Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 115



Tất cả thời gian ngoài giờ học, Phó Diễm đều dành ra toàn bộ để chuẩn bị các loại bùa chú cần dùng cho chuyến đi sắp tới. Nàng cân nhắc, lần này phải làm đến vạn vô nhất thất, mới có khả năng mang người trong nhà đi cùng. Không được phép để xảy ra chút tổn thất nào, dù là nhỏ nhất cũng không được, cho nên nàng cố gắng đem mọi thứ mình có thể làm, chuẩn bị thật đầy đủ.

Trong quá trình này, Phó Diễm còn phát hiện được niềm vui ngoài ý muốn, đó là nàng vô tình sáng tạo ra đồng thời hai loại phù chú mới, bất quá lực sát thương của nó cũng không phải là quá lớn. Nàng quyết định buổi tối không có việc gì thì sẽ đến chân núi một chuyến để làm thí nghiệm xem sao.

Tuy nhiên, khi ngươi không muốn gây sự thì kẻ gây sự lại cố tình tìm đến ngươi. Buổi sáng, thời điểm Phó Diễm đến trường, khi nàng vừa định ngồi vào chỗ của mình thì phát hiện có gì đó không đúng. Phó Diễm nhanh chóng khựng lại, nàng cúi xuống thì phát hiện mặt dưới ghế của mình có dán một lá bùa.
Phó Diễm vươn tay đem lá bùa kia bóc xuống. Vừa nhìn bút tích này thì liền biết là của ai. Trong lớp cũng không còn người nào khác. Xem ra nàng cần nhanh chóng nâng cấp bùa chó sủa của mình lên phiên bản cao cấp hơn, bản bình thường kia xem chừng đối với hắn vẫn chưa đủ đô.

Phó Diễm không nghĩ đến việc sẽ tiếp tục "luận bàn" cùng Tiền Tuyển, nàng chỉ cần hắn thành thật lại một chút là được, ít nhất có thể kéo dài đến cuối học kỳ này, vậy mà hắn cố tình gây sự thì đừng trách lần này chỉnh hắn nặng tay hơn. Vì thế nàng đem một trong hai lá bùa mới làm tối hôm qua (chưa kịp thực nghiệm) đem ra. Trực tiếp ném lên mặt bàn của Tiền Tuyển, Tiền Tuyển còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trước mắt có một làn sương khói quanh quẩn, hắn thấy được nương mình??? Nương hắn đã qua đời mấy năm trước, sau đó ông ngoại mới dẫn hắn về đây, cho hắn tiếp tục được đến trường. Cha hắn ở đế đô cũng đã sớm tái hôn với người khác.
Hai mắt Tiền Tuyển cứ ngơ ngác, nhìn về phía trước, trong giây lát đã ngập tràn nước mắt, miệng cứ thì thào mà gọi nương. Hắn giống như cảm nhận được người mẹ đã mất của mình đang ôm ấp, vuốt v e hắn.

Phó Diễm nhìn hiệu quả này, hơi có chút ngoài ý muốn. Nàng vốn là nghĩ thử thay đổi tác dụng của mê huyễn, đó là khiến người ta nhìn thấy các loại quỷ quái. Không ngờ đến chỗ Tiền Tuyển thì hắn lại nhìn ra cái loại quỷ này.

Suy nghĩ cả nửa ngày, còn giúp hắn một tay, Phó Diễm cảm thấy không khỏe tý nào. Hừm. Mắt thấy sắp bắt đầu vào tiết học, nàng trực tiếp ném một sợi chỉ lên trên đầu Tiền Tuyển, hắn ngay lập tức thanh tỉnh lại.

Tiền Tuyển nhìn Phó Diễm một cái thật sâu, sau đó làm như không có việc gì mà bắt đầu lên lớp. Nhưng có nghe vào đầu được tý nào hay không thì có lẽ chỉ có mình hắn biết. Phó Diễm cũng không hiếm lạ, đến khi tan học, hắn tìm tới nàng mới khiến Phó Diễm bất ngờ.
"Phó Diễm! Ta muốn mua loại phù này của ngươi, bao nhiêu tiền một tấm, ngươi cứ nói giá đi."

Không nghĩ tới, tên điên Tiền Tuyển này thế nhưng muốn lấy tiền ra mua phù của nàng.

"Cái phù gì chứ?".

Phó Diễm quyết định giả ngu.

"Chính là loại sáng nay ngươi ném lên bàn của ta ý. Đừng giả bộ hồ đồ với ta."

Chỉ thời điểm đối đầu với Phó Diễm thì Tiền Tuyển mới để lộ ra bản tính thật sự của mình. Lúc bình thường thì hắn chính là một thiếu niên ngây thơ, nói chuyện hai câu với nữ sinh cũng có thể đỏ mặt.

"Ngươi có thể trả bao nhiêu tiền một lá?".

Giả vờ cũng vô dụng, Phó Diễm nhìn hắn hỏi thẳng.

"Một trăm một lá, ngươi thấy có được không?".

Tiền Tuyển cảm thấy một trăm đồng đã là rất nhiều, tiền tiêu vặt một tháng của hắn mới chỉ có năm mươi đồng.

"Thiết.. không cần bàn nữa. Như thế còn không đủ ta lao lực."

Phó Diễm quay đầu đi thẳng, nếu dây dưa cùng đứa nhỏ dở hơi này thì nàng liền xong đời. Ai biết Tiền Tuyển trực tiếp ngăn Phó Diễm lại, đứng chắn phía trước không cho nàng đi.

"Bao nhiêu tiền ngươi cứ nói đi, ta đều có thể trả được."

Tiền Tuyển cắn răng nói.

Phó Diễm nghĩ nghĩ, hiện giờ mình quả thật cũng không thiếu tiền, chỉ tính riêng khoản thu từ tiền bán bình an phù, hai năm nay, tài sản của nàng đã sớm nhiều hơn vài vạn tệ.

"Như vậy đi, ta xem giấy vẽ bùa của ngươi không giống với ta, nếu ngươi có thể nói cho ta ngươi lấy thứ này ở đâu, thì ta sẽ thu của ngươi hai trăm thôi. Thế nào?".

Phó Diễm không biết giấy vẽ bùa kia của hắn có phải là loại đặc chế hay không, nhưng là cảm thấy giống như có chút không giống.

"Cái này là do ngươi nói nha?".

Tiền Tuyển cẩn thận hỏi lại, giống như sợ Phó Diễm chiếm thêm đại tiện nghi của hắn.

"Ngươi nói trước đi, nếu dùng một trăm đồng thì ta có thể mua được bao nhiêu?".

Phó Diễm chăm chú nhìn lại hắn.

"Ta cũng không biết nữa, đây là ta mua tại Cổ Nguyệt Hiên ở đế đô. Một trăm đồng có thể mua nhiều lắm, nếu ta dùng để luyện tập thì ba tháng cũng không sử dụng hết được. Cho dù ngươi vẽ nhiều thì chỉ cần mua hai trăm đồng thì có thể dùng thoải mái cả một năm."

Phó Diễm tính tính, sang năm khôi phục cao khảo, mình nhất định sẽ tham gia. Đến lúc đó có thể tranh thủ đi mua.

"Vậy ngươi liền cung cấp cho ta một năm đi."

Phó Diễm nghĩ nghĩ một lát rồi nói.

"Được! Nhưng giá trị không thể vượt qua hai trăm đồng, nếu vượt qua thì hiệp nghị này của hai ta coi như không còn giá trị."

Phó Diễm cho hắn một ánh mắt xem thường, cũng là một tên tiểu tử keo kiệt! Nàng trực tiếp lấy ra một lá bùa trong túi đưa cho hắn, sau đó rời đi.

"Sáng mai đem số lượng tháng này mang đến cho ta."

" Đã biết."

Phó Diễm bị Tiền Tuyển ngăn lại, vốn nàng muốn đến chợ đồ cũ, lượn một vòng xem có thu hoạch gì không, hiện tại cũng không còn kịp nữa, nếu còn không trở về thì trời sẽ tối. Từ khi Phó Sâm, Phó Miểu bắt đầu làm việc ở nhà, quãng đường cả đi cả về chỉ có một mình Phó Diễm, bản thân nàng không sợ nhưng về trễ thì lại khiến mọi người mất công lo lắng. Vừa đi nàng vừa nghĩ, ngày mai nhất định phải đi xe đạp đến trường. Mùa đông năm ngoái, sinh nhật Phó Diễm, lão cha Phó Đại Dũng có tặng cho nàng một cái xe đạp, nhưng nàng cảm thấy nếu cứ như vậy mà đi thì rất gây chú ý, vẫn luôn cất ở nhà. Hiện tại để tiết kiệm thời gian, vẫn là khỏi cần quan tâm đ ến ánh mắt của người khác nữa.

Phó Diễm vừa đi vừa tính toán trong lòng như vậy. Đột nhiên nhìn sang cổng xưởng dệt phía đằng trước, có hai người đang lôi kéo nhau, trong đó một người nhìn có chút quen mắt. Phó Diễm rẽ sang đường nhỏ bên cạnh rồi vòng lại xem, nguyên lai là tẩu tử của tiểu thẩm nhà mình, nhưng nam nhân kia hình như không phải là đại ca của tiểu thẩm.

Phó Diễm đang tính quay đầu đi tiếp thì thanh âm tranh chấp âm đứt quãng truyền rõ ràng vào trong tai nàng.

"Ta đã nói là ta không có tiền rồi, ngươi sao cứ tìm ta mãi thế? Chuyện lần trước ta đã nói cùng Lý Tùng Bách rồi. Ngươi xem mà làm đi!".

"Tiểu muội a! Ngươi giúp đại ca lần này nữa thôi, chẳng phải cô em chồng ngươi tìm được một nhà chồng tốt hay sao? Ngươi tìm nàng hỏi thử xem?".

Nguyên lai là đại ca của Đinh Hoa, đây là đến tống tiền đi.

"Muốn nhờ cô em chồng của ta? Ngươi nằm mơ đi. Hiện tại cha mẹ chồng còn ôn hòa đối với ta là bởi vì lần trước còn chưa có ở riêng. Ngươi nghĩ cái gì mà lai dám mở miệng nói em chồng ta đi trả nợ cho ngươi? Ngươi có phải muốn ép chết ta hay không?".

Đinh Hoa nhìn người đại ca trước mắt của mình, trong lòng chua xót cực kì, vì sao mà mệnh mình lại khổ như vậy.

"Ngươi nghĩ biện pháp đi, nếu không được thì để ta đi trói nàng ta lại, lúc đó hỏi tiền, nàng ta còn có thể không cấp hay sao?".

Đại ca Đinh Hoa không biết bị cái gì bức bách mà trực tiếp nghĩ ra được biện pháp như thế. Phó Diễm càng nghe càng không thể tưởng tượng nổi. Người này là ăn chơi cờ bạc sao? Nàng đi đến phụ cận, cách gần hơn một chút để nhìn rõ ngoại hình của nam tử này, di, giống như có điểm gì là lạ. Người này sao lại có sát khí nặng như vậy? Hình như là bị đồ vật nào đó từ bên ngoài ảnh hưởng đến. Cẩn thận suy ngẫm lại một chút, nhà mẹ đẻ Đinh Hoa chẳng phải gần ngay chỗ đánh dấu trên tấm tàng bảo đồ kia hay sao? Cách nhà mình một tòa núi lớn cùng một tiểu thôn nho nhỏ. Phó Diễm đột nhiên đối với người này sinh ra hứng thú, nàng càng muốn thấy nhiều thứ hơn.

"Thím Đinh! Ngươi tan làm sao?".

Phó Diễm cười tủm tỉm đi tới.

"Phó... Phó Diễm!".

Đinh Hoa lúc đầu còn không nhận ra, sau lại phát hiện, đây chẳng phải là chất nữ của Phó Bình Phục sao?.

"Ân! Ngươi cũng tan học rồi sao? Đây là muốn về nhà hả?".

Đinh Hoa hơi có chút không được tự nhiên.

"Vâng! Ta vừa nhìn thấy thím liền đến chào hỏi một chút. Ta đi trước đây!".

Phó Diễm thấy rõ đại ca của Đinh Hoa rồi, trực tiếp quay đầu bước đi.

Đinh Hoa...

Phó Diễm đã nhìn rõ sát khí trên người đàn ông kia, đây là do hoàn cảnh sinh sống có vấn đề, năm này tháng nọ ảnh hưởng. Không phải trong một đêm có thể hình thành.

Điều này làm cho Phó Diễm cảm thấy, cái nơi chôn dấu bảo tàng này quả thật không phải là một địa phương tốt. Khả năng sẽ có đại kinh hỉ đang chờ nàng. Đồng thời cũng làm cho nàng càng phải cẩn thận hơn, cái chỗ này nhất định sẽ không như nàng nghĩ đơn giản như vậy.

Nàng quyết định thời gian tới phải tăng cường luyện công, hơn một năm nay dù chưa có lúc nào chậm trễ, nhưng hiện tại hẳn là càng phải thêm cố gắng. Vì thế sau khi trở về nhà, ăn xong cơm chiều, Phó Diễm liền trực tiếp tiến vào trong không gian, ở thẳng một mạch đến tận sáng ngày thứ hai mới ra.

30% chương này mình code bằng điện thoại lúc ở trong bệnh viện. Định khi nào về mới lên chương nhưng mọi người ủng hộ nhiều quá nên mình rất vui, có chương này đang dang dở nên cố gắng done luôn cho nóng kk. Khi nào về mình sẽ tiếp tục lên chương đều cho cả nhà! Many thanks!