Cố Hạ cườithành hình trăng lưỡi liềm, Triển Thiểu Huy không nói gì, khóe miệngkhẽ cong lên tạo thành một nụ cười yếu ớt, ánh mắt dời khỏi tấmảnh, vươn tay lấy xuống chiếc lá trên đầu vai cô, động tác vô cùngnhẹ nhàng, rồi sau đó nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

“Được.” Cố Hạ lưu ảnhchụp lại, thuận miệng hỏi: “Triển thiếu, anh không ngại tôi lưu lạisố di động của anh chứ?”

Triển Thiểu Huy đọcsố điện thoại, Cố Hạ vội vàng lưu lại, sau đó chạy chầm chậm đuổitheo bước chân của anh, đi vào trong trấn. Trấn trên có không ít quáncơm quê cha đất tổ, các cô các dì đứng ngay trước cửa hò hét tiếpđón di khách vào ăn cơm, một chuỗi dài tên các món ăn rất có thứtự, nghe như một bài hát, Cố Hạ nhịn không được cười nhẹ.

Ngày thu ánh nắng tươisáng lại không làm người ta khó chịu, bầu trời chiếu xuống ánh sángnhu hòa, tâm tình Triển Thiểu Huy cũng không tệ, nhìn thấy khuôn mặtkỳ vọng của cô, chậm rãi nói: “Cô muốn ăn ở quán nào?”

“Không trở về bãitắm ăn cơm sao?” Cố Hạ ngửa đầu nhìn anh.

Triển Thiểu Huy nhướngmày, “Thử ăn bên ngoài cũng không tồi.”

Nghe vậy Cố Hạ mừngrỡ, nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào một quán ăn trangtrí cũng không tệ, “Không thì ăn ở đó đi?”

Theo hướng tay cô chỉ,mặt Triển Thiểu Huy hơi run rẩy, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, tấmbảng quảng cáo hình mỏ nhọn răng nanh của lợn rừng, trên đó viếtvài chữ thật to bắt mắt – Ăn hết toàn bộ thịt lợn rừng.