Trở Về Năm 1988

Chương 57: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà



Tắm rửa xong, Cao Lương đi sang cách vách gõ cửa Chu Văn Võ, muốn đi tới phân xưởng của bọn họ tham quan một chút. Chu Văn Võ cũng rất vui lòng đưa Cao Lương đi xem phân xưởng, liền đưa Cao Lương tới phân xưởng.

Cái xưởng may mặc này không tính là lớn, quy mô cũng chỉ hơn một trăm người. Giống nhà xưởng hiện đại hoá, áp dụng dây chuyền sản xuất, từ thiết kế, cắt, khâu vá, uất năng, kiểm nghiệm, đóng gói đến nhập kho ít nhất có 34 trình tự làm việc, phân công cực kỳ phức tạp cùng tinh tế. Cao Lương đã từng ở xưởng quần áo 4-5 năm, từ một công nhân bình thường làm đến được chủ quản một bộ phận, đối với quy trình chế tác quần áo tương đương quen thuộc, chỉ là không thiết kế cùng cắt. Tiến vào phân xưởng, cô liền đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, phân xưởng không có công nhân, bởi vì hôm nay nghỉ ngơi, nhưng phân xưởng vẫn hiện ra một cảnh tượng rối ren: Công nhân mới may xong một bên, ở xe điện đặt lộn xộn, nút thắt còn chưa có đinh xong liền buông......

Cao Lương nhìn một vòng, nói: "Anh Chu, vải dệt chưa nhuộm xong sao?" Trước mắt trong xưởng bọn họ đang chế tạo gấp gáp một lô quần jean, có hai màu đen và xanh, hai loại bán thành phẩm hỗn hợp chất đống ở trên bàn.

Chu Văn Võ nói: "Có một chút vải màu đen."

"Vậy vải dệt có hai màu sao không tách ra, không sợ bị dính màu nhuộm sao?" Cao Lương chỉ vào một đống bán thành phẩm nói.

Chu Văn Võ nhíu mày, đi qua đem vài món vải dệt rút ra: "Cái này anh đã lặp lại rất nhiều lần, như thế nào còn có loại tình huống này."

Cao Lương nói: "Đây là một kiểu dáng hai màu đi. Vì sao không tách ra làm? Tập trung làm một màu, làm xong lại làm màu khác, như vậy sẽ không sợ bị phai màu."

Chu Văn Võ nói: "Vốn dĩ cũng là sắp xếp như, màu xanh đã là gần xong, lại phát hiện có một ít hóa xảy ra vấn đề, lại tốn rất nhiều thời gian kiểm tra làm lại, lúc này mới bị lẫn."

Cao Lương nghĩ nghĩ, nói: "Thông thường quy mô lớm mới xuất hiện vấn đề chất lượng, hẳn là có nhóm phụ trách kiểm tra lỗi đi. Các anh nếu đều áp dụng sản xuất dây chuyền, vì cái gì không dứt khoát chia ra cụ thể một chút? Dựa theo dây chuyền sản xuất phân tổ, từ bước thứ nhất đến bước cuối cùng tất cả đều là chia tổ phụ trách, như vậy liền rất dễ dàng tra ra vấn đề, kịp thời sửa đúng sai lầm." Bọn họ rõ ràng là áp dụng hình thức sản xuất truyền thống, làm xong bán thành phẩm mới tập hợp, làm lỗi liền tìm không ra căn nguyên vấn đề, vẫn luôn làm lỗi, thẳng đến cuối cùng mới có thể kiểm tra ra tới mà làm lại, một khi làm lại, hiệu suất liền bị hạ thấp.

Chu Văn Võ đột nhiên vỗ tay: "Em nói có đạo lý. Cứ như vậy là có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, quay đầu lại chúng ta phải điều chỉnh một chút. Cao Lương, sao em biết mấy cái này?"

Cao Lương cười nói: "Em có chị hàng xóm gia làm ở xưởng may Thâm Quyến, nói chuyện phiếm nghe chị ấy nói qua một ít vấn đề, vừa mới nhìn đến vấn đề của các anh, liền nghĩ đến." Vấn đề này đương nhiên không phải là Đặng Mỹ Hoa nói, mà là do kinh nghiệm làm việc nhiều năm của cô.

Chu Văn Võ kích động mà nói: "Cao Lương, em quả thực là thiên tài, dễ dàng phát hiện vấn đề như vậy, em tới trong xưởng làm việc đi, đừng trở về."

Cao Lương cười cười nói: "Em kỳ thật cũng không hiểu rõ, anh Chu đừng khen bừa, em ngượng ngùng."

Cao Lương lại chủ động hỏi Chu Văn Võ rất nhiều phương diện, cũng đưa ra một ít chính ý kiến thích hợp của mình, Chu Văn Võ liên tiếp khen ngợi, thẳng tới khi than Cao Lương là thiên tài.

Sáng sớm hôm sau, Chu Văn Võ liền cùng Cao Lương đi bệnh viện, Chu Văn Võ tới là cùng Lý Tuấn Nghị thương lượng về chuyện cải tiến hình thức sản xuất, bởi vì phụ trách sinh xuất chính là Lý Tuấn Nghị.

Bọn họ đến, Lý Tuấn Nghị đang truyền dịch. Nghe xong Chu Văn Võ sinh động thuật lại, Lý Tuấn Nghị lấy ánh mắt kinh dị nhìn Cao Lương, chính hắn ở trong xưởng quản lý non nửa năm, còn chưa có hoàn toàn sờ s0ạng ra hình thức tốt nhất, lại bị người ngoài nghề như Cao Lương dăm ba câu liền chỉ điểm mấu chốt, ý kiến của cô đều không phải chủ ý mù quáng, mà là thật sự thấu triệt, đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề. Anh tựa hồ không quá tin tưởng mà nhìn Cao Lương: "Thật sự em nghĩ ra mấy ý này?"

Cao Lương ngượng ngùng mà nói: "Em chính là tùy tiện nói thôi, có thể tiếng hành hay không vẫn là do các anh tự quyết định đi."

Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Vậy chờ anh xuất viện, thương lượng cùng quản lý các bộ phận biện pháp thi hành cụ thể."

Lý Tuấn Vĩ nói: "Cao Lương tới rồi, vậy cậu ở cùng anh tớ đi, tớ đi ra ngoài dạo một dạo." Hắn rốt cuộc có chút ánh mắt phải cho anh trai cùng Cao Lương không gian riêng tư.

Trong xưởng khởi công, Chu Văn Võ tự nhiên phải đi về đi làm, cho nên cũng thực mau rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lý Tuấn Nghị ở mép giường vỗ vỗ: "Lại đây ngồi."

Cao Lương kéo ghế lại, ngồi ở cạnh giường, Lý Tuấn Nghị vươn tay phải không cắm kinh truyền đặt ở trên giường, cũng không nói lời nào, liền nhìn Cao Lương. Cao Lương nhìn tay, lại nhìn Lý Tuấn Nghị, cuối cùng mỉm cười chủ động đặt tay phải mình lên. Lý Tuấn Nghị nắm chặt tay Cao Lương, tay anh ấm áp hữu lực, dùng ngón tay vuốt v e trong lòng bàn tay Cao Lương một chút: "Vết chai trên tay em còn dày hơn tay anh, em vất vả rồi."

Cao Lương có chút quẫn bách mà cười: "Không có biện pháp, đều là vì cuộc sống." Cô mỗi ngày đều làm việc, lại dùng dao, dùng chảo, sao có thể không bị chai.

Lý Tuấn Nghị nói: "Về sau chúng ta kết hôn, em không cần làm gì cả, anh nuôi em."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc đỏ bừng mặt, Lý Tuấn Nghị đây là đang cầu hôn sao? Cô cúi đầu ngượng ngùng mà nói: "Hiện tại nói cái này cũng quá sớm đi."

Lý Tuấn Nghị mỉm cười nhìn cô: "Năm nay em 18 tuổi, hai năm nữa có thể kết hôn, cũng không còn sớm."

Cao Lương biết kết hôn cũng không phải nói đơn giản như vậy, cũng không rối rắm vấn đề này, chỉ là nói: "Bất quá em không định làm bà chủ gia đình, em còn muốn làm việc." Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, cô đều có thói quen độc lập, có sự nghiệp của chính mình, cho nên cô cũng không muốn dựa vào ai, không muốn làm bà nội trợ.

Không nghĩ tới Lý Tuấn Nghị đáp ứng: "Có thể, cứ làm việc em muốn làm, nhưng anh hy vọng em đừng quá vất vả, anh sẽ đau lòng."

Trong lòng Cao Lương ngọt ngào, nhấp miệng gật gật đầu. Tuy rằng cô cũng không cần người khác nuôi, nhưng có người đàn ông muốn nuôi mình, chứng tỏ anh thật sự nguyện ý sủng mình ở lòng bàn tay để che chở yêu thương.

Lý Tuấn Nghị ở bệnh viện bốn ngày, cũng đói bụng bốn ngày, sáng ngày thứ tư xuất viện, rốt cuộc có thể ăn cơm. Cao Lương cố ý chạy đến chợ mua gạo nếp, gạo tẻ, táo đỏ, trở về ninh cháo cho Lý Tuấn Nghị. Chu Văn Võ rất có tâm, hai ngày này đã an bài người chuẩn bị nồi và bếp ở ký túc xá, Cao Lương cũng không cần đi nhà ăn mượn phòng bếp.

Cao Lương ninh cháo, Lý Tuấn Vĩ cùng Chu Văn Võ đều trông mong mà nhìn Cao Lương: "Có thể cho bọn anh ăn chút không? Mỗi ngày ăn ở căn tin, quá khó tiếp thu."

Cao Lương nhấp miệng cười: "Có thể, em đều mua xong đồ ăn." Biết trong ký túc xá có nồi và bếp, Cao Lương mua đồ ăn tự nhiên cũng suy xét tới bọn họ.

Vì thế trưa hôm nay, Lý Tuấn Nghị rốt cuộc ăn bữa cơm đầu tiên trong năng nay, nói đúng ra còn không phải cơm, chỉ là cháo. Vốn dĩ cho rằng thả táo đỏ, hương vị khẳng định ngọt, nhưng Cao Lương biết anh không thích đồ ngọt, liền thoáng điều chỉnh một chút, khiến cho cháo có một chút vị mặn, mặt ngọt kết hợp, cư nhiên không tệ, hơn nữa còn có dầu mè, chén cháo cực kỳ ngon miệng, cũng có thể là Lý Tuấn Nghị quá đói bụng, ăn cái gì đều cảm thấy ăn ngon, anh một hơi uống hết hai chén, còn muốn uống tiếp, bị Cao Lương ngăn lại, lần đầu ăn cơm sau khi lành bệnh không thể ăn quá nhiều.

Mặt khác ba người còn lại cũng ăn được bữa hẳn hoi, Cao Lương xào thịt, tôm xào lửa lớn, hơn nữa chưng lạp xưởng gửi từ quên lên, Lý Tuấn Vĩ cùng Chu Văn Võ ăn đến mỹ mãn. Lý Tuấn Nghị vốn dĩ chưa no, giờ phút này thấy bọn họ ăn sung mặc sướng, quả thực là hâm mộ ghen tị: "Hai người ăn hết lạp xưởng của tôi rồi!"

Lý Tuấn Vĩ nói: "Anh, Cao Lương nói về sau anh tận lực ăn ít đồ mặn cay, đặc biệt thịt khô phải ăn ít, cho nên bọn em giúp anh ăn đi."

Lý Tuấn Nghị ủy khuất mà nhìn Cao Lương: "Vậy anh ăn cái gì?"

Cao Lương nhìn anh ủy khuất giống trẻ con, cười nói: "Không có việc gì, về sau em làm đồ ăn thanh đạm cho anh, thanh đạm dưỡng dạ dày, hương vị cũng rất ngon, em cảm thấy đồ ăn Quảng Đông không tồi, em cũng sẽ làm một chút."

Lý Tuấn Vĩ vội vàng gật đầu: "Đồ ăn Quảng Đông xác thật ngon. Cao Lương quá lợi hại, ăn một lần là có thể làm ra."

"Tuấn Nghị, ông đừng cảm thấy ủy khuất, có người vợ như Cao Lương, còn lâu ông mới bị đói." Chu Văn Võ một bên ăn một bên nói chuyện.

Lý Tuấn Nghị rốt cuộc vừa lòng, nhìn Cao Lương hắc hắc cười không ngừng, Cao Lương bị câu nói của Chu Văn Võ làm cho đỏ lỗ tai.

Bọn họ đang ăn cơm, cửa phòng Lý Tuấn Nghị vang lên tiếng gõ cửa, Lý Tuấn Vĩ dậy mở cửa, La Hồng đứng ở cửa: "Lý tổng đã trở lại? Có văn kiện cần anh ký tên."

Lý Tuấn Nghị ngồi ở trên sô pha, trên đùi đắp thảm lông, hắn nói với Tuấn Vĩ: "Tuấn Vĩ giúp anh lấy vào đi." Cư nhiên cũng mời La Hồng tiến vào.

La Hồng liền xấu hổ mà đứng ở cửa như vậy. Cao Lương nói: "La tiểu thư, mời vào ngồi đi."

La Hồng nghe thấy giọng Cao Lương, nhíu mi: "Không cần, cảm ơn!" Cô liếc thức ăn trên bàn, lại nhìn thoáng qua Cao Lương, trong lòng có chút khinh bỉ, người đàn ông như Lý Tuấn Nghị cư nhiên sẽ tìm một bà nội trợ?

Lý Tuấn Nghị xem xong văn kiện, ký tên, lại giao cho Lý Tuấn Vĩ: "Tuấn Vĩ giúp ta đưa cho La chủ quản. La chủ quản, thông tri chủ quản các bộ phận cùng tổ trưởng, đêm nay 7 giờ rưỡi họp."

La Hồng gật đầu: "Được, Lý tổng."

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị: "Thân thể anh chịu được không? Nghỉ ngơi hai ngày không được sao?"

Lý Tuấn Nghị xua xua tay: "Không có việc gì, chỉ mở họp, Văn Võ cũng sẽ đi. Chuyện này không thể kéo dài, hiệu suất của bọn anh quá thấp, thêm mỗi một ngày đều tổn thất tiền bạc. Cao Lương, buổi tối e, cũng đến đi."

Cao Lương giật mình mà nói: "Em cũng đi? Không tốt lắm đâu?"

Chu Văn Võ gật đầu: "Cùng đi đi, biện pháp này là do em nói ra. Bất quá buổi chiều chúng ta thảo luận một chút, sau đó buổi tối lại mở họp tuyên bố phương án cụ thể."

Chiều hôm nay, địa điểm họp ở phòng khách của Chu Văn Võ, trừ bỏ Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương, còn gọi La Hồng tới, rốt cuộc cô ta là chủ quản bộ phận sản xuất, quen thuộc nhân sự. La Hồng vừa thấy Cao Lương ở hội nghị nhà xưởng, không khỏi nhíu mày. Bất quá Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương cũng chưa chú ý tới biểu tình của cô, bọn họ đều cầm bảng biểu phân công công nhân xem.

Chờ đến hội nghị bắt đầu, La Hồng mới phát hiện, cô gái nông thôn mà cô xem kỳ thật mới là vai chính của hội nghị lần này, cô mới đầu còn cảm thấy ông chủ quá hồ nháo, kết quả Cao Lương đem vấn đề cẩn thận phân tích một lần, làm cô á khẩu không trả lời được, bởi vì mỗi một vấn đề Cao Lương nói đều đang tồn tại, hơn nữa cô ấy cũng đưa phương án giải quyết rất hiệu quả. Cái này làm cho La Hồng sinh ra hoài nghi với năng lực bản thân, cô làm quản lý đã nhiều năm, cư nhiên còn không bằng một cô gái nông thôn chưa bao giờ tiếp xúc qua việc này? Không phải ông chủ muốn cho bạn gái tới thay thế cương vị của mình chứ? Nghĩ đến chuyện này, La Hồng có chút khủng hoảng, có người muốn tới đoạt bát cơm của mình rồi.

Họp xong, La Hồng có chút sợ hãi mà nhỏ giọng hỏi Chu Văn Võ: "Chu tổng, bạn gái Lý tổng có phải muốn tới trong xưởng làm việc không?"

Chu Văn Võ lắc đầu: "Không có, chờ thân thể Lý tổng tốt hơn chút cô ấy sẽ về quê."

La Hồng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cô ấy đang làm gì?"

Chu Văn Võ cười cười, nói: "Tự gây dựng sự nghiệp."

La Hồng không biết Cao Lương làm buôn bán hộ cả thể, còn tưởng rằng cô mở công xưởng, khó trách lợi hại như vậy, cũng khó trách Lý Tuấn Nghị sẽ coi trọng cô ấy.