Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 110: Phiên ngoại 4 Bảo bối



Sinh con đau bao nhiêuTriển Thiểu Huy không biết nhưng anh biết rõ chờ đợi ngoài phòng sinhlà chuyện làm cho người ta muốn phát điên cỡ nào. Đã dự tính ngàysinh là hai tuần trước, Triển Thiểu Huy đưa Cố Hạ vào bệnh viện, dùsao bệnh viện cũng nằm trong sự khống chế của tập đoàn nhà anh,hoàn toàn có thể biến bệnh viện thoải mái như ở nhà, phòng ngừangộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể xử lý nhanhnhất. Đêm trước ngày dựsinh, cả ngày Triển Thiểu Huy đều ở trong bệnh viện với Cố Hạ, tinhthần Cố Hạ cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều đi lòng vòng tản bộtrong bệnh viện, có khi còn xem vài bộ phim với Triển Thiểu Huy bằngTV LCD trong phòng bệnh.

Hôm đó sau khi ăn cơmchiều Cố Hạ còn đi tản bộ, sau khi trở về thì bắt đầu thấy đau,bác sĩ kiểm tra nói đã sắp sinh nhưng không đẩy cô vào phòng sinhngay, nói còn sớm, tối thiểu phải chờ đến nửa đêm, còn bảo Cố Hạphải đi lại nhiều. Cố Hạ đau đến nỗi phải rên rỉ, không còn sức đâumà đi lại, Triển Thiểu Huycũng mất tỉnh táo, mắng thật to, “Sắp sinh đến nơi rồi, mau đưa vàophòng sinh, có phải các người không muốn làm bác sĩ nữa không?”

Mẹ Cố ngồi trông coibên cạnh, nói anh phải tỉnh táo, nói đi nói lại phải đợi cổ tử cungmở ra, bác sĩ cũng kiên nhẫn giải thích, Triển Thiểu Huy chỉ quayđầu lại dịu dàng an ủi Cố Hạ, vịn cô chậm rãi đi được vài bước.Đến khi Cố Hạ được đẩy vào phòng sinh, mặc dù bác sĩ nói tìnhtrạng của Cố Hạ rất bình thường có thể thuận lợi sinh con nhưngTriển Thiểu Huy vẫn lo lắng không thôi, ở bên ngoài giống như một conkiến bò trong chảo dầu đi lòng vòng, còn đánh vài quyền vào bức tườngmàu trắng, Vệ Nam, Trịnh Giang Hà và Trâu Nhuận Thành tới sau nhìnthấy anh đang trút giận với bức tường thì vội vàng kéo anh ra.

Triển Thiểu Huy tiếptục đi lòng vòng trong hành lang, không ngừng nhìn vào trong, một látsau lại túm lấy áo vest của Vệ Nam, ngón tay trắng bệch, “Đã vàođược một tiếng rồi sao còn chưa sinh xong?”

“Đừng nóng vội, bácsĩ nói không sao mà.”

“Hẳn là phải sinh mổ,sinh mổ chắc là an toàn hơn…” Triển Thiểu Huy lầm bầm, lại lớn tiếnggọi ya tá, “Cô vào nói với bọn họ, đổi thành sinh mổ.”

“Đại ca, tất cả đềuđã chuẩn bị xong, ngộ nhỡ sinh không được mới phải mổ.” Vệ Nam khuyêncan.

“Cái gì mà ngộ nhỡ?”Triển Thiểu Huy không dám nghĩ đến từ ngộ nhỡ, nghe thấy hai chữ kialà căm tức.

“Không có ngộ nhỡ,sức khỏe của chị dâu rất tốt, kết quả kiểm tra cũng rất tốt.” VệNam chứng kiến Triển Thiểu Huy mất bình tĩnh nên cũng căng thẳng theo,“Nhất định có thể thuận lợi sinh con, chị dâu mang thai song sinh, thờigian sinh nhất định cũng phải lâu hơi một chút…”

Dày vò mãi cho đếnsáng, ý tá bế một đứa bé trai ra trước, “Chúc mừng, là con trai,rất mạnh khỏe, năm cân tám (khoảng 2,44 kg), bên trong còn một bé nữa,trước mắt rất thuận lợi.”

Triển Thiểu Huy chỉnghe thấy hai chữ “thuận lợi”, cũng không còn tâm trí đâu mà nhìn mặtcon, vẻ mặt đầy khổ sở tựa vào vách tường, chỉ có mẹ Cố và y táđưa em bé vào phòng trẻ em.

Sau hơn một tiếng nữathì cuộc dày vò mới chấm dứt hoàn toàn, bác sĩ cùng y tá cũngthở phào, Cố Hạ và em bé được đẩy ra ngoài. Triển Thiểu Huy lậptức chạy tới, Cố Hạ nằm trên giường bệnh nhìn rất yếu ớt, sắc mặttái nhợt, tuy ý thức mơ hồ mông lung nhưng vẫn mở hờ mắt, TriểnThiểu Huy dịu dàng vuốt ve hai gò má đầy mồ hôi của Cố Hạ, khẽ hônlên trán cô một cái, “Bà xã, anh rất yêu em.”

Tóc mai của Cố Hạcòn đẫm mồ hôi, đã không còn sức để nói chuyện nữa.

Bé trai sinh ra trướcđược đưa đi kiểm tra một lúc, y tá bế em bé ra ngoài, chuẩn bị đưađến bên mẹ. Bởi vì là thai song sinh nên cân nặng của đứa trẻ hơinhẹ, Trịnh Giang Hà nhìn đứa bé trai trong tã lót, cười nói: “Chịdâu thật là lợi hại, đẻ liền một lúc hai đứa, sau này có hai đứachơi với nhau.”

“Tôi đoán đại ca thíchcon gái hơn.” Vệ Nam nhìn bé gái trong tã, khuôn mặt nhỏ nhắn không tohơn một bàn tay, nghe nói lúc mới sinh nặng không tới năm cân (2,5kg),nhưng mà sức khỏe thì không có vấn đề gì. Trước đó không đi siêu âmgiới tính của đứa trẻ, lúc nãy bế một đứa bé trai ra bọn họ còntưởng một cặp anh em trai, còn cùng nhau nói đùa một cặp con traigiống nhau như đúc nhất định là quậy chết, bây giờ thì tốt rồi, traigái đều có cả.

Triển Thiểu Huy vẫnluôn trông nom Cố Hạ, y tá bế con vào phòng, bé trai sinh trước độtnhiên khóc lớn, giọng khóc đặc biệt to, tuy Cố Hạ đã không còn sứcnhưng nghe thấy tiếng trẻ con khóc cô lại xuống giường, bảo TriểnThiểu Huy vịn cô, Triển Thiểu Huy ngăn cô lại, “Em ngủ đi, sẽ có ngườilo cho con.”

Cố Hạ muốn nhìn mặtcon, bác sĩ cũng nói mẹ cho con bú càng sớm càng tốt, có lợi chotuyết sữa, Vệ Nam cùng Trịnh Giang Hà cảm thấy không tiện nên tránhmặt, cũng phải về công ty xử lý công việc. Cố Hạ dưới sự trợ giúpcủa y tá cho cục cưng bú, cục cưng vừa ngậm vú vào thì lập tứcngưng khóc, dùng sức mà mút.

Cục cưng lớn ăn rấtnhiều, Cố Hạ nhớ tới còn có một cục cưng, ăn xong một bên vú, CốHạ không cho bé ăn nữa, cục cưng không đủ no lại bắt đầu khóc lớn,mẹ Cố đành phải bảo y tá pha sữa đút cho bé. Đến khi hai cục cưngđều bú xong được bế đi thì Cố Hạ cũng ngủ.

Triển Thiểu Huy mộtđêm không ngủ cũng có vẻ mệt mỏi, bây giờ mới ngắm con được, nhíulông mày, “Sao lại nhỏ vậy?”

“Thai song sinh nên cânnặng nhẹ một chút, dinh dưỡng trong cơ thể người mẹ phải phân cho haiđứa, nhưng mà hai bé đều rất khỏe mạnh.” Bác sĩ nói.

Bên ngoài phòng TrâuNhuận Thành cũng đi tới, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trẻ sơsinh, da đứa trẻ hồng hào, khuôn mặt nho nhỏ có nhiều nếp nhăn, mắtmũi miệng cũng nhíu lại, nhìn thì thấy hơi xấu, Trâu Nhuận Thànhnói: “Đại ca, sao đứa bé không giống anh chút nào thế, anh trông đẹptrai bao nhiêu mà đứa trẻ lại như vậy?”

“Không giống tôi chẳnglẽ giống cậu? Cậu không nói lời nào cũng không ai bảo cậu câm đâu.”Triển Thiểu Huy không muốn đánh thức Cố Hạ nên cố gắng đè thấpgiọng tức giận, em bé đã ăn no đang ngủ trên giường trẻ em, đôi mắtnhắm thành một đường, bây giờ căn bản không thể nhìn rõ dáng vẻ, anhdùng ngón tay chạm vào mặt con, ánh mắt dịu dàng, “Rõ ràng là trôngrất xinh, không biết mắt mũi cậu thế nào nữa.”

Mẹ Cố ngồi bên cạnhnói: “Trẻ sơ sinh nào cũng vậy, nhiều nếp nhăn, một thời gian ngắnnữa sẽ khá hơn, hai đứa nhìn đều rất trắng, sau này nhất định sẽrất xinh đẹp.”

Giường của trẻ em kếbên giường của Cố Hạ, ánh mắt Triển Thiểu Huy vẫn không rời khỏi haiđứa trẻ và Cố Hạ, nhìn Cố Hạ một lát rồi lại nhìn sang hai cụccưng mới sinh một lát, ánh mắt tràn ngập tình cảm, ánh lên một vẻdịu dàng.

Một tháng sau hìnhdáng của hai đứa trẻ đã khá hơn, thật ra cả hai đều rất giống TriểnThiểu Huy, ba Triển cũng nói thằng cháu nội của ông rất giống vớiTriển Thiểu Huy khi còn bé, còn vô cùng đắc ý còn phải chụp ảnhcủa hai đứa con Triển Thiểu Huy để còn mang ra khoe khoang với mọingười. Ngược lại Triển Thiểu Huy cảm thấy bé gái giống anh hơn, đôimắt rồi cái miệng cũng giống, bế con gái còn hỏi Trâu Nhuận Thành,“Tiểu Ngũ, có phải con gái tôi trông rất giống tôi không? Cậu nhìnxem, cái mũi này, đôi mắt này…”

“Đại ca, anh đã hỏirất nhiều lần rồi.” Trâu Nhuận Thành kêu khổ, nghe những lời này lỗtai cũng muốn nổ ra, hình như Triển Thiểu Huy chỉ sợ người khác khôngbiết con của anh giống anh.

Buổi tối Cố Hạ tắmrửa xong đi ra, trên người còn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, haitiểu bảo bối ở phòng trẻ em cách vách, Triển Thiểu Huy đi vào, ômlấy cô từ sau lưng, mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi người cô, còn le lưỡiliếm láp cổ của cô khiến cho Cố Hạ thấy ngứa, cô để mặc cho anh ômmột lúc, bật cười khanh khách: “Thả ra, đợi một thời gian nữa đã.”

Cô biết anh muốn, vậtcứng đằng sau đã đâm vào mông cô, Cố Hạ đẩy anh ra: “Bác sĩ nói phảihai tháng mới được, đợi thêm nửa tháng nữa thôi.”

“Anh biết rồi.” TriểnThiểu Huy trầm thấp nói, nhưng không buông tay ra, “Anh chỉ muốn ôm emmột cái.”

Anh ôm thêm một látnữa, về sau chuyển cô ra phía trước ôm hôn một lát, Cố Hạ bị anh làmnhư vậy nên giữa hai chân đã ẩm ướt, vật cứng kia của Triển Thiểu Huyđã đến giữa hai chân cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve, lồngngực trở nên nóng hổi, hơi thở cũng dồn dập, “Thật là khó chịu.”

Đã lâu không làm, CốHạ biết anh rất khó chịu, lòng mềm nhũn, tay nắm lấy vật dưới bụnganh, “Hay là để em giúp anh giải quyết.” Ý cô là dùng tay.

Triển Thiểu Huy khôngnói gì, ôm chặt lấy cô, vài phút sau mới buông tay ra, “Thôi, em sinhcon đã rất vất vả rồi, anh không muốn khiến em vất vả thêm nữa, chờđến khi em khôi phục lại sẽ để cho em hưởng thụ sau.” Sau đó anh đithẳng vào nhà tắm.

Triển Thiểu Huy chẳngnhững là một người đàn ông tốt trong chuyện phòng the mà trong cuộcsống sinh hoạt cũng là một người đàn ông tốt, mỗi ngày đều về nhàđúng giờ, sau khi về nhà cũng chơi đùa chọc cười hai đứa con với CốHạ, dạy con nói chuyện. Đến khi con sinh nhật một tuổi, ba Triển cửhành một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho cháu trai cháu gái ởthành phố C, mời tất cả bạn bè, còn náo nhiệt hơn cả lúc trước conmình kết hôn, cũng không thiếu giới truyền thông tranh nhau đưa tin.Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ nhiệt tình mời khách, hai đứa con vừađược bế ra ngoài thì đã bế vào ngay, tuy anh rất thích khoe khoang concủa mình nhưng anh không nỡ để cho hai bảo bối vừa tròn một tuổi ởnơi ồn ào này quá lâu.

Trong bữa tiệc sinhnhật gặp được Long Trạch, cả nhà Long Trạch đã không ở thành phố Cmột năm nay, tuy Long Trạch mặc kệ chuyện làm ăn nhưng là một cổ đông,lúc công ty có quyết sách quan trọng nào anh cũng trở về, đúng lúctham dự tiệc sinh nhật tròn một tuổi của con Triển Thiểu Huy.

Nhớ năm đó Long Trạchôm theo vợ con đi khắp nơi khoe khoang, bây giờ Triển Thiểu Huy cũng khoekhoang như vậy, bế con gái đứng ở trước mặt anh mà khoe, “Rốt cuộcanh cũng cam lòng trở về rồi à, Tiết Đồng không về sao? Hai người cóthêm con trai hay con gái?”

Lúc Cố Hạ mang thai,Tiết Đồng lại có thai, hai người phụ nữ thỉnh thoảng còn trao đổinhững kinh nghiệm khi mang thai, về sau chợt nghe nói bọn họ rời khỏithành phố C ra nước ngoài, Triển Thiểu Huy cũng bận rộn chăm sóc chobà xã sắp sinh của mình. Cố Hạ đứng bên cạnh cũng hỏi: “Con của anhhẳn là nhỏ hơn con của chúng tôi một chút, anh trở về một mình, saokhông mang theo bà xã của anh về?”

“Con còn nhỏ, mang theothì không tiện lắm nên để ở nhà cho ba mẹ của Tiết Đồng chăm sóc,đợi nó lớn hơn một chút chúng tôi sẽ cùng về.” Lần này trở về LongTrạch chỉ tính ở vài ngày, xử lí xong chuyện làm ăn sẽ đi, “TiếtĐồng lại sinh con trai, nhưng mà cô nói sai rồi, con của chúng ta đã rađời vào tháng sáu, lớn hơn con hai người một tháng.”

“Vậy sao?” Cố Hạ nhớrõ Tiết Đồng mang thai muộn hơn cô, không nghĩ tới cô ấy lại sinhtrước, “Đủ mười tháng không?”

“Không đủ, tám thángđã ra đời cho nên phải để bé ở nước ngoài chăm sóc cho tốt rồi mớiđưa về.” Long Trạch cũng không lo lắng vì con khá khỏe mạnh, còn trêughẹo: “Lớn hơn con hai người một tháng cũng tốt, nếu không tôi đã kếthôn nhiều năm như vậy còn để cho anh Triển bế hai đứa con trước sẽ bịanh Triển chê cười.”

“Nhưng anh cũng chỉ cócon trai.” Triển Thiểu Huy dùng một tay bế con gái, tay kia nắm tay con,vô cùng đắc ý nhìn Long Trạch, “Chẳng những tôi có con trai mà còncó cả con gá, nhìn xem, con gái của tôi xinh đẹp biết bao, bây giờ làtiểu mỹ nữ, sau này lớn lên nhất định là đại mỹ nữ.”

Mặt mũi của bé gáirõ ràng là phấn điêu ngọc mài, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng, tócvừa đen lại vừa mềm, xinh đẹp như một thiên sứ, chắc hẳn hôm nay quánhiều người nên bé gái vẫn rất ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực củaba, Triển Thiểu Huy lắc lắc tay của bé, bé nắm lấy áo sơ mi của ba:“Ba…ba ba…”

“Ba ba ở đây này.”Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng vỗ lưng của bé, tiếp tục khoe, “Con gáicủa tôi vừa láu lỉnh vừa đáng yêu, đã nói rất sõi, luôn luôn thíchquấn lấy tôi gọi ba ba.”

Sắc mặt Long Trạch ônhòa, “Bé gái này lớn lên sẽ rất đáng yêu.”

“Tất nhiên.” TriểnThiểu Huy không khiêm tốn chút nào, hôn chụt lên khuôn mặt tròn trịacủa con gái một cái, “Cũng phải xem đó là con gái của ai chứ.”

Hai đứa trẻ khôngthích chỗ quá ồn ào, chỉ chốc lát đã bĩu môi quơ cánh tay nhỏ nhắnbập bẹ biểu đạt bất mãn của mình, hai bé nói chưa được lưu loátlắm, chỉ không ngừng gọi “Ba ba…ba ba…”, đứa bé Cố Hạ ôm trong lòngcũng không an phận giãy giụa, hai người đưa con cho bảo mẫu mang vàotrong ăn chút gì rồi ngủ, hai người tự mình đi tiếp khách.

Tiệc sinh nhật tổchức quá long trọng, bàn nào cũng phải đến chào hỏi, buổi tối CốHạ về đến nhà cảm thấy rất mệt mỏi nhưng ngược lại tinh thần củahai bảo bối thì rất tốt, đứa lớn đã biết đi, chạy tới chạy luitrong phòng; bé gái còn chưa đi vững, bảo mẫu ở trong phòng chạy theohai đứa nhỏ, sợ bé bị ngã.

Triển Thiểu Huy biếtrõ Cố Hạ rất mệt, ngồi trên ghế solon ôm eo dỗ dành cô, vỗ nhẹ từngcái một lên lưng cô. Hôm nay Cố Hạ đã duy trì nụ cười lịch sự quálâu, mặt cũng cứng ngắc lại, nhưng mà nhìn thấy hai đứa con chạy tớichạy lui thì cô lập tức nở nụ cười, vươn cánh tay bế con gái lên,ghế, “Tuy hôm nay mệt chết đi được nhưng hai đứa đã tròn một tuổi,nhìn dáng vẻ lanh lợi của chúng em thấy rất vui vẻ.”

“Anh cũng rất vui.”Triển Thiểu Huy dùng một tay nắm lấy tay Cố Hạ đưa lên môi, biểu đạttình cảm của mình, bé gái ngồi trên ghế đã bò lên người TriểnThiểu Huy, vươn hai tay ra, “Ba ba…bế…”

Triển Thiểu Huy ôm congái vào trong lòng, hôn một cái lên mặt bé, “Tiểu bảo bối, ba ba yêucon chết mất.”

Một tay Triển ThiểuHuy ôm con gái, một tay ôm Cố Hạ, hôn lên mặt cô một cái, “Em là đạibảo bối của anh, cả đời này anh cũng sẽ không rời xa em.”

Cách đó không xa bétrai nhìn thấy tình hình bên này cũng chạy tới, đứng cắn ngón taynhìn bọn họ, chắc là cảm thấy mình bị bỏ rơi nên ánh mắt có chútgiận dỗi, cái miệng nhỏ bĩu ra, “Ba ba…hôm nay vẫn chưa bế con.”

Triển Thiểu Huy cườiha ha, buông con gái ra bế con trai lên, ôm bé thật mạnh trong lòngmình, hôn lên vài cái, “Con cũng là bảo bối tâm can của ba, ba ba cũngyêu con.”