Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 116



Lần này, Vượng Tài đột nhiên tạm thời dứt ra khỏi tiểu miêu nhà mình mà mò đến chờ ở gian phòng của Phó Diễm, hai mắt nó nhìn nàng đăm đăm, khi nàng chuẩn bị tiến vào trong không gian thì nó liền ngẩng lên, kêu luôn mồm, Phó Diễm đành mỉm cười, cúi xuống, ôm cả nó đồng thời đi vào.

Như thường lệ, sau khi tiến vào trong không gian thì cả mèo và chủ liền trực tiếp tách ra, mỗi người chơi riêng một chỗ. Từ sau khi không gian thăng cấp lần trước, Vượng Tài mới chỉ tiến vào có một lần, cho nên lần này tiến vào, nó liền trực tiếp chạy tung tăng đi thăm dò khắp xung quanh một lượt. (Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Phó Diễm đi đến cạnh tảng đá lớn ven hồ, thong thả ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp nội công tâm pháp. Hiện tại, ý thức của nàng cơ bản đã có thể bao trùm toàn bộ thôn An Bình mà không cần quá tốn sức, nhưng không phải lúc nào nàng cũng có thời gian rảnh để làm việc này, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên mới phóng thần thức ra dò xét mà thôi.
Hôm nay Phó Diễm có hứng thú, bèn trực tiếp đem ý thức của mình, kéo dài đến mức lớn nhất. Chậm rãi lan đến chân núi, rồi sau đó vượt qua cả sườn núi bên kia một đoạn xa, mới cam lòng thu lại, nàng hiểu, hiện tại đây chính là giới hạn tối đa của mình.

Ngay thời điểm nàng đang định thu hồi ý thức về thì nhìn thấy thân ảnh của Tống Quân An đang đứng cạnh bờ sống. Đã trễ thế này rồi, hắn còn ra bờ sông làm cái gì nhỉ? Nàng hồi thần, cũng không thự sự thu hết ý thức về, mà giữ một tia bao trùm toàn bộ sân nhà thím Quế Lan cùng nhà mình. Cứ như vậy đến nửa đêm, lúc Phó Diễm cơ hồ sắp đạt tới trạng thái nhập định vong ngã thì ở sân cách vách nhà thím Quế Lan có một thân ảnh nhảy vào.

Phó Diễm cơ hồ đồng thời, mở hai mắt ra. Sau đó, trực tiếp ra ngoài, mở cửa thư phòng, nhẹ nhàng nhảy từ đầu tường nhà mình bên này sang.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).
Phó Diễm nhìn thấy người nọ mở thùng rượu của nhà mình ra. Đầu tiên là uống một hơi, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bọc giấy, bộ dáng muốn bỏ vào bên trong. Phó Diễm nộ khí xung thiên, ngay lập tức ném một lá phù, đánh sang. Đây chính là một loại bùa khác mà nàng tạo ra tối qua cùng với mê huyễn phù.

Lá bùa vừa chạm vào người kia thì liền phát ra một tiếng vang thật lớn, nhưng cũng không có hiệu quả nổ mạnh lắm, chủ yếu chỉ gây động tĩnh mà thôi. Dù như vậy nhưng người kia cũng bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, bọc giấy nhỏ cũng chưa kịp mở ra, nằm sõng xoài ra đất.

Lúc này, mấy người Phó Đại Dũng đang ngủ trong phòng cũng nghe được động tĩnh bên này, nhanh chóng vùng dậy, phủ thêm áo choàng bên ngoài rồi kéo nhau chạy sang mở cửa xem có chuyện gì xảy ra.

Thắp đèn lên, người nằm ngất xỉu trên mặt đất còn không phải là tiểu tử Cây Cột - nhi tử của Ngưu Thúy Hoa, kế tử của Phó Lão Xuyên hay sao? Thì ra, Cây Cột hắn đã sớm chú ý tới bên này, vẫn luôn ấp ủ kế hoạch phá hoại nhà Phó Đại Dũng, nhưng là hắn chưa có cơ hội, hiện tại sau một thời gian rình coi đã lâu, phát hiện nhà bọn họ chuyển rất nhiều thùng ủ rượu sang bên này thì mới nhân thể đêm tối, triển khai kế hoạch. Cây Cột hắn đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, hắn muốn trả thù Phó Diễm cùng Phó Sâm lừa hắn rơi vào hố trên núi từ năm ngoái. Cho nên liền lén đi mua một bao thuốc chuột để giá họa cho mọi người.
Phó Sâm nhìn thấy Cây Cột thì đã muốn tiến lên, đập cho hắn một trận, nhưng Phó Diễm lại ngăn cản hắn.

"Nhị ca! Đừng kích động, việc chúng ta ủ rượu không thể để người khác biết được. Rất khó giải thích."

Trong thôn mặc dù cũng biết Phó gia nhưỡng rượu tại nhà, nhưng năm nào Phó Đại Dũng cũng đều cấp cho bạn bè hàng xóm mỗi nhà một ít. Nên cho dù phát hiện thì mọi người cũng đều nghĩ là hương thân cả, nhà ai chẳng vụиɠ ŧяộʍ làm thêm cái gì đó để kiếm thêm một vài đồng bạc. Tôn gia nuôi con thỏ, Lý gia nuôi mấy con dê, ngay cả nhà bán đậu hũ Tây Thi trong thôn kia cũng đều bắt đầu trộm buôn tương, không phải sao? Nói vậy nhưng nếu một khi để sự việc nháo ra ngoài thì chắc chắn sẽ đưa tới phiền toái.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Vậy cứ để mặc cho hắn đến hãm hại chúng ta như vậy sao?".

Vẻ mặt Phó Sâm dường như sắp tức chết đến nơi rồi.

"Đương nhiên là không rồi! Nhị ca, khiêng hắn ra chỗ khác đi."

Phó Diễm đột nhiên nghĩ tới một cái ý kiến hay, vẫn là Tống Quân An nhắc nhở nàng. Vì thế Phó Sâm liền khiêng Cây Cột đi theo, hai huynh muội trực tiếp đem hắn khiêng đến bờ sông. Chính là địa phương vừa rồi Phó Diễm nhìn thấy Tống Quân An đứng phiền muộn hồi lâu.

Hai người đem hắn trói ở đó, Phó Diễm còn cẩn thận dán thêm cho hắn một lá mê huyễn phù sau lưng, cái này hẳn là có thể giúp hắn trong mộng nhìn thấy người cần nhìn nha. Sau đó hai huynh muội quay đầu bước đi, tất nhiên là còn cầm luôn cả bao thuốc diệt chuột kia đi cùng, nếu không đến khi hắn tỉnh lại rồi sẽ tiếp tục đem đi hại người thì sao?.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cây Cột mơ màng tỉnh lại cạnh bờ sông, nửa người hắn đều ngâm trong nước. Hắn là bị bọt nước va vào mặt mà tỉnh lại. Một đêm này, hắn một hồi thì nhìn thấy người cha đã chết của mình, một hồi lại nhìn thấy nương của Phó Đại Dũng là Trầm Tố Chi. Cha hắn còn oán trách hắn là vì sao hắn lại không chịu trông chừng nương của mình. Trầm Tố Chi kia thì cái gì cũng không nói, chính là bộ dáng giống y như trước, cười tủm tỉm nhìn hắn, sau đó đưa kẹo đường cho hắn ăn.

Cây Cột mất một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, sợ tới mức hồn phi phách tán, nhanh chóng dùng cả tay và chân bò lên bờ, kéo lê thân thể đã mất đi một nửa tri giác, co giò chạy một mạch về nhà. Từ đó về sau thẳng đến tận cuối năm, trong thôn không có ai nhìn thấy bóng dáng hắn đâu cả.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

Mấy người Vương Thục Mai đều hận đến nghiến răng, nhưng là không thể vì đánh con chuột mà làm bị thương bình ngọc được. Tiểu tử Cây Cột kia chỉ là một con chuột thối, hắn còn không đáng giá để nhà mình bị thương tổn đâu.

"Cái tên thối Cây Cột... hắn nghẹn cái kế hoạch độc ác này thật lâu a, từ năm trước ta đã nhìn thấy hắn thường quanh quẩn ở cửa nhà mình. Không ngờ đến giờ hắn mới ra tay."

Phó Đại Ny cũng sinh khí. Nàng vẫn luôn để ý đến hắn, nhiều lần thấy hắn đi qua, không thèm về nhà, luôn du đãng với các loại hồ bằng cẩu hữu trong thôn.

"Không được, ta nuốt không trôi khẩu khí này, nếu không phải Tiểu Hỏa tỉnh, rượu nhà chúng ta đã bị hắn kê đơn rồi, nếu chúng ta không biết, còn không phải là cả nhà sẽ chết theo hắn hay sao?".

Phó Sâm càng nghĩ càng sinh khí.

"Nhị ca! Ngươi đừng nóng giận, rồi cũng sẽ có biện pháp để thu thập hắn. Ngươi cứ xoay quanh như vậy thì có tác dụng gì chứ?".

Phó Miểu liền không đành lòng nhìn cái bộ dạng này của Phó Sâm, một chút mưu lược cũng đều không có.

"Ta không xoay quanh cũng được, ngươi nghĩ cho ta một cái biện pháp trừng trị hắn xem."

Phó Sâm chuyển hướng đầu mâu về phía Phó Miểu, đúng là chỉ biết đứng nói chuyện thì sẽ không đau thắt lưng mà.

"Nếu ta nghĩ ra được thì ngươi phải giặt quần áo cho ta một năm, thế nào?".

Vụ cá cược bắt cá lần trước, Phó Sâm phải giặt quần áo cho Phó Miểu rất lâu mới xong, lần này lại muốn đến ư??.

"Chỉ cần khiến hắn phải nhận trừng phạt, tốt nhất bị giam lại vài ngày. Ta liền giặt quần áo cho ngươi tận hai năm luôn."

Phó Sâm vẻ mặt đầy oán hận nói.

"Vậy được, có cha mẹ cùng tiểu cô làm nhân chứng, đây chính là ngươi nói."

Phó Miểu trong lòng đã có chủ ý. Phó Diễm biết tỷ tỷ nhà mình là một người cực kì cẩn thận, mấy năm gần đây, hành xử càng ngày càng trầm ổn hơn. Nếu không có nắm chắc, thì nàng sẽ không nói ra đâu.

"Tỷ, nói ra suy nghĩ của ngươi một chút để mọi người nghe xem."

"Ta nghe nói, hắn cùng bọn hồ bằng cẩu hữu, buổi tối thường tụ tập đánh bạc cùng nhau. Thắng thua còn giống như rất lớn. Nếu chúng ta đi cáo trạng, chẳng phải hắn sẽ trực tiếp bị bắt lại hay sao?".

Phó Miểu cảm thấy biện pháp này rất tốt. Phó Diễm đến nơi này cũng đã hơn một năm, đối với sự tình trong nhà cũng ít khi phát biểu ý kiến. Nàng muốn mọi người trong nhà đều phải chủ động quyết định một ít việc nhỏ, Phó Diễm cũng không muốn sử dụng khả năng huyền học vào tất cả mọi việc. Đối với huynh tỷ nhà mình, nàng càng quán triệt như thế, cho nên Phó Diễm không ngừng dẫn đường bọn họ, để chính bọn hắn tự vận động, độc lập đối mặt với thế giới.(Truyện được đăng duy nhất tại: https://.wattpad.com/user/PhmQuangV).

"Tỷ, ngươi biết vì sao trong thôn lại không quản chuyện này không?".

"Cái này..."

"Nhị ca! Ngươi biết không?".

Phó Diễm chuyển hướng, quay sang hỏi Phó Sâm.

"Việc này thì có gì phức tạp chứ? Nếu không phải là hắn có thân thích trong thôn thì chính là do chính quyền đối với bọn hắn còn có điều băn khoăn."

Phó Sâm cũng không phải là ngốc tử, nhanh chóng chỉ ra điểm mấu chốt.

"Cho nên chúng ta không thể tùy tiện đi tố cáo, nếu tùy tiện đi tố cáo thì khẳng định sẽ không thể thành công."

Huynh muội ba người đứng một chỗ suy nghĩ đối sách, sau đó phân công nhau, từng người đi hỏi thăm. Chờ đến khi mọi chuyện đều rõ ràng thì mới có khả năng động thủ. Bằng không, không bắt được cá mà còn khiến cá quẫy nước lên người.

Phương pháp của Phó Sâm cùng Phó Miểu, Phó Diễm thấy cũng không tệ. Nàng có thiên nhãn, chuyện này vốn chỉ là một bữa sáng. Nàng chỉ đơn giản là muốn rèn luyện Phó Sâm thêm một chút mà thôi. Mấy năm nay hắn sinh hoạt ở nhà rất là dễ chịu, bên trong, bên ngoài đều có người chống đỡ.

Sang năm khôi phục lại cao khảo, sinh hoạt độc lập chính là một bước đầu tiên. Đến lúc đó, việc gì cũng phải tự mình quyết định. Chuyện Tống Quân An thích muội muội nhà mình, lâu như vậy, nhị ca cũng đều không thể nhìn ra, đúng là thiếu rèn luyện.

Vương Thục Mai đứng một bên nhìn tiểu nữ nhi đang hướng dẫn hai người huynh tỷ lớn tuổi hơn mình, thật sự là có hơi dọa người. Nhưng nàng cũng không hề lên tiếng, Tiểu Hỏa rất có khả năng, nàng biết. Ngay cả chính mình nhiều lúc cũng nhịn không được muốn dựa vào con bé. Đây tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt. Cứ để cho Tiểu Hỏa tập luyện cho hai người bọn họ, về sau gặp chuyện mới không phải chịu thiệt thòi.