Trở Về Năm 1988

Chương 63: Ngăn cơn sóng dữ



Lý Tuấn Nghị nhận được thư Cao Lương, thực mau liền phản hồi, phỏng đoán nguyên nhân lá thư kia đến trễ, hẳn là bưu cục bên kia trì hoãn, ngày đó hắn viết xong thư liền đem nó trên người, đi ra ngoài làm việc ở ven đường nhìn thấy một cái hòm thư thuận tay cho vào, không phải bưu cục hắn thường gửi thư. Trên thực tế cũng gần như thế, hòm thư Lý Tuấn Nghị gửi vào mới mở không lâu, gặp phải người phát thư về hưu, lúc bàn giao quên không nói cho người phát thư mới, cái hòm thư này liền bị bỏ quên hơn hai tháng mới bị phát hiện, cho nên phong thư này mới đến muộn hơn hai tháng.

Cao Lương đọc thư cười đến thực bất đắc dĩ, về sau gửi thư nhất định phải gửi ở bưu cục mới được, nếu không có chuyện gì quan trọng bị trì hoãn thì không ổn.

Lý Tuấn Nghị cũng nói tới chuyện Cao Lương muốn nhờ anh tìm giúp công việc cho chị dâu họ, đáp ứng có thể tìm công việc trong nhà xưởng một người bạn. Bất quá chị dâu họ cũng không có đúng hẹn đến tìm Cao Lương, Cao Lương đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi tìm chị ấy, đi hay không đi là lựa chọn của riêng chị ấy, Cao Lương tuyệt đối sẽ không đi khuyên nhủ, cô không phải chúa cứu thế, không thể giúp được tất cả mọi người.

Một năm này đối với bọn họ mà nói đều là năm quan trọng nhất, Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đính ước vào năm nay, Cao Phán cùng Ngô Xuân Mai đều phải tốt nghiệp, ngay cả Lý Tuấn Vĩ nhìn như nhất ổn định cũng không khác người đi trên dây. Cho nên Cao Lương trừ bỏ trao đổi tình cảm với Lý Tuấn Nghị, còn không quên dặn dò bạn trai thúc giục Tuấn Vĩ một chút, cô cũng viết thư nhiều hơn cho Lý Tuấn Vĩ, để kịp thời theo sát động thái của Lý Tuấn Vĩ.

Lý Tuấn Vĩ được Cao Lương cùng mọi người thúc giục, rốt cuộc từ bỏ ý niệm vào hội học sinh, cũng thuận lợi thông qua thi lại. Có một lần Lý Tuấn Vĩ viết thư nói hắn đi bệnh viện kiến tập, nhìn thấy một số người bệnh rất đáng thương từ nông thôn tới, trong đó một đứa bé trai bảy tuổi làm hắn ấn tượng sâu sắc, bởi vì có bệnh tim bẩm sinh, tiền tích cóp trong nhà đều dùng để xem bệnh, chị gái chín tuổi còn chưa được đi học, làm cho hắn cảm thấy thập phần khó chịu.

Cao Lương xem xong thư, kiến nghị hắn có thể tự mình giúp cô bé này đi học. Lý Tuấn Vĩ hồi âm nói công việc làm thêm đều là cho học sinh có gia cảnh khó khăn, gia cảnh của cậu tạm ổn, trường học không cho đi tìm việc. Thời buổi này sinh viên dùng chi phí chung là chính, không chỉ được miễn học phí, quốc gia còn sẽ phát trợ cấp sinh hoạt, nếu không phải gia cảnh thập phần khó khăn, không cần làm thêm cũng có thể thuận lợi hoàn thành việc học. Trong trường học hạng mục làm thêm, đều là tạo điều kiện cho học sinh gia cảnh nghèo khó, tỷ như quét tước vệ sinh, đi thư viện hỗ trợ linh tinh, tình huống Lý Tuấn Vĩ như vậy hiển nhiên không ở trong danh sách này. Cao Lương liền kiến nghị Lý Tuấn Vĩ tự mình đi làm gia sư.

Thập niên 80 công việc làm gia swv còn không phải chuyện phổ biến, rốt cuộc hầu hết thu nhập của mọi người còn thấp, rất nhiều người cũng không có ý thức này. Bất quá từ sau thập niên 80, quốc gia chấp hành kế hoạch hoá gia đình thập phần nghiêm khắc, vợ chồng hộ khẩu thành trấn công nhân viên đều chỉ cho phép sinh một con, cho nên xã hội sau thập niên 80 sinh con xưng là tiểu hoàng đế, phụ huynh sẽ tìm mọi cách thỏa mãn con cháu, sẽ cho con cái những thứ tốt nhất, tiêu tiền cho con nhiều hơn.

Không lâu sau đó Lý Tuấn Vĩ gởi thư, nói hắn dựa theo kiến nghị của Cao Lương, ở bên ngoài dán một ít quảng cáo, thật đúng là tìm được rồi một nhà thuê gia sư, bổ túc ngữ văn, toán học cùng tiếng Anh cho một nam sinh cấp ba, một buổi có thể kiếm được một đồng, một tuần dạy ba buổi.

Cao Lương đọc đến đay không nhịn được mà bật cười, thời buổi này lương nhân công thật là rẻ, bất quá cô cũng không giội nước lã cho Lý Tuấn Vĩ, mà cổ vũ nói rất tốt, một tháng không sai biệt lắm là có thể kiếm đủ học phí một kỳ cho một học sinh tiểu học. Cao Lương cảm thấy Lý Tuấn Vĩ có thể trợ giúp đỡ người khác chỉ là nhân tiện, mà cô cảm thấy Lý Tuấn Vĩ có nhiều chuyện bận rộn như vậy, hẳn là liền không phải chỉ có lý tưởng nói suông.

Lý Tuấn Nghị bên kia gởi thư cũng liên tiếp báo tin tốt về, hiệu suất sản xuất bọn họ sinh được nâng cao, Chu Văn Võ cũng kéo về nhiều đơn đặt hàng hơn, gần nhất đều tăng ca thêm giờ, bọn họ còn tính toán mở rộng quy mô, chuẩn bị tuyển hêm công nhân. Cao Lương thập phần vui vẻ, nhà xưởng bọn họ xem như đi vào quỹ đạo. Chính mình cũng phải nỗ lực hơn mới được, sớm ngày đem Cao Vị thành một nhãn hiệu.

Giữa tháng tư, Cao Lương từ TV cùng báo chí chú ý tới một chuyện lớn đã xảy ra, lúc nói chuyện phiếm liền bắt đầu nhắc tới chuyện này với Khỉ Ốm cùng Uông Ngạn Quân, bọn họ còn nhắc tới địa phương nào xuất hiện một ít rối loạn. Cao Lương biết sự tình sẽ bắt đầu từ đây, cô có chút lo lắng đề phòng với Lý Tuấn Vĩ, sợ đầu óc hắn nóng lên bị người có tâm châm ngòi thổi gió thay người ta làm thí tốt. Hơn nữa nghĩ xa một chút, chuyện này ảnh hưởng khẳng định rất lớn, năm đó Lý Tuấn Vĩ bị bắt thôi học, như vậy công việc của Lý Vệ Quốc khẳng định cũng đã chịu liên lụy. Này thật là rút dây động rừng, cho nên cần làm Lý Tuấn Vĩ hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, không cần đi trộn lẫn những việc này.

Trùng hợp lúc này bà Vương sinh bệnh nằm viện, Cao Lương điện báo thúc giục Lý Tuấn Vĩ trở về. Kỳ thật bệnh bà Vương nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói nhẹ cũng không nhẹ. Mùa xuân năm này tới muộn, không khí lạnh vẫn luôn nấn ná không đi, tới trung tuần tháng tư thời tiết còn lúc ấm lúc lạnh, bà Vương tuổi lớn, sức chống cự yếu, liền cảm phong hàn, có điểm ho khan, Cao Lương đầu tiên mua thuốc cho bà, kết quả uống vẫn không đỡ, càng thêm nghiêm trọng, đi phòng khám chích thuốc cũng không thấy hiệu quả. Cao Lương chạy nhanh đưa bào vào bệnh viện kiểm tra, phát hiện biến thành viêm phổi, không thể không nằm viện.

Cao Lương vì thế đóng cửa hàng hai ngày, chuyên ở bệnh viện chăm bà hai ngày, Khỉ Ốm cũng tới hỗ trợ chiếu cố bà Vương. Cao Lương nhìn thế cục hừng hực khí thế trên báo, nghĩ tới chuyện Lý Tuấn Vĩ có chút sốt ruột, dứt khoát gửi điện báo cho hắn, nói bà sinh bệnh nằm viện, bảo hắn xin nghỉ trở về.

Lý Tuấn Vĩ có tình cảm rất sâu với bà, nhận được điện báo liền vội xin nghỉ chạy nhanh trở về. Vốn dĩ cho rằng bà bị bệnh nặng, không nghĩ tới chỉ là viêm phổi, lúc này mới thả lỏng lại. Đầy cõi lòng hắn cảm kích cùng xin lỗi Cao Lương: "Mấy ngày nay cậu vất vả rồi, ít nhiều có cậu giúp chăm sóc bà tớ."

Kỳ thật bệnh bà Vương không cần kinh động tới Lý Tuấn Vĩ, nhưng đây là thời kỳ đặc thù, Cao Lương vừa lúc mượn cái cớ này kêu hắn trở về. Bất quá Lý Tuấn Vĩ cũng không cảm thấy Cao Lương chuyện bé xé ra to, rốt cuộc bà thật sự nằm viện, trong nhà một người thân đều không ở bên người, may mắn có Cao Lương giúp bọn họ chiếu cố.

Cao Lương nói: "Tớ vốn dĩ không nghĩ kêu cậu về, sợ chậm trễ cậu học tập. Nhưng bà bị bệnh, bà nhớ mọi người, gần đây anh cậu quá bận, tớ liền gửi điện báo cho cậu."

Lý Tuấn Vĩ xua xua tay: "Không có việc gì, chúng tớ gần đây cũng không đi học, trong trường học cãi cọ ồn ào, trường học cách vách còn có người lên phố đi biểu tình."

Cao Lương hoảng sợ: "Nghiêm trọng như vậy? Cậu có đi không?"

Lý Tuấn Vĩ lắc đầu: "Tớ không đi. Bất quá bọn họ tính toán hôm nay mấy trường học cùng nhau liên hợp lại, không biết có đi không."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc thở phào, mình kêu hắn trở về, kêu là đúng: "Loại sự tình này tớ cảm thấy các cậu cũng làm hơi quá rồi, phía trên khẳng định sẽ không ngồi yên nhìn đâu."

Lý Tuấn Vĩ thở dài: "Vừa mới bắt đầu tớ cũng rất tán đồng bọn họ, sau lại phát hiện sự tình xác thật có điểm biến dạng, rõ ràng là có người có tâm ở phía sau quạt gió thêm củi, lợi dụng đám học sinh này gây chuyện, trực tiếp nhằm vào phía trên, cho nên khẳng định sẽ có vấn đề. rất nhiều bạn học của tớ đều có hơi điên cuồng, còn phê bình tớ chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, tớ cũng không biết nói như thế nào với bọn họ mới tốt, hy vọng bọn họ đều không sao."

Cao Lương vừa nghe tức khắc trong lòng được an ủi, cô bất quá là mượn chút ngoại lực, làm lực chú ý Lý Tuấn Vĩ chuyển dời đến chỗ khác, không nghĩ tới thế nhưng sẽ thay đổi suy nghĩ và nhận thức của một người: "Cũng không phải sao, loại sự tình này vẫn là đừng tham dự vào. Cậu đã trở lại, bà liền giao cho cậu nhé, đã hai ngày tớ không mở cửa hàng rồi."

Lý Tuấn Vĩ xua xua tay: "Cậu đi đi. Để tớ chăm bà."

Cao Lương vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, liền nhịn không được nhảy cẫng lên, cô cảm thấy rất có thành tựu, đây là trực tiếp xoay chuyển vận mệnh một người, có lẽ không chỉ một người, mà là vận mệnh người một nhà. Cao Lương nhẹ nhàng nện bước, mang theo vẻ mặt mỉm cười từ bệnh viện ra, người qua đường nhìn cô, đều cảm thấy cô bé này không phải được chẩn đoán mang thai chứ, từ bệnh viện ra còn có thể cười đến vui vẻ như vậy.

Ngày này Cao Lương đều cười tủm tỉm, nhìn cái gì đều cảm thấy phá lệ tốt đẹp, Khỉ Ốm nhìn cô: "Em Lương nhặt được tiền à, cười đến vui vẻ như vậy?"

Cao Lương ngẩng đầu lên: "Ha hả, không có."

Khỉ Ốm nhìn cô: "Chẳng lẽ là Tuấn Nghị trở về?"

Cao Lương đỏ mặt: "Anh ấy chưa nói sẽ về."

"Vậy sao Tuấn Vĩ trở về em lại vui vẻ thành như vậy?" Khỉ Ốm nhìn Cao Lương có điểm không thích hợp, Cao Lương sẽ không cùng chú em Tuấn Vĩ có cái gì đi? Cô không gọi điện thoại cho Tuấn Nghị, mà gửi điện báo cho Tuấn Vĩ, cẩn thận nghĩ sẽ thấy hơi kì quái.

Cao Lương nhìn Khỉ Ốm: "Anh Dương, anh đây là có ý gì? Chỉ là em cảm thấy gần đây những sinh viên đó nháo quá nghiêm trọng, sợ Tuấn Vĩ xảy ra chuyện, mới kêu hắn về."

Khỉ Ốm có điểm không tin mà nhìn cô: "Có khoa trương không vậy? Em quá nhạy cảm đi?"

Cao Lương thở dài: "Có lẽ là em buồn lo vô cớ đi, bất quá ai biết được?"

Khỉ Ốm đột nhiên lại cười: "Em làm chị dâu, thật là còn nhọc lòng hơn mẹ hắn."

Cao Lương tự giễu mà cười: "Em chính là mệnh nhọc lòng."

Lý Tuấn Vĩ ở nhà chiếu cố bà hai ngày, bà thuận lợi xuất viện, Lý Tuấn Vĩ lại chuẩn bị về trường học. Cao Lương làm một lọ tương thịt bò cho hắn, còn không quên dặn dò hắn: "Tuấn Vĩ, về trường phải học tập cho hết, ngàn vạn lần đừng trộn lẫn cùng những bạn học."

Lý Tuấn Vĩ hưng phấn mà tiếp nhận tương thịt bò: "Yên tâm đi, tớ sẽ không đi, còn có chuyện quan trọng hơn đó."

Bà Vương khỏi bệnh, thời tiết cũng dần dần ấm áp lên, Cao Lương cảm thấy có thể tiếp tục bán rau trộn. Ngày Quốc tế Lao động, Ngô Xuân Mai cùng Cao Phán đều được nghỉ, Ngô Xuân Mai không có trực tiếp về nhà, mà là về chỗ Cao Lương trước, thành tích kỳ thi trước còn tương đối lý tưởng, có thể vào khoa chính quy.

Cao Lương nhìn gương mặt của cô: "Gần đậy cậu quá dụng công đi, đều gầy thành như vậy."

Ngô Xuân Mai cười cười nói: "Còn ổn, tớ cảm thấy cũng không tệ lắm, không cảm thấy mệt."

"Vậy là tốt rồi, duy trạng thái này đến lúc thi đại học." Cao Lương cũng nhìn ra trạng thái tinh thần bạn tốt không tồi.

Ngô Xuân Mai gật đầu: "Ừ. Tớ hôm nay không quay về, ngày mai nghỉ, trong tiệm khẳng định rất bận, ngày mai tớ giúp cậu xong lại về nhà."

"Không cần, cậu vất vả một tháng, thả lỏng nghỉ ngơi cho tốt." Cao Lương nói.

Ngô Xuân Mai cười hì hì nói: "Hiện tại với tớ mà nói, làm việc mới là thả lỏng."

Cao Lương thấy bạn tốt khăng khăng như thế, liền không kiên trì: "Vậy được rồi."

Thành tích Cao Phán vẫn luôn thuộc top 20 trong lớp, xem xét từ trên xuống dưới, Cao Lương nhìn ra được con bé cũng nghiêm túc học, bất đắc dĩ khoa học tự nhiên luôn không quá tốt, cho nên thành tích cũng không thể đi lên. Cao Lương lo lắng con bé không thi đậu cấp ba, bất quá lo lắng thì lo lắng, cũng vẫn phải tiếp nhận hiện thực, cô cũng nghĩ thông suốt, Cao Phán nếu thật sự thi không đậu, có thể tìm nghề cho con bé đi học, hoặc là đi theo mình mở cửa hàng cũng được, dù sao không bỏ đi ra bên ngoài, miễn cho bị người lôi kéo chạy không thấy bóng người.

* Chuyện của Lý Tuấn Vĩ, có vẻ tác giả đang đề cập tới sự kiện Thiên An Môn năm 1989. Về vấn đề lịch sử/chính trị thì tác giả cũng không nói rõ trong truyện nên mình cũng không chắc chắn và cũng sẽ không cung cấp những thông tin chi tiết cho mọi người. Nếu bạn nào chưa biết và muốn tìm hiểu thêm về sự kiện này thì có thể google nhé ^^