Trói Buộc Trái Tim: Xin Hãy Yêu Anh!

Chương 104: Đồng Ý.



Vài ngày sau…

Những ngày gần đây, khi nào Tư Khuynh đi học về hoặc được nghỉ học, Ngôn Thần lại tranh thủ đưa thằng bé tới chỗ của Dương sư phụ. Không hiểu sao ông ấy cảm thấy rất thích Tư Khuynh, thằng bé rất giống Ngôn Thần hồi nhỏ nhưng có vẻ tinh nghịch hơn.

Diệp Hoan cũng không cần lo lắng về con trai mình nên cô có nhiều thời gian hơn dành cho công việc ở công ty. Việc làm thuận lợi, số tiền mà cô kiếm được hàng tháng cũng đủ để nuôi gia đình 5 người. Nhưng Tư Khuynh muốn gần gũi với Dương sư phụ, muốn được sống chung một nhà với tất cả mọi người nên Diệp Hoan cũng muốn chiều theo ý thằng bé.

Hôm nay, Ngôn Tư Khuynh sau khi được Ngôn Thần đón từ trường mẫu giáo, thằng bé đã được đưa tới biệt thự của Dương Tiễn.

"Dương gia gia…"

Vừa đặt chân xuống xe ô tô, Tư Khuynh đã nhìn thấy Dương sư phụ đứng ở trước cửa biệt thự đợi thằng bé. Thằng bé thích chí chạy tới đó, ngay lập tức được Dương sư phụ bế bổng lên cao.

"Tiểu Tư Khuynh của ông mới đi học về đó à?"

"Vâng ạ. Vừa tan học là ba cháu tới đón cháu, đưa cháu tới thăm ông đó."

"Haha, Tư Khuynh của ông ngoan quá! Để ông bế cháu vào nhà, ông có cái này muốn đưa cho cháu."

Ngôn Thần đi phía sau lưng Dương sư phụ và Ngôn Tư Khuynh, chưa bao giờ anh thấy Dương sư phụ vui vẻ đến vậy. Nhìn hai ông cháu họ cười nói với nhau, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cảm giác về một gia đình ấm áp khiến anh nhớ lại trước đây. Lúc đó anh cũng bằng tuổi của Tư Khuynh, ngày nào cũng vây quanh nghĩa phụ, đòi đủ thứ quà trên đời.

Trong lúc anh đang mải ngẫm nghĩ về ngày xưa thì đột nhiên Âu Dương Vũ Thiên xuất hiện, anh ta ăn mặc bảnh bao hơn mọi khi, mùi nước hoa bốc lên nồng nặc. Ngôn Thần khó chịu che mũi lại, anh nhăn mặt nói:

"Âu Dương Vũ Thiên, cậu xịt nhiều nước hoa như vậy là muốn hại chết tôi đó à?"

Âu Dương Vũ Thiên giơ hai cánh tay lên, đưa mũi lại gần ngửi thử. Mùi nước hoa này thơm mà, sao Ngôn Thần lại thấy khó chịu nhỉ?

"Tôi thấy bình thường mà, có ghê lắm đâu?"

"Thôi bỏ đi… Mà cậu định đi đâu vậy?"

"À, tôi tính đi hẹn hò với Yên Chi. Mới mua được hai vé xem phim, tôi muốn gần gũi cô ấy hơn nên mới tích cực đi hẹn hò đấy."

Âu Dương Vũ Thiên thích thú giơ hai vé xem phim lên trước mặt Ngôn Thần. Nói tới hẹn hò, nó lại khiến anh nhớ đến Diệp Hoan. Từ lúc gặp lại cô tới giờ, số lần gặp mặt nhau, ở cạnh nhau của hai người họ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Diệp Hoan thì bận việc ở công ty, còn Ngôn Thần thì bận chuyện của Dương sư phụ giao phó, hai người họ cứ quần quật lao vào công việc mà quên mất nên dành thời gian riêng cho nhau.

"Mà dạo này tôi không thấy Ninh Nhã Ân đâu cả, cậu có biết cô ấy đi đâu không?"

Âu Dương Vũ Thiên bỗng dưng hỏi về Ninh Nhã Ân, nếu anh ta không hỏi thì Ngôn Thần cũng không để ý đến chuyện này.

Nhắc mới nhớ, kể từ hôm nọ tới nay, Ninh Nhã Ân như hoàn toàn biến mất. Cô ấy không về biệt thự, cũng không nghe máy nên chẳng biết cô ấy đi đâu cả. Gia đình của Ninh Nhã Ân thì đang định cư ở nước ngoài, lý do cô ấy ở lại biệt thự của Dương Tiễn cũng là vì muốn chăm sóc cho Ngôn Thần.

Nhưng bây giờ không nói lời nào mà đã biến mất, không phải Ninh Nhã Ân sẽ làm gì đó dại đột chứ?

"Không, tôi không biết." Ngôn Thần lắc đầu.

"Ồ, vậy thì hơi kỳ lạ đấy. Mà thôi… tôi phải đi đây, để bạn gái đợi lâu là không ga lăng chút nào!"

Nói rồi, Âu Dương Vũ Thiên đưa tay vuốt tóc, chạy thẳng ra ngoài sân rồi lái xe rời đi. Con người lúc sống trong tình yêu, kể cả đàn ông hay phụ nữ đều cảm thấy những giây phút đó là tuyệt vời nhất trong cuộc đời của mình.

Âu Dương Vũ Thiên đang tận hưởng những giây phút tuyệt vời đó nên việc anh ta hành động kì lạ cũng không thể trách được.

Ở bên trong biệt thự.

Dương sư phụ bế Tư Khuynh vào phòng của mình, đem mấy món đồ chơi mới mà trẻ con tầm tuổi Tư Khuynh hay chơi đưa cho thằng bé. Ông ấy đã mua tất cả chỗ đó, vì ông ấy nghĩ rằng thằng bé sẽ rất vui khi nhận được quà.

"Tiểu Tư Khuynh của ông có thích mấy món đồ này không?"



"Dạ thích, thích lắm ạ!"

Tư Khuynh cầm đồ chơi trên tay, khuôn miệng nhỏ nhắn nở một nụ cười đáng yêu. Dương sư phụ bị sự đáng yêu đó dụ dỗ, ông không kìm được mà đưa tay xoa đầu thằng bé.

"Nếu cháu thích thì sau này tới đây ở với ông, ngày nào ông cũng mua đồ chơi cho cháu. Cháu thích cái gì, chỉ cần ông có thể thì ông sẽ mua hết cho cháu."

"Cháu cảm ơn ông."

Gương mặt của Tư Khuynh đang từ trạng thái vui vẻ lại bỗng dưng chuyển sang buồn bã khi Dương sư phụ vừa dứt lời. Thằng bé cúi đầu xuống, tuy không nói gì cả nhưng biểu hiện lại thể hiện rõ sự không vui. Dương sư phụ lo lắng vội hỏi thằng bé:

"Cháu sao thế Tư Khuynh?"

"Dạ không có gì… chỉ là cháu có một chuyện muốn nói mà không dám nói với ông."

"Trời ạ, có chuyện cháu cứ nói đi, ông sẽ đáp ứng cháu."

Dương sư phụ không biết chuyện mà Tư Khuynh định nói là chuyện gì nhưng lại gật đầu bừa. Sau đó, Ngôn Tư Khuynh đã lên tiếng:

"Ông ơi, thật ra cháu cũng rất muốn tới đây ở với ông nhưng cháu muốn mẹ cháu ở cùng với cháu. Nếu không có mẹ, chắc là cháu sẽ không tới đây đâu ạ."

Dương sư phụ cũng không ngờ được chuyện Tư Khuynh định nói lại là chuyện này. Ông ấy bất ngờ im lặng trước lời nói của Tư Khuynh, không có ý định đồng ý nhưng cũng chẳng có ý định từ chối.

"Mẹ cháu là người rất tốt, ai trong công ty cũng thích mẹ cháu, vậy tại sao ông lại ghét mẹ cháu thế?" Ngôn Tư Khuynh tròn hai mắt nhìn Dương sư phụ.

Bắt gặp ánh mắt tủi thân ấy của Tư Khuynh, Dương sư phụ bèn thở dài:

"Không phải ta ghét mẹ cháu mà là… nhất thời chưa thể chấp nhận mẹ cháu."

"Vì sao ạ? Mẹ cháu làm gì sai khiến ông giận sao?"

"Không phải đâu nhóc con, chuyện của người lớn… cháu vẫn chưa hiểu được đâu."

Ngôn Tư Khuynh lại tiếp tục tỏ ra buồn bã, thằng bé để lại đồ chơi trên mặt bàn, nhảy xuống ghế rồi lững thững bước tới nhà vệ sinh.

"Cháu muốn đi vệ sinh một lát ạ."

"Ừm."

Sau khi Tư Khuynh rời đi, Dương sư phụ bắt đầu suy nghĩ. Ông ấy không biết trong thời gian qua mình đã quá khắt khe với Diệp Hoan và Ngôn Thần hay không nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút ân hận. Chia cắt một đứa trẻ với mẹ của nó chính là sự tra tấn dã man nhất. Dương sư phụ rất yêu quý Tư Khuynh, ông lại càng không muốn thằng bé phải buồn bã.

Nghĩ ngợi xong, Dương sư phụ liền bất ngờ đứng dậy, ông tiến về phía cửa phòng rồi mở cửa bước ra bên ngoài. Bước tới phòng khách, ông ấy bắt gặp Ngôn Thần đang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, mặt ngửa lên trần nhà, tay để lên trán, hai mắt nhắm lại trông có vẻ mệt mỏi.

"Ngôn Thần... "

Nghe thấy giọng của Dương sư phụ, Ngôn Thần liền bất giác ngồi thẳng dậy.

"Dương sư phụ."

Dương sư phụ lẳng lặng chắp tay đằng sau hông, quay mặt đi nói với anh:

"Đưa gia đình bên ngoại của Tư Khuynh về đây đi, dù gì sau này cũng trở thành người một nhà mà."

"Sư phụ, người vừa nói gì?"

Ngôn Thần không tin vào tai mình, có phải Dương sư phụ vừa đồng ý để anh đưa Diệp Hoan cùng mọi người tới đây ở không?



"Ta giao quyền quản lý cho con hết đấy, muốn đưa ai về thì đưa đi…"

Nói rồi, Dương sư phụ lại quay người rời đi. Ông ấy vẫn tỏ ra kiêu ngạo như trước nhưng chỉ cần ông ấy đồng ý để anh đưa Diệp Hoan về là được rồi.

Ngôn Thần mừng rỡ vội rời khỏi biệt thự, bước chân của anh rất vội vã, anh bây giờ chỉ muốn đưa Diệp Hoan về đây ngay lập tức.

[…]

Tối đó, sau khi Diệp Hoan trở về chung cư, cô còn chưa kịp lên tới phòng của mình thì đã nhìn thấy Ngôn Thần đứng chờ ở bên ngoài cổng.

"Ngôn Thần, sao chỉ có một mình anh? Tư Khuynh đâu?"

Ngôn Thần đang cho tay vào túi quần, đứng tựa người vào xe đợi Diệp Hoan, sau khi nghe thấy tiếng của cô thì anh liền đứng thẳng dậy. Ngay lập tức, anh lao tới chỗ cô nhanh như cơn gió, ôm chặt lấy cô trong sự vui sướng ngập tràn:

"Hoan Hoan, anh nhớ em, nhớ em tới mức muốn phát điên lên rồi…"

Diệp Hoan hơi bất ngờ với cái ôm này nhưng sau đó cô lại từ từ tận hưởng nó. Diệp Hoan đưa tay lên, vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, ngửi hương thơm trên người của anh khiến cô cảm thấy thật dễ chịu.

"Em cũng nhớ anh."

"Diệp Hoan, Dương sư phụ đã đồng ý để em tới biệt thự ở cùng rồi. Ngôn Hạ, Diệp Hiên và Yên Chi đã tới đó trước, chỉ còn mỗi mình em thôi đấy!"

Tin vui này tới thật đúng lúc, cả ngày hôm nay ở công ty làm việc, Diệp Hoan vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện này. Thật không ngờ khi trở về lại có thể nhận được một tin mừng như thế.

"Chúng ta mau trở về thôi, chắc mọi người đang đợi chúng ta đó!"

Ngôn Thần nắm tay Diệp Hoan, kéo cô vào xe rồi cả hai cùng nhau trở về biệt thự...

Trong lúc gia đình người ta đoàn tụ với nhau thì một mình Ninh Nhã Ân ở trong quán bar, lấy rượu làm bạn để quên đi sự đời.

Quán bar mà Ninh Nhã Ân đang ngồi vốn dĩ là nơi giới trẻ thường hay đặt chân tới. Ở đây thành phần nào cũng có, một cô gái xinh đẹp như Ninh Nhã Ân lại ở đây một mình, không tránh khỏi việc bị trêu ghẹo.

"Này cô em xinh đẹp, sao lại ngồi uống rượu một mình thế? Để anh đây uống cùng em có được không?"

Trong lúc Ninh Nhã Ân đang uống rượu ở quầy thì đột nhiên bị một tên nào đó tới làm phiền. Cô ta liếc mắt lườm tên đó, chửi thẳng mặt hắn rằng:

"Cút đi cho bà đây uống rượu."

"Người gì mà đanh đá thế? Cho anh làm quen chút không được sao?"

Tên đó vừa cười vừa đưa tay đụng chạm vào người Ninh Nhã Ân. Máu điên trong người Ninh Nhã Ân như bị sục sôi, cô ta đập mạnh cốc rượu xuống mặt bàn, gắt gỏng:

"Bà bảo cút đi cho bà uống rượu, không nghe thấy à?"

Bị Ninh Nhã Ân chửi thẳng mặt, cái tên kia cũng co rúm lại sợ sệt. Hắn bất mãn cầm cốc rượu rời đi, miệng lẩm bẩm:

"Đúng là bà cô điên."

Ninh Nhã Ân lại tiếp tục rót rượu đấy cốc, dốc thẳng cốc rượu đó vào miệng. Mọi hành động của Ninh Nhã Ân đã bị đám người của Nghiêm Diệt nhìn thấy, bọn chúng nhận ra Ninh Nhã Ân nên đã lập tức tiếp cận cô ấy.

"Ôi trời, đây không phải Ninh đại tiểu thư của Ninh Gia sao? Tại sao một cô gái xinh đẹp như cô lại ngồi đây uống rượu một mình thế này?"