Trộm Sói

Chương 24



Đối với mùi củahắn, nàng đã rất quen thuộc, không có kháng cự, bởi vì kháng cự cũng vôdụng, ban ngày bọn họ cứ việc đối chọi gay gắt, nhưng đến ban đêm, tấtcả tranh chấp dừng lại, hắn tìm lấy nụ hôn, mạnh mẽ vây quanh, mà nàngchỉ có thể ngoan ngoãn chìu chuộng, bởi vì nàng cũng tìm lấy vòng ngựcấm áp, đến nổi thể xác và tinh thần lạnh băng của nàng bị nóng lên.

Có lẽ chính là bởi vì như thế, cho nên nàng do dự. Hắn . . . . . . Có nghĩ tới cưới nàng làm vợ không? Hắn đối với nàng, rốt cuộc là chân tình hay vẫn … chính là một hồi giao dịch?

Khi hắn biết được có người cầu hôn nàng, không biết sẽ phản ứng thế nào? Là nghe như không nghe thấy?Hay là giận dữ? Sau đó đem nàng vây ở trong lòng, tựa như mỗi một lần,mạnh mẽ công khai tỏ ý, nàng là của hắn.

Nghĩ đến đây, mặt nàng ửng đỏ, trong lòng lại dâng lên chờ mong. . . . . .

Nàng quyết định đến hỏi hỏi xem ý tứ của Trộm Sói, bởi vì nàng muốn xác định tấm lòng chân thật của hắn.

Nàng đi vào phòng nha sai, bên trong đang có vài quan sai canh gác, bọn họđang tán gẫu, tiếng nói không lớn, không nhỏ, vừa vặn để cho nàng cònchưa vào cửa nghe được rõ ràng.

"Trộm Sói này cũng quá kiêu ngạođi chứ, đi sòng bạc thì thôi, thế nhưng còn ngang nhiên chạy đến Thanhlâu hưởng diễm phúc". Mộ Dung Tử dừng lại bước, đứng ở ngoài cửa khôngđi vào, lời này làm cho nàng kinh ngạc.

"Hắn đi Thanh lâu?"

"Đúng vậy, cũng là Nguyệt Hoa phường, Minh Nguyệt Lâu".

Những người khác ồ lên, mở to mắt. Nói đến Nguyệt Hoa phường, ánh mắt mọingười so với mặt trời vẫn sáng rực hơn, bởi vì một tháng trước đây,Nguyệt Hoa phường có một vị cô nương gọi Minh Nguyệt vừa đến, tạo thànhnáo động không nhỏ, mà vị Minh Nguyệt cô nương xinh đẹp nghiêng nướcnghiêng thành, rất tài hoa, không đến một tháng, đã trở thành hoa khôicủa Nguyệt Hoa phường.

Bao nhiêu công tử muốn gặp Minh Nguyệt cônương, còn phải xem nàng có nguyện ý hay không, chỉ có nàng gật đầu,người ngoài mới có thể tiến vào Minh Nguyệt Lâu của nàng, cùng nàng ởchung phòng chuyện trò.

"Tên kia gặp được Minh Nguyệt? Còn được mời vào Minh Nguyệt Lâu?"

"Đúng vậy, nói chính xác là, nếu trong lúc vô ý ta không tận mắt thấy hắn đivào Minh Nguyệt Lâu, đánh chết ta, cũng không tin được, gần đây cũngkhông thấy bóng dáng hắn, còn không phải bởi vì mỗi ngày chạy đến Nguyệt Hoa phường, thật khiến cho người ta tức giận! Tối hôm qua hắn không trở về, khẳng định là ngủ trong êm ái trắng đêm không về, thật sự không cam lòng".

Nghe như thế, trái tim Mộ Dung Tử như chìm xuống, ngựcnhư bị một tảng đá đè nặng, nàng im lặng rời đi, cỡi ngựa đi thẳng đếnNguyệt Hoa phường.

Đèn mới lên rực rỡ, trước cửa thanh lâu rấtđông khách, nhất là số một, số hai của Nguyệt Hoa phường, có đóa xinhđẹp Minh Nguyệt này, khách các nơi càng đổ xô đến, đông như trẩy hội.

Bọn công tử chờ gặp mặt Minh Nguyệt, tất cả cùng vươn cổ chờ đợi, hy vọngmay mắn có thể đi vào Minh Nguyệt Lâu, cùng kiều nữ bí mật gặp mặt mộtlần.

Tuy nói có tiền là đại gia, có vàng, bạc là con rễ, nhưng nếu đối phương là nữ khách, liền được đắn đo, cân nhắc.

"Ai da, ….. vị cô nương này, ngươi không thể xông loạn vào!". Tú bà Từ QuýNương Nguyệt Hoa phường vội vàng ngăn cản Mộ Dung Tử xông tới. "Nơi nàylà nơi nam nhân đến, ngươi là tiểu thư khuê các, không thể tới nha".

Mộ Dung Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Quý Nương."Ta đến tìm một người".

"Ngươi muốn tìm ai a?"

"Trộm Sói".

Vẻ mặt Từ Quý Nương tỉnh ngộ."Té ra là muốn tìm sói gia, ai nha, sói gia không có tới nha".

Mộ Dung Tử lạnh lùng liếc nàng ta một cái. "Ta biết hắn ở chỗ MinhNguyệt". Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên! Phải biết rằng ngay cảquan lớn quý hiển đều khó được gặp mặt Minh Nguyệt, nếu Trộm Sói thực ởMinh Nguyệt Lâu, mọi người đúng là hết sức không phục, còn có thể lớntiếng kháng nghị a.

Từ quý nương cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài mặt giả bộ bị oan uổng.

"Cái kia càng không thể có, Minh Nguyệt chúng ta chọn người gặp mặt, thựcnghiêm ngặt thế nào, ngay cả Huyện đại nhân muốn gặp mặt Minh Nguyệt một lần cũng không dễ dàng, cô nương đừng nói lung tung nha, muốn tìm người mời đi nơi khác, chúng ta còn muốn buôn bán".

Mộ Dung Tử rấthiểu, Từ Quý Nương là người như thế, gặp người nói tiếng người, gặp quỷnói chuyện ma quỷ, đương nhiên sẽ không đem tình hình thực tế nói chonàng biết, vì thế nàng liền sửa miệng.

"Tốt, ta muốn gặp Minh Nguyệt".

"Muốn gặp Minh Nguyệt? Kia càng không thể, ngươi nhìn chúng ta này, tất cảcông tử, đại gia đều muốn gặp Minh Nguyệt, Minh Nguyệt không phải muốngặp là được nha, chiếu theo trình tự đến".

Mộ Dung Tử từ tay áo, lấy ra một thỏi vàng. "Như vậy có đủ hay không?"

"Ai nha cô nương, đây không phải là vấn đề có đủ hay không, từng đại gia này đều có thể đưa ra vàng".

Các nam nhân khác cũng liên tục gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, muốn vàng cóvàng, muốn người có người, lúc này đang thi đấu, so sức chịu đựng, nghịlực và vận may.

Mộ Dung Tử thu lại thỏi vàng, lạnh nhạt nói: "Được rồi, ta đi".

Nàng xoay người giống như phải rời khỏi, phía sau, Từ Quý Nương lúc này mớivụng trộm nhẹ nhàng thở ra. Mộ Dung Tử chính là đi tới cửa lớn, độtnhiên nhẹ nhàng nhảy lên, lướt qua người Từ Quý Nương và những ngườiliên can tạo thành bức tường người, trực tiếp nhảy tới trên bậc thanglầu hai, Từ Quý Nương sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai.

"Mau ngăn nàng lại, ngăn nàng lại!"

Bọn người hộ viện Nguyệt Hoa phường, có ý đồ cản nàng lại, nhưng vừa tiếnlên đã bị Mộ Dung Tử đánh bay trở về, làm bọn hộ viện ở phía sau đangtiến lên giống như quân bài ngã chổng vó.

Nàng bắt lấy một thanh lâu cô nương, lạnh giọng hỏi: "Minh Nguyệt Lâu ở đâu?"

"Ta không biết a!" Tiểu cô nương sợ tới mức run giọng liên tục.

Nàng run tay một cái, thân kiếm ra khỏi vỏ một đoạn, ánh sáng thân kiếm lóelên làm cô nương kia sợ tới mức hít vào một hơi lạnh.

"Nói mau!"

Cô nương vội vàng dùng tay chỉ vào phía sau. "Chỗ đó, có một thông đạo, đi qua cái cầu chính là. . . . . ."

Mộ Dung Tử lập tức buông nàng ra, nhắm hướng cô nương kia nói, chạy đi.

Minh Nguyệt là hoakhôi Nguyệt Hoa phường, có được sân riêng, so với cô nương bình thườngtự nhiên càng rộng hơn, cũng càng hoa lệ hơn.

Nàng chạy thậtnhanh vào phía trong viện, không một người nào, không một hộ viện nàongăn cản được nàng, bọn hộ viện bình thường chỉ có thể ngăn cản bọn lưumanh ở địa phương, gặp phải tay có võ công như nàng, cũng chỉ có bị đánh hoặc bị đá xuống dòng nước. Lướt qua khúc cầu và ngọn núi giả có nướcchảy róc rách, nàng bước lên bậc thềm đá vũ hoa (loại đá có màu sắc sặcsỡ), xuyên qua cổng vòm phía sau, một ngôi lầu lịch sự, tao nhã đập vàomắt, nàng đẩy cánh cửa điêu khắc tinh xảo ra, trực tiếp đi qua phòngkhách, tiến vào trong phòng, quả nhiên bên chiếc gối thêu hoa đã nhìnthấy Trộm Sói, hắn đang nằm trên giường ngáy o o.

Quần áo hắn không chỉnh tề, không đắp chăn, nửa người trên cởi trần, mà nữ nhân hầu hạ một bên cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Nữ nhân kia, quả thực rất xinh đẹp, quyến rũ, mềm mại như một đóa mẫu đơndiễm lệ. Nữ nhân đứng lên, mắt đẹp đánh giá nàng, đã có chút kinh ngạc.

"Xin hỏi cô nương. . . . . ."

Mộ Dung Tử trực tiếp hỏi: "Hắn ở chỗ này qua đêm?"

Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Trộm Sói đang ngủ sâu, gật đầu nói: "Đúng vậy".

Mộ Dung Tử siết chặt nắm tay, gương mặt lạnh lùng, cố cắn răng, trừng mắtnhìn Trộm Sói trên giường ngáy o o, rồi nhìn nữ nhân một mình chăm sóchắn, người sáng suốt cũng đều hiểu được, quan hệ của bọn họ vô cùngkhông tầm thường.

Chờ mong trong lòng vụn vỡ, cuối cùng, trong ánh mắt nàng trở nên lạnh giá.

Minh Nguyệt quan sát nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng trước mắt, trong lòng khẽđộng. "Tiểu nữ là Minh Nguyệt, xin cô nương chỉ bảo. . . . . ."

"Ta hiểu được". Mộ Dung Tử bỏ lại những lời này phía sau lưng, ngay cả hứng thú giới thiệu mình với đối phương cũng không có, lập tức đi ra ngoàiphòng, vừa vặn nhìn thấy Từ Quý Nương và bọn hộ viện thanh lâu thở hồnghộc, đuổi theo phía sau.

Từ Quý Nương vừa thấy Mộ Dung Tử từtrong phòng Minh Nguyệt đi ra, liền biết lần này thảm rồi, sói gia đãdặn dò rõ ràng không cho bất luận kẻ nào vào.

"Cô nương, ngươi!"

"Không cần phải nói, ta lập tức rời đi". Nàng lướt qua Từ Quý Nương và mọingười, lúc mọi người đang kinh ngạc, nàng cũng không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.

Từ quý nương vội vàng kéo Minh Nguyệt tới, hỏi: "Sói gia thức dậy chưa?"

Minh Nguyệt cười quyến rũ một tiếng."Yên tâm đi, hắn uống rượu, theo ta thấy đến ngày mai mới có thể tỉnh lại".

Từ Quý Nương trái tim treo lơ lững, lúc này mới buông xuống, vỗ vỗ ngực."May mắn sói gia không tỉnh, bằng không trách tội, lão nương ta đây đảmđương không nổi nha".

"Quý nương, đây là có chuyện gì?"

Từ quý nương vung chiếc khăn trên tay lên. "Ai biết được, nữ nhân này vừađến đã tìm người, ta còn tưởng vị ấy là đại gia trong nhà, tìm tới cửalý luận, kết quả vừa nghe là muốn tìm sói gia, ta đương nhiên không nóicho nàng biết, nàng lại xông tới, kỳ quái, nữ nhân này cũng thật hunghãn, đem toàn bộ người của ta đánh cho nằm bò càn trên đất". Nói xongquay sang những người khác."Không có việc gì, không có việc gì, đi làmviệc đi, đi một chút đi".

Sau khi đuổi mọi người, Từ Quý Nương mới dặn dò Minh Nguyệt vài câu, người cũng tức tốc rời đi.

Bây giờ, nàng sẽ không còn do dự. Sau khi rời khỏi Nguyệt Hoa phường, MộDung Tử hạ quyết tâm, đi vào Hạng phủ, nói cho đại nhân biết quyết địnhcủa nàng.

"Ngươi đáp ứng?" Tuần phủ đại nhân vẻ mặt ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Tử nhi sẽ suy xét vài ngày, không ngờ nàng đi xong rồiquay lại, cho hắn câu trả lời chắc chắn.

"Đúng vậy". Nàng ngẩng lên mặt, trút bỏ do dự, đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, kiên định nói: "Ta nguyện ý".

Tuần phủ đại nhân đang nhìn vào mắt nàng, không thấy tia do dự như lúctrước, hứng thú nhướng mày suy nghĩ, chuyện gì làm cho nàng thay đổithái độ trước sau, một trời một vực?

"Là nguyên nhân gì, làm cho ngươi đáp ứng nhanh như vậy?"

Mộ Dung Tử trong lòng đau xót, vừa nghĩ tới Trộm Sói lưu luyến thanh lâu,cùng hưởng đêm xuân với Minh Nguyệt, lòng của nàng càng thêm cứng rắn,khôi phục lại như trước kia, cô độc, lạnh lùng. "Thuộc hạ đã nghĩ thôngsuốt, đại nhân nói đúng, Bạch trang chủ là một đối tượng khó tìm được,nhất định sẽ đối xử tử tế với Tử nhi, gả cho hắn, là may mắn của Tửnhi".

Tuần phủ đại nhân đương nhiên không tin lời nói của nàng, bất quá nàng có thể đáp ứng, chính là hợp ý hắn.

"Không hổ là Tử nhi của ta, một khi đã như vậy, bản quan sẽ trả lời cho Bạchtrang chủ, nói cho hắn mang sính lễ đến, chọn ngày hoàng đạo……….."

"Không cần phiền toái, thuộc hạ tức khắc khởi hành, đi Thiết kiếm sơn trang trước".

"Nhanh như vậy?"

"Đưa sính lễ, tốn thời gian, thuộc hạ chỉ hy vọng mọi việc hết sức giảnđơn". Thật ra, nàng là muốn sớm rời người này đi, làm cho mình hết hyvọng, cũng không cần gặp lại nam nhân thật đáng giận kia, nàng cần phảichặt đứt hoàn toàn gút mắc với Trộm Sói, không còn muốn triền miên gắnkết.

Tuần phủ đại nhân gật đầu. "Tốt, nếu ngươi nguyện ý, bảnquan đồng ý theo ngươi, dù sao ngươi cũng là ái tướng của bản quan, tiệc mừng cũng không thể qua loa, bản quan sẽ không để ngươi ủy khuất, mấyngày nữa, bản quan sẽ tới Sơn trang họp bàn chi tiết với Bạch trangchủ".

"Cám ơn đại nhân".

"Đi thôi".

Mộ Dung Tử dậpđầu từ biệt đại nhân, đứng lên, đôi mắt đẹp nhìn đại nhân, lưu luyếnkhông nở chia tay, cuối cùng, nàng nén lại đau thương vào lòng, từbiệt Hạng Thiếu Hoài.

Tiễn Mộ Dung Tử đi rồi, phía sau rèm cửa,Vinh Ứng và Ôn sư gia, mới từ bên trong đi ra. Vừa rồi đại nhân cùng MộDung Tử nói chuyện, bọn họ nghe toàn bộ không bỏ sót một chữ nào.

Vinh Ứng tò mò hỏi: "Không thể tưởng được Mộ Dung cô nương nhanh như vậy đáp ứng, đại nhân, như vậy được không? nàng chẳng hay biết gì?"

"Diễn trò phải diễn cho giống mới có thể buộc con sói giảo hoạt, ngang ngược, ngoan ngoãn phục tùng". Hạng Thiếu Hoài sở dĩ muốn Tử nhi gả cho BạchThiệu Đông, thật ra là có dụng ý khác.

Trộm Sói mặt ngoài quy hàng hắn nhưng thực tế vẫn làm theo ý mình, căn bản không có để Tuần phủ đại nhân hắn vào mắt.

"Nếu không thể thu phục con sói này, về sau bản quan còn có thể thu phục dân chúng sao? Con sói này nghĩ rằng bản quan không làm gì được hắn, bảnquan cũng muốn nhìn xem, hắn có bao nhiêu năng lực".

Hạng ThiếuHoài mỉm cười vừa lòng, cho rằng kế này tuyệt đối không có sơ hở, conngươi thâm trầm nhìn chằm chằm Ôn sư gia, nhìn hắn vừa phe phẩy quạtlông, vừa lắc đầu, dường như đối này kế sách từ chối cho ý kiến.