Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 100: Quyết định



Buổi tối Triển ThiểuHuy vẫn tấn công vào nhà trọ của cô như trước, tự nấu hai món rồilại kêu thêm ai món khác ở bên ngoài, rõ ràng chỉ là một món ăn giađình đơn giản nhưng anh ăn rất say sưa ngon lành, sau khi ăn xong còn chủđộng thu dọn bát đũa vào nhà bếp. Phòng trọ chỉ có một gian nênphòng bếp rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người, hai người chenvào sẽ không làm được gì, không gian nhỏ hẹp như vậy vô cùng tươngphản với thân hình cao ngất của Triển Thiểu Huy, anh đeo bao tay cao suvào, cầm từng cái từng cái chén trong bồn rửa tràn ngập bọt xàbông màu trắng cẩn thận rửa, khóe miệng còn khẽ cong lên, động tácchậm rãi, đỉnh đầu cách trần nhà bếp chỉ một khoảng nhỏ, ngọn đènchiếu rọi lên vầng trán của anh, Cố Hạ tựa vào cửa nhìn bóng dángbận rộn của anh, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: chỗ này quả thậtlà quá nhỏ.

Triển Thiểu Huy quayđầu lại, “Em không xem TV nữa à? Anh sẽ rửa xong ngay thôi.”

Cố Hạ khoanh tay trướcngực, “Ở nhà có phải anh chưa từng làm những việc này không?”

Anh thong thả cầm chéndĩa rửa lại bằng nước, “Chưa từng làm không có nghĩa là không biếtlàm.”

“Một ông chủ lớn nhưanh mà làm những việc này có phải cảm thấy rất đại tài tiểu dụng(dùng người tài vào việc nhỏ) không?”

“Cũng không có gì,lúc nãy em nấu cơm cho anh ăn, cũng chỉ có một mình em làm, bây giờđến lượt anh rửa chén, thật ra rất tốt mà.” Triển Thiểu Huy ngẩngđầu lên, khuôn mặt dưới ánh đèn càng thêm sáng ngời, anh khẽ nhếchmôi lên, “Cảm thấy rất ấm áp.”

Cố Hạ đi vào phòngbếp vốn rất nhỏ, ôm lấy eo của anh từ sau lưng anh, gò má áp sátvào tấm lưng rắn chắn của anh, không hề nói gì, dường như chỉ chăm chúôm lấy thứ mình muốn.

“Aizz, em ôm như vậylàm sao anh rửa chén được? Không thì em chờ lát nữa anh rửa xong sẽchuẩn bị thật tốt để em ôm.”

Cố Hạ không nói gì.

“Có phải chỗ nào đócủa em đói bụng, muốn anh cho em ăn không?”

“Suốt ngày nghĩ đếnmấy thứ này.” Cố Hạ nói nhỏ, buông lỏng tay ra, “Rửa nhanh đi, rửaxong sớm một chút còn đi tắm rửa.”

Phòng trọ tuy nhỏnhưng bên trong cũng có một cái giường, sau khi tắt đèn Cố Hạ nằm coro trong vòng tay anh, nghe nhịp thở đều đều của anh, cảm thấy hiệntại thật bình an, cô nói: “Em đã quyết định ở lại đây làm việc,phòng trọ này quá nhỏ, phải đổi lại thôi.”

Triển Thiểu Huy từ từnhắm hai mắt lại nhưng vẫn chưa ngủ, trong bóng đêm có thể nghe thấygiọng nói vui sướng của anh, “Nếu như em không muốn chuyển đến cănbiệt thự ven hồ kia của anh thì anh tìm cho em một căn hộ khác.”

“Được” Cố Hạ nhắm haimắt lại ồm ồm trả lời anh.

Triển Thiểu Huy mởmắt ra, điều này xem như Cố Hạ đã đồng ý ở cùng với anh, trong bóngtối Cố Hạ không nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của anh, chỉ nghe anhnói: “Chỗ anh ở có rất nhiều xe, hay là em chọn một chiếc, khi nàoanh không rảnh đón em thì em tự lái xe về, đi đường cẩn thận mộtchút.”

“Được”

Anh một tấc lại tiếnthêm một thước nói: “Chúng ta quyết định sinh một đứa con đi.”

Mấy ngày hôm trước dìcả của Cố Hạ lại đến, Triển Thiểu Huy rất thất vọng, từ sau đêm ởbãi tắm, lúc hai người làm việc đó thì Cố Hạ luôn bắt anh phảidùng biện pháp, tuy Triển Thiểu Huy chưa chuẩn bị để làm ba nhưng lạihy vọng Cố Hạ sẽ mang thai con của anh, gửi gắm hy vọng một lần cóthể trúng thưởng, kết quả lại không thành công, tất nhiên là anh thấythất vọng.

Lúc này Cố Hạ cũngchưa nói gì, thật lâu sau mới trả lời anh, “Em không nghĩ sẽ làm mẹnhanh như vậy.”

“Anh biết rồi.” TriểnThiểu Huy cầm bàn tay của cô đang đặt trước ngực anh lên, hôn lên từngngón tay của cô, “Hạ Hạ, anh biết chuyện trước kia đã khiến cho emthất vọng, trong khoảng thời gian này, tuy mỗi ngày chúng ta đều ởcùng nhau, làm những chuyện thân mật nhất nhưng em vẫn luôn không thểthoải mái, không tin tưởng anh giống như trước kia nữa, cho nên em mớikhông muốn để anh tới đây, không muốn để cho anh tham dự vào cuộc sốngcủa em.”

Cố Hạ trở mình tronglồng ngực của anh, ngón tay sờ sờ bộ ngực của anh, “Em nguyện ý tintưởng anh thêm một lần nữa.”

Triển Thiểu Huy bật ratiếng cười trầm thấp, anh ôm cô càng chặt hơn, “Hạ Hạ, anh đã nghĩrồi, chúng ta quyết định đến cục dân chính làm giấy hôn thú đi, anhkhông muốn em không cảm thấy được chút cảm giác an toàn nào, về phíaba anh trong thời gian ngắn sợ không thể thuyết phục được, dạo gần đâyông ấy rất bướng bỉnh, dù sao chúng ta cũng không ở cùng với ông ấy,không bằng cứ tiền trảm hậu tấu, ông ấy cũng không có cách nào vớianh. Nhưng mà…”

Anh dừng lại mộtchút, “Hôn lễ không thể giống trống khua chiêng được, tốt nhất làphải giấu trong một thời gian ngắn, hay là chúng ta ra nước ngoài tổchức một hôn lễ nho nhỏ, thuận tiện du lịch tuần trăng mật luôn.”

Cố Hạ cười cười, côthật sự có thể cảm nhận được anh yêu cô cỡ nào, giờ khắc này cảmthấy vô cùng thỏa mãn, trong lòng như có một món chè ngọt lịm lantràn, vị ngọt chảy xuôi ra toàn thân, tất cả các bộ phận trên cơ thểđều ngọt ngào, cô tình nguyện để thời gian ngừng lại ngay thời khắcnày. Nhưng mà, có một số việc phải xử lý cho thật tốt, vui vẻ mộtlát, cô nói: “Không cần đâu, anh yêu em là được rồi, em cũng không muốnanh phải bất hòa với ba của mình, tiền trảm hậu tấu có vẻ như anhkhông tôn trọng ông ấy lắm. Em biết anh thật sự yêu em, em đã cảm thấyrất thỏa mãn rồi.”

“Nhưng…”

“Hơn nữa” Cố Hạ ngắtlời anh, “Anh cũng không hỏi xem em có đồng ý gả cho anh không mà,người nhà của em cũng không biết sự tồn tại của anh.”

Cô cười khanh khách,“Nói không chừng chưa hẳn ba mẹ em đã vừa mắt anh.”

“Em là cái đồ xấu xa,càng ngày càng kì cục.” Triển Thiểu Huy xoay người đè cô xuống, lấytay chọc ngừa cô, “Nói mau, nói xem em có muốn gả cho anh không?”

Cố Hạ nhột quá nằmdưới thân thể anh mà giãy giụa, liên tục cầu xin tha thứ, “Đừngmà…dừng tay…được rồi mà…”

Triển Thiểu Huy vẫntiếp tục, động tác tay cũng không ngừng lại, “Em nói mau, em có muốngả cho anh không?”

“Gả…thật sự muốngả…”

Triển Thiểu Huy ngừnglại, áp xuống lồng ngực phập phồng của cô, “Em muốn gả cho ai?”

“Gả cho Triển ThiểuHuy.” Tuy anh không làm nữa nhưng Cố Hạ vẫn cười thành tiếng.

Triển Thiểu Huy cắnvào ngực cô một cái, nghe thấy cô hít vào một hơi, vẫn không chịu thacho cô, “Nói tiếp, nghe được một chút rồi mới bỏ qua cho em.”

“Đừng chọc em nữa…”Cố Hạ ôm cổ anh, kéo khuôn mặt anh sát vào mình, ghé vào lỗ tai củaanh nói: “Cố Hạ muốn gả cho Triển Thiểu Huy, Cố Hạ yêu Triển ThiểuHuy.”

Triển Thiểu Huy cườithật to, cảm thấy mĩ mãn hôn hôn lên miệng cô, “Thật là ngoan.”

Nói xong vén váy ngủcủa cô lên, trực tiếp di chuyển trên da thịt bóng loáng vùng ngực củacô, đè nặng lên người cô, phun ra hơi thở nóng rực bên tai cô, “Đã yêuanh như vậy thì chúng ta hãy tiếp xúc thân mật thêm một chút đi.”

Triển Thiểu Huy hôn lênmôi cô, rất tình tứ mà hôn cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng củacô, chơi đùa cùng đầu lưỡi của cô, anh nhanh chóng cởi bỏ chướng ngạivật trên người cả hai, tách chân của cô quấn quanh hông mình, “Hạ Hạ,anh rất yêu em, quấn lấy anh, quấn chặt một chút.”

Xuất phát từ dụcvọng đang nhen nhóm, cô quấn chặt ấy anh, thật giống như không thểtách rời, Triển Thiểu Huy hôn cô, từ gò má xuống bụng, mỗi một tấcda thịt đều dùng môi của mình ủi qua, vật dưới bụng đặt trước lốivào của cô, không ngừng dụ dỗ cô, đến khi chỗ đó của cô đã ướt đẫm,anh mới phát ra tiếng cười trầm thấp bên tai cô, “Nói mau, em muốn anhtiến vào em, nói em vĩnh viễn yêu anh.”

Cố Hạ đã bị anh giàyvò đến mức phải vặn vẹo thân thể dưới người anh, sắc mặt ửng hồng,phát ra tiếng rầm rì, lần nào cũng vậy, anh nhất định phải khiêukhích cô đến khi cô chịu không được mới thôi, chân của cô không ngừngdùng sức kéo thân thể của anh lại gần thân thể mình, nhưng mà khôngthể làm nên chuyện gì, Cố Hạ khép hờ mắt, giọng nói yêu kiều mêhoặc, “Cho em, em muốn anh, vĩnh viễn yêu anh.”

Triển Thiểu Huy rấtthỏa mãn, đem chính mình từng chút từng chút một vùi vào cơ thể cô,cắn lỗ tai của cô, “Anh cũng yêu em…”

Nói xong đâm vào thậtsâu, nghe thấy cô la lên một cách kiều mị, trong lòng chỉ còn cảmgiác thỏa mãn.

Đến khi tất cả bìnhyên trở lại thì đã là rạng sáng, Cố Hạ dán chặt vào lồng ngựccủa anh, nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, nhắm mắt lại không cònchút sức, giọng nói rất nhỏ, “Có cơ hội thì hãy cùng em về quê thămba mẹ của em là em đã thấy đủ rồi. Kết hôn chỉ là hình thức, em cóthể đợi.”

“Được, anh sẽ về nhàcùng em.” Triển Thiểu Huy đong đưa ngón tay, bổ sung thêm một câu, “Haylà cuối tuần này chúng ta về đi.”

Cuối tuần về nhàđương nhiên là không ổn, phải sắp xếp ổn thỏa tất cả mới xuất phátđược. Tuy trước mắt sếp của Cố Hạ không ép buộc gì cô nhưng nếu CốHạ muốn nghỉ đông cũng phải xin phép sớm, trước mắt Triển Thiểu Huykhông có việc gì quan trọng nên anh có thể tự xử lý được, vơ vét vềkhông ít quà tặng, đặt vé máy bay về quê của Cố Hạ, ở bên ấy TriểnThiểu Huy đã sắp xếp người, lái xe đưa thẳng Cố Hạ về nhà.

Trên đường đi Cố Hạngứa tay nên muốn mình tự lái xe, Triển Thiểu Huy ngồi kế bên chỉđạo cô, Cố Hạ biết kĩ thuật của mình khá yếu nên không dám tăngtốc, vì vậy cỗ xe đi cả trăm mét trong vòng ba bốn giây lại có tốcđộ như rùa bò, hơn nữa tốc độ lại lúc nhanh lúc chậm, không có chútổn định nào.

Triển Thiểu Huy cảmthấy Cố Hạ lái xe kiểu này thì không thể giỏi một cách nhanh chóngđược, ở trong thành phố vào giờ làm việc nhất định sẽ đụng chếtngười, trong lòng thì nghĩ vậy chứ nói ra không chừng sẽ đả kích cô,“Em lái rất tốt, chậm một chút sẽ an toàn hơn.”

Cố Hạ dương dương tựđắc, “Đúng vậy nha, an toàn là trên hết, có tình huống đột ngột nàocũng phản ứng kịp.”

Triển Thiểu Huy cònmang theo hai trợ lí, không có ý định xuất hiện trước mặt ba mẹ củaCố Hạ nên sắp xếp cho dừng chân ở khách sạn, chủ yếu là để phòngngừa có việc gì gấp cần giải quyết, lúc này hai trợ lý đang lái xetheo sát đằng sau, bị tốc độ quá chậm này làm cho nhức đầu, ngườilái xe một tay vừa cầm thuốc hút vừa nói: “Sức chịu đựng của ôngchủ thật tốt, tốc độ này mà cũng có thể chịu được, anh xem…” Anh tachỉ hai ba chiếc xe tải chạy song song, “Mấy chiếc xe tải này vẫn luônbò theo chúng ta.”

Một đường từ nộithành chạy vào thị trấn, lái xe đi thì chỉ mất một tiếng, Cố Hạlại kéo dài thành hai tiếng, xe vừa chạy đến khu xóm nhỏ thì đãnhìn thấy bóng dáng kiễng chân mong ngóng của mẹ, ngừng xe dưới lầu,Cố Hạ chui ra khỏi xe, chợt nghe thấy mẹ oán giận nói: “Mẹ đã ra đâyngóng các con nhiều lần rồi, lúc nãy thì gọi điện nói đang trênđường đi, đợi lâu như vậy còn chưa tới nơi, ba mẹ lo lắng muốn chết.”

Cố Hạ cười ha ha vàitiếng, ngại nên không dám nói tại mình lái quá chậm, “Trên đường đicó ngừng lại một chút, ngắm nghía vài thứ rồi mới tới.”

Triển Thiểu Huy đứngbên cạnh cô đánh tiếng chào hỏi, “Chào bác gái.”

Mẹ Cố cười đánh giácon rể, nhanh chóng mời bọn họ lên lầu, Triển Thiểu Huy cùng Cố Hạra sau thùng xe lấy túi lớn túi nhỏ ra, mẹ Cố cười tủm tỉm: “Vềnhà là tốt rồi, còn xách nhiều thứ như vậy về làm gì…”