Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 39: Về đến nhà nhưng nó rất bất ổn



Ly không những tức giận mà còn nói tôi không về với cô ấy rồi xách hành lý vào nhà, bố mẹ Ly thì không hiểu chuyện gì đoán chắc hai bọn tôi đang giận nhau nên đóng cổng và theo con gái vào trong nhà, tôi lấp sau bức tường, thấy Ly đã vào nhà thì tôi yên tâm rời đi. Trên đường về tôi cảm thấy không quen khi đường nó rất vắng, may sao có mấy chú công an đi tuần tra, họ nhìn thấy tôi thì tới hỏi, tôi nói muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ vì đã lâu ngày không về nhà nên mới đi bộ, các chú hiểu ý muốn đưa tôi về nhà cho nhanh nhưng tôi từ chối. Vừa đi tôi vừa nhớ lại hồi cấp hai, lớp tôi được phân công quét sân trường, tôi hay đi từ 5 giờ, 5 rưỡi sáng để đến trường, khung cảnh con đường lúc ấy cũng như bây giờ, vừa tối vừa im lặng nhưng tôi vẫn thích cảm giác lúc trước hơn vì có một số quán bán đồ ăn sáng mở gần trường và tôi là một thằng sành ăn.

Về đến nhà sau 2km đi bộ, tôi thấy điện trong nhà đã tắt hết, tôi đoán bố mẹ và em trai tôi đã ngủ nên tôi thử mở cổng nhưng không được, tôi cũng không muốn phá giấc ngủ của bọn họ chỉ để mở cổng cho tôi. Đắn đo một lúc, tôi tìm ra cách vào nhà là trèo tường, khi tôi chuẩn bị trèo thì bị ông hàng xóm đang dọn vườn rau gần đó chiếu đèn vào (không hiểu sao ông ấy lại đi dọn vườn vào buổi đêm), ông ấy chạy đến quát tôi vì tưởng tôi là trộm, tôi nói ra lý do thì ông ấy cười rồi quay đi, vì tường hơi cao, tôi không nhảy và với tới được, thấy cái ghế dài cạnh cổng, tôi dựng đứng nó lên và dựa nó vào tường, tôi mang theo hành lý trèo lên ghế rồi leo lên tường, tôi để hết hành lý xuống sân nhà trước cố gắng không cho nó phát ra tiếng động, sau đó tôi nhảy xuống.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ cửa nhà chính, tôi giật mình tưởng mình bị phát hiện, tôi nhìn kĩ lại thì ra là con mèo, tôi nhớ một năm trước nó vẫn còn bé tí mà bây giờ nó đã to và béo hơn, nó chạy đến và liên tục vờn lấy chân tôi kêu, tôi thấy hơi lạ là nó vẫn nhớ tôi hay là ai nó cũng làm như vậy, tôi mang hành lý để ở cửa chính rồi cầm vào cổ con mèo xách lên và đi đến nhà bếp, nhà bếp nhà tôi tách riêng với nhà ở nên tôi đến đó rất dễ dàng, may mắn là bố mẹ tôi không khóa lại, tôi mở cửa bước vào và mở cửa tủ lạnh ra, thấy có nhiều đồ ăn khá ngon nhưng tôi chỉ lấy hai miếng thịt, một miếng ném cho con mèo, miếng còn lại tôi ăn.

Ăn xong, con mèo chạy đi chỗ khác, tôi đóng cửa tủ lạnh và nhà bếp lại và đi đến chỗ nhà ở, tôi thử mở cửa chính nhưng không tài nào mở được vì nó đã bị đóng ở bên trong, tôi vòng ra đằng sau tìm cửa phụ, tôi cũng không mở được nó, hết cách tôi tìm thử xem bố mẹ tôi để cái thang ở đâu thì thấy nó ở trong nhà kho, tôi dọn những đồ đạc trong đấy để lấy lối đi, tôi lấy thang ra dựng nó vào tường nhằm trèo lên tầng hai của nhà ở, trước tiên tôi trèo lên mái hiên của tầng một, sau khi lên và ổn định được người, tôi đi đến và trèo vào ban công tầng hai mở cửa ở đó, thật may mà nó không khóa, cuối cùng tôi rón rén xuống tầng một, mở cửa chính, tôi đi đến chỗ cái thang, hạ nó xuống rồi cất lại vào nhà kho, tôi để hết đống đồ đạc về vị trí cũ rồi đóng cửa nhà kho lại.

Tôi lặng lẽ cầm hành lý bước vào trong cửa chính, tôi đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng lên phòng của mình trên tầng hai, tôi để đồ vào phòng và bước vào phòng vệ sinh ngay vì tự dưng thấy muốn đi vệ sinh nhẹ, vẫn như thường lệ, tôi có thói quen không bật điện phòng và phòng vệ sinh vào buổi đêm vì bật điện lên nó sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ. Khi đang đi vệ sinh, tôi tự dưng thấy có ai đó giơ hai ngón tay trỏ và giữa ra chào tôi, tôi nhìn rõ nó là do bóng từ mặt trăng chiếu thẳng qua cửa sổ vào trong phòng vệ sinh, tôi tưởng thằng em biết tôi đã về nên nó chạy sang đây để dọa tôi nhưng khi tôi quay lại định chửi nó thì không thấy có ai, tôi cố đi nốt rồi ra ngoài kiểm tra nhưng hai ngón tay ấy vẫn tiếp tục thập thò đưa ra khiến tôi không nhìn không được, tôi cũng không nghe thấy tiếng cười từ thằng em. Tôi bắt đầu rùng mình và nổi da gà, tôi không nghĩ nhiều vội kéo quần lên, đóng nắp bồn cầu lại, xả nước, rửa tay thật nhanh rồi lao như tên bắn lên giường chùm chăn kín mít, tôi thử mở một ít chăn ra nhìn thì không thấy ai, tôi lại càng sợ hãi hơn và cố gắng ngủ để nhanh đến buổi sáng.