Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 33: Ai Thâm Tình Như Anh (2)



“Mã Dao bị sốt? Nhưng mà cuộc họp ngày mai…”

“Tôi biết.”

“Trình Tranh à! Cậu đã dành rất nhiều tâm huyết để quảng bá sản phẩm cho cuộc họp ngày mai, không thể nói hủy là hủy được. Cậu có thể tranh thủ thời gian một chút mà?”

Trình Tranh khẽ thở dài, anh quay đầu lại nhìn Mã Dao đang nằm ngủ trên giường bệnh, ánh đèn trong phòng hắt vào mặt anh, một nửa khuôn mặt hơi tối vì màn đêm đen kịt ở bên ngoài trông càng thêm sắc cạnh. Cuộc họp này là dự định anh đã ấp ủ từ rất lâu, vì nó nằm trong số những dự án quan trọng mà anh muốn triển khai trong tương lai gần. Tương lai ngành công nghệ đồ hoạ có nhiều bước cải tiến hơn nữa, anh muốn cho mọi người thấy được tiềm năng của mình, cũng là muốn chứng minh cho ông Trình thấy, công việc mà anh làm không hề vô bổ như ông đã nói.

Nhưng bây giờ, nhìn người con gái anh yêu nằm trên giường bệnh, cô cứ sốt mãi như vậy anh không tài nào yên tâm được. Anh im lặng đã khá lâu nên Hà Dữ có phần sốt ruột, hỏi.

“Trình Tranh? Cậu còn đó không?”

Anh đưa tay lên xoa xoa chóp mũi, quay lại nhìn cô thêm một lần nữa rồi mới trả lời.

“Nửa tiếng nữa tôi sẽ trả lời cậu. Đợi tôi.”

Sau khi cúp máy, Trình Tranh lại vào danh bạ tìm kiếm số điện thoại của ai đó. Anh nhìn vào màn hình, nơi lưu số của mẹ anh, chần chừ một lúc lâu cuối cùng vẫn quyết định không gọi. Anh biết bà và bà nội lo lắng cho mình, nhưng bây giờ gọi về nhà cha anh lại bắt đầu gây sự. Dù sao quan hệ giữa anh và ông Trình cũng không có đường cứu vãn, anh vẫn không nên liên lụy mẹ của mình.

Trình Tranh quyết định hủy bỏ cuộc họp cổ đông vào ngày mai, nhờ Hà Dữ thông báo lại với tất cả mọi người. Anh ta sững sốt đến mức không biết nên nói thế nào, thấy anh suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ, anh ta còn nghĩ anh đã thông suốt, nhưng rồi anh vẫn chọn ở lại bệnh viện với Mã Dao. Đêm đó, anh ngồi ngay bên mép giường, cứ nhìn cô như vậy vì sợ cô lại phát sốt.

“Mẹ! Hức! Mẹ ơi!”

Cô đang nằm thì trán ướt đẫm mồ hôi, dường như đang mơ ngủ, còn mơ thấy mẹ của mình. Trình Tranh vội vàng lấy khăn ấm lau mặt cho cô, còn nhẹ giọng trấn an.



“Dao Dao! Đừng sợ! Anh đây! Anh đây!”

Mã Dao nắm chặt lấy tay của anh, nắm rất chặt, hai mắt vẫn nhắm nghiền không mở, trên mặt giàn giụa nước mắt mà gọi mẹ, gọi cha.

“Đừng đi! Mẹ đừng đi! Cha ơi!”

“Dao Dao! Dao Dao!”

Trình Tranh ngồi sát lại gần ôm lấy Mã Dao vào lòng mình, anh ôm cô rất chặt, giống như muốn giấu tâm can bảo bối này mãi trong lòng mình. Tiếng khóc thúc thít của cô làm anh đau lòng, chưa bao giờ anh có cảm giác đau giống như bây giờ. Không một loại vũ khí nào, không một ai động chạm vào nhưng tiếng khóc ấy lại giống như một nhát dao vô hình đâm vào tim anh. Mã Dao mạnh mẽ như vậy, chẳng qua chỉ để che lấp một trái tim đầy vết thương của mình.

Tay anh đặt lên tóc của cô, vuốt ve nhẹ nhàng, giọng anh run lên giống như không giữ được cảm xúc bình tĩnh.

“Dao Dao! Đừng khóc! Đừng khóc mà!”

Sáng hôm sau.

Mã Dao ngủ dậy đã thấy mình đỡ hơn một chút, có điều đầu vẫn còn hơi choáng nên chưa tỉnh táo hẳn. Cô quay sang nhìn, thấy Trình Tranh đang ngồi ngủ ngay bên cạnh. Cả đêm anh ngồi ở đó trông chừng cô, đến lúc ngủ cũng không chịu qua ghế sô pha nằm. Cô nhìn anh như vậy, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả, là hạnh phúc, là xúc động, là tình yêu mãnh liệt dâng trào.

“Trình Tranh?”

Anh giật mình dụi mắt, nhìn cô mỉm cười.

“Em dậy rồi sao? Thấy thế nào rồi? Còn khó chịu lắm không?”

Cô lắc đầu muốn ngồi dậy, anh liền đỡ cô ngồi dựa vào thành giường.



“Sao anh không đi làm?”

“Em còn chưa xuất viện, anh đi làm sao được?”

Cuộc họp đã được hủy, trước khi Mã Dao thức dậy Trình Tranh đã nhận vô số cuộc gọi, Hải Đình và Hà Dữ không biết khi nào anh mới vào công ty nên mới gọi. Các đối tác quan trọng không biết nguyên nhân là gì nên đã gọi liên tục, đến mức anh không chịu được mà phải khoá máy. Cả đêm ngủ không ngon giấc nên nhìn mắt của anh bắt đầu có quầng thâm, còn phải dỗ dành vì cô mơ ngủ, cứ khóc mãi làm anh sốt ruột.

Phải qua hai ngày Mã Dao mới được xuất viện, dù là vậy nhưng bác sĩ vẫn dặn dò cô ăn uống điều độ, vì đề kháng của cô không tốt như những người khác. Trình Tranh ghi nhớ cả, nên trên đường đưa cô về đã mua rất nhiều thức ăn để tẩm bổ cho cô, còn mua cả sách dạy nấu ăn về.

“Em khoẻ rồi! Anh nên thu xếp công việc trở lại công ty đi!”

“Cứng đầu quá! Ngồi yên đợi anh đi, anh nấu sắp xong rồi.”

Trình Tranh nấu một bữa ăn giàu chất dinh dưỡng qua các công thức anh đã học trong sách, là sách dạy nấu các món tẩm bổ cho người bệnh. Anh nấu ăn rất ngon, nên dù rằng mấy món này anh chỉ mới học qua cũng khiến Mã Dao thấy ngon miệng. Bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, lần này anh bảo cô cứ ngồi ở trong để anh ra xem sao. Người đến tìm là Hải Đình, anh ta có vẻ sốt ruột, trên mặt căng thắng giống như đàn sắp đứt dây.

“Có chuyện gì vậy?”

“Trình Tranh! Cậu điên rồi phải không? Ở công ty trăm công nghìn việc cậu không lo, giờ lại ở đây đeo tạp dề vào bếp để nấu ăn cho bạn gái. Tôi hết nói nổi cậu rồi.”

Anh nhìn ra phía sau lưng mình, sợ Mã Dao sẽ nghe thấy nên ra khỏi nhà mà đóng cổng lại, tháo cái tạp dề trên người ra rồi gấp lại cầm gọn nó trong tay.

“Công việc tôi có thể thu xếp, cuộc họp tôi có thể mở lại, nhưng cô ấy mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ hối hận suốt đời cậu biết không?”