Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 133: Ngàn năm kêu gọi



Giọng nói của Vô Ức trong veo như thủy tinh, e rằng thế gian hiếm có, Mộc Ly không chỉ say mê, cái gọi là, rượu không say, người tự say!

Đình được xây bằng gỗ, nằm ở hướng Tây, phía sau màn hoa rơi lã tả, trông rất mới mẻ độc đáo có vẻ mới xây cách đây không lâu. Mộc Ly rời khỏi ghế trụ bằng gỗ, nhìn hoa bay tán loạn, tâm trạng vô cùng thoải mái. Trước đó bởi vì Vũ Tiêu Nhiên mà có chút không vui, hiện tại e rằng sớm đã ném nó lên chín tầng mây rồi.

"Ly Ly, trà đến đây." Gọi to một tiếng, người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước, không thể tưởng được giọng nói như nước chảy mây trôi kia bay trong gió lại giống như đến từ ngàn dặm xa xôi, dường như nghe không được rõ ràng...

Toàn thân Mộc Ly chấn động, một tiếng Ly Ly kia như xuyên qua trái tim nàng, tựa như lời gọi của người nào đó đến từ ngàn năm sau, tim bắt đầu đau âm ỉ. Ngàn năm sau, có một người đã từng gọi nàng thân mật như vậy, có một người cũng đã từng gọi nàng từng tiếng từng tiếng như thế. . . . . .

Ly Ly, không cho phép tè ra quần, tè ra quần sẽ không đẹp. . . . . .

Ly Ly không khóc, mẹ hát cho con nghe. . . . . .

Ly Ly, ngoan. . . Không có ba, mẹ cũng sẽ yêu thương con. . . . . .

Ly Ly, mẹ yêu con lắm, mẹ vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi con. . . . . .

Ly Ly, mẹ đi mua kem con thích ăn nhất. . . . . .

Ly Ly. . . Ly Ly. . . . . .

Từng tiếng gọi liên tiếp xuất phát từ nơi đó, nhưng ai đã kêu Ly Ly thế? Tại sao nàng bắt đầu không nhìn thấy rõ cảnh tượng ở trước mắt rồi?

Là ai đã dùng lời nói ngọt ngào sau đó lại kiếm cớ tàn nhẫn vứt bỏ nàng? Là người mẹ luôn xuất hiện ở trong mơ của nàng sao?

À không. . . Nàng nhìn không rõ, nàng thật sự không thấy rõ. . . . . .

Nước mắt trong suốt chảy bừa bãi trên mặt, đôi mắt lưu ly vốn sáng chói, giờ phút này tất cả chỉ còn lại sự bi thương. Cho dù có mạnh mẽ, nhưng nàng cũng chỉ là một đứa bé bị người ta vứt bỏ. Cho dù có lợi hại, nàng vẫn không thể tìm thấy lối ra khỏi nỗi ám ảnh bị người ta vứt bỏ. . . . . .

Thắt lưng căng thẳng, tiếp theo rơi vào một lồng ngực ấm áp, Vô Ức ôm nàng thật chặt, dường như muốn hòa tan nàng vào trong xương tủy của mình, mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi. Mộc Ly ôm ngược lại hắn, tựa như một lữ khách hành tẩu trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được ốc đảo.